Chương 38: Type 106
Âm thanh khai trận vừa mở, đám người bên kia lập tức tiến lên. Trần Cảnh thuộc phe yếu hơn nên anh quyết định tập trung vào phòng thủ. Trần Cảnh bí mật vận chuyển linh khí đưa mười vạn sợi Thiên Ti, ẩn vào các họa tiết rồng phượng được khắc trên nền đá ngọc bích, men theo đó mà tiến lên phía trước.
Đám người Thiên Kiếm tông chia ra thành hai nhóm, nhóm đầu khoảng năm mươi người cầm kiếm lao nhanh lên trước còn nhóm sau thì cứ vây quanh cái xe, cùng tiến cùng lùi không rời nửa bước.
- 600 mét, 500 mét, 300 mét, 100 mét! Lên!
Trần Cảnh khi thấy đám đầu tiên bước vào phạm vi phục kích của Thiên Ti liền hét lớn, ngay lập tức những sợi lông mảnh mai kia bện xoắn lại với nhau tạo thành những cái chông nhọn, đâm thủng bàn chân của đám người não toàn cơ bắp phía trước:
- A! Chân ta!
- A! Dưới đất có chông!
Cả đám theo bản năng buông kiếm ra mà ôm lấy chân mình. Trần Cảnh thấy vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Bắn tên.
Sáu chị em Miêu Nhị mỗi người cầm một cây cung làm bằng Tinh Thiết, lập tức rút tên nhắm thẳng vào đám người phía trước mà bắn.
“Băng, băng, băng” dây cung làm từ da rồng rung lên bần bật, bắn ra một cơn mưa tên hướng về phía trước. Mũi tên này được đúc hoàn toàn bằng tinh thiết dài chừng nửa mét nên có sức xuyên phá kinh người. Cả đám người xấu số kia lập tức bị biến thành một con nhím lớn, ghim chặt vào bề mặt sân rồng.
Đám đông bên ngoài thấy cảnh tượng tráng lệ này thì liền hò hét:
- Trần Cảnh, Trần Cảnh…
Sáu vị thánh tử thấy cảnh này thì mặt đỏ tía tai, lập tức mở vải đỏ ra để lộ một đám v·ũ k·hí hình ống kỳ lạ. Trần Cảnh thấy thế thì hét lên:
- Nấp mau!
- Bắn! Các ngươi mau b·ắn c·hết chúng đi!
“Đoàng, đoàng, đoàng…” hàng loạt âm thanh chát chúa vang lên, từng cơn mưa mảnh đạn lao nhanh về phía Trần Cảnh trong chớp mắt. Cũng may là anh đã chú ý tới cái xe này từ trước nên đã kịp thời để phòng. Tuy vậy sức công phá của súng là rất lớn, chưa chắc tấm khiên này có thể chịu đựng được lâu. Nhìn xuyên qua khiên, Trần Cảnh quan sát được thứ trên tay bọn người kia.
“Type 106, súng trường t·ấn c·ông chủ lực của Trung Quốc! Xem ra vị thánh nữ kia đến từ thời đại của ta rồi! Tuy nhiên, thế giới này không phải địa cầu, muốn chế thuốc súng không khói khó như lên trời nên chỉ có thể dùng thuốc nổ đen. Mà điểm yếu c·hết người của Type 106 hình như có nghe ông bạn kia nói qua là sợ bẩn. Vậy thì hay rồi…”
Nghĩ tới đây thì Trần Cảnh liền không nhịn được mà mỉm cười, nếu phải chế tạo súng ở thế giới này thì anh muốn tạo ra khẩu AK 47 huyền thoại hơn. Dễ thích nghi, dễ chế tạo, uy lực mạnh mới là ưu tiên hàng đầu!
“Coong, coong, rắc!” dưới uy lực của Type 106, tấm khiên trong suốt này đã bắt đầu nứt toác, mặt ngoài của nó không ngừng bị vỡ ra và rơi xuống.
- Ha ha ha, bắn! Bắn tiếp cho ta, b·ắn c·hết nó.
Sáu thánh tử thấy sắp thắng tới nơi nên không ngừng đốc thúc lính của mình xả đạn, họ không hề để ý rằng nòng súng đã đỏ và có nhiều cây đã bị kẹt đạn, không thể dùng được.
- Lấy cái khiên khác ra đi!
Trần Cảnh ra lệnh, Phạm lão ngay lập tức lấy ra một cái khiên giống y đúc vậy, đặt ở phía sau tấm khiên cũ.
“Roang” Tấm khiên cũ b·ị b·ắn vỡ thành từng mảnh nhỏ và rơi xuống đất như một cơn mưa rào. Sáu vị thánh tử thấy vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Người đâu, tới nhặt xác chúng đi!
Tuy nhiên khi khói bụi lắng xuống thì trước mặt họ lại hiện ra một tấm khiên to đùng đoàng chắn đường ở ngay vị trí cũ. Sáu vị thánh tử thấy vậy định ra lệnh bắn tiếp thì đã muộn, Thanh Ti đã được Trần Cảnh lợi dụng khói bụi đưa đến bên cạnh họ.
“Vút” một âm thanh xé gió vang lên, toàn bộ súng và một phần bàn tay của đám người ngay lập tức bị một sợi dây siêu mảnh cắt đứt đôi. Kể cũng lạ, đám người này dùng súng xịn nhưng lại chỉ đứng một chỗ, đã vậy còn dàn hàng ngang như đội hình hồi thế chiến thứ nhất khiến Trần Cảnh có thể nhẹ nhàng chặt tay cả đám chỉ với một chiêu duy nhất.
- Giết!
Trần Cảnh sau khi đắc thắng liền hét lớn một tiếng. Lập tức cả đám bắt đầu lao ra khỏi cái khiên “Mai rùa” này mà tha hồ đại sát tứ phương. Đội quân của sáu thánh tử bị úp sọt bất ngờ, mất đi một bàn tay cùng v·ũ k·hí nên sức chiến đấu giảm hẳn. Nên nhóm người Miêu Nhị có thể một địch ba, địch bốn không phải vấn đề lớn.
Thấy Trần Cảnh tách ra, sáu vị thánh chủ cũng tách ra và lao đến, chiến đấu thực sự bây giờ mới chính thức khai màn. Trần Cảnh thấy sáu người đều dùng kiếm, lại vây quanh anh tạo thành một thế trận nào đó thì liền cười nói:
- Hừm! Sáu người vây một người, Hiên Viên sơn các ngươi chơi dơ thật!
- Chỉ cần lấy được đầu ngươi, những thứ khác không quan trọng.
Nói rồi cả sáu người cùng nhau tiến công Trần Cảnh, tất cả đều là Tiên cốt cảnh hậu kỳ đỉnh phong còn Trần Cảnh chỉ là Linh thai cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.
Người xem bên ngoài cá cược rằng Trần Cảnh c·hết chắc rồi nhưng ở trong vòng vây, Trần Cảnh lại không sợ. Cơ thể anh dường như có thứ gì đó đang nhộn nhạo, nó đang kêu gọi anh dùng Thiên Ti để g·iết chóc, tàn sát, tắm máu tất cả những tên đang chắn đường này.
Trần Cảnh dường như cũng nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng anh không hề ngăn cản nó. Trần Cảnh khởi động Linh Thai, anh quyết định để cảm xúc bản thân xuôi theo lời kêu gọi kia. Lập tức Thiên Ti bắt đầu trở nên hỗn loạn và tụ tập lại trong nhẫn.
Bây giờ Trần Cảnh có thể cảm nhận được rõ ràng từng sợi, từng sợi lông cứ như là nó vốn mọc ở trên người anh ngay từ đầu vậy.
- Kiếm Trận Tru Tiên khai!
Cả sáu người đồng loại hét lên và lao về phía Trần Cảnh theo một lộ số bất định. Trần Cảnh thấy vậy thì lẩm bẩm:
- Katana!
Lập tức các sợi Thiên Ti bay ra hóa thành một thanh Katana có vỏ màu trắng bạc. Trần Cảnh bắt đầu hạ trong tâm xuống mà di chuyển.
“Vút, v·út…” sáu lưỡi kiếm của sau người liên tục vung ra thật hung hiểm nhưng lì lạ là chúng lại lướt qua người Trần Cảnh mà chém vào khoảng không. Còn Trần Cảnh, anh chưa bao giờ có thể “ Nhìn thấy” rõ ràng mọi thứ đến như vậy. Cơ thể anh hình như có một luồng sức mạnh không tên đang điên cuồng sinh trưởng, nó tràn vào linh thai, tràn vào nguyên thần khiến Trần Cảnh trở nên linh hoạt và tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trần Cảnh cứ dùng bộ pháp của Vô Nguyệt đao pháp mà di chuyển, né tránh. Bất ngờ anh rút đao chém một phát bay đầu của một tên sau đó đến tên thứ hai rồi thứ ba.
- Nhìn kìa!
Cả đám đông trở lên cuồng loạn, họ đang chứng kiến một kỳ tích có thật. Linh Thai cảnh vượt hai cấp g·iết ba cường giả Tiên cốt cảnh. Bỗng có người nhận ra:
- Chín bước, là chín bước chém đầu người!
- Phải! Là chín bước!
Đám đông bên ngoài càng cuồng loạn hơn khiến ba tên còn sống phải lùi lại ra xa. Thấy vậy Trần Cảnh liền tra đao vào vỏ mà nhàn nhạt nói.
- Đây là món quà ta tặng các ngươi, nhờ có các ngươi mà ta đã ngộ ra một chiêu đao pháp dành riêng cho ta, nó tên là: Cửu bộ trảm Hiên Viên (Chín bước chém Hiên Viên)
Trần Cảnh nói tên chiêu thức khiến khán đài ồ lên kinh ngạc. Chiêu này là lần đó cùng với Trần Thừa chém g·iết lẫn nhau mà ngộ ra lúc cận tử. mọi người chỉ biết Trần Thừa đã ngộ ra kiếm khí và trở thành kiếm tiên nhưng lại không biết là Trần Cảnh cũng đã ngộ ra sát kỹ, chín bươc đoạt mạng người.
Bên này Trần Thừa cũng đã sử lý xong xuôi đám tàn binh, hắn liền chạy vội đến bên Trần Cảnh tạo thế gọng kìm.
- Kiếm Vũ Táng Thần!
Trần Thừa hô to tên kiếm kỹ của mình rồi lao tới, Trần Cảnh cũng bắt nhịp đuổi theo. Hai người đao kiếm liên thủ, sử dụng bộ pháp đặc thù di chuyển xung quanh tựa như bầy lang sói đang săn mồi. Vậy là chẳng mấy chốc cả ba tên thánh tử kia b·ị c·hém không còn mảnh giáp, toàn bộ bàn tay, cổ họng, khớp gối, mạn sườn b·ị c·hém chi chít vết đao, kiếm sâu hoắm. Bọn chúng kiệt sức mà quỳ xuống, Trần Thừa vung kiếm lên gặt xuống ba cái đầu, kết thúc cuộc chiến đấu sinh tử này.