Chương 37: Trần Cảnh, ngươi sai rồi.
Hôm nay là ngày kết giới vỡ vụn, ở tầng cao nhất của tửu lầu Minh Nguyệt lâu, Trần Cảnh vừa ngồi uống trà với mọi người, vừa ghe tin tức truyền tới. Anh đặt ly trà còn đang b·ốc k·hói nghi ngút xuống bàn và hỏi Trần Thừa:
- Ngươi thấy trong lòng sao rồi, trả thù như vậy đủ thống khoái chưa?
- Không hề thống khoái! Chúng ta vốn có thể g·iết hắn dễ dàng nhưng ngươi lại khiến hắn sống không bằng c·hết, hơn nữa còn tung tin giả hủy hoại danh tiếng của hắn! Đây không phải phong thái của Thần Nông, Phục Hy chúng ta, càng không phải là phong thái của ngươi!
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi cau mày, đây có vẻ như không phải là câu hỏi mà anh muốn nghe nhất. Trần Cảnh nói:
- Hắn đã t·ra t·ấn ngươi như vậy, ngươi sẵn sàng ban c·ái c·hết nhanh gọn cho loại người như hắn sao? Với lại ta đã thề với thiên địa sẽ khiến kẻ dám khiến ngươi thành ra như vậy sống không bằng c·hết!
- Trần Cảnh, ngươi sai rồi! Nếu hắn g·iết ta, t·ra t·ấn ta thì có nghĩa là ta chưa đủ mạnh mà thôi, không cần ngươi vì thế mà vấy bẩn tay mình. Tuy hơi cổ hủ nhưng ta vẫn tin vào những gì chúng ta được dạy: “Nếu phải hạ xuống đồ đao vậy thì nên làm thật dứt khoát!” Đây không phải là c·hiến t·ranh, những giá trị đạo đức tốt đẹp vẫn còn ở đó. Chúng ta cũng không phải là Hiên Viên bên kia, nếu làm như vậy thì chúng ta có tư cách gì mà phán định lũ linh cẩu c·hết toi đó chứ?
Trần Thừa trầm ngâm nhìn về phía xa mà thuyết giảng, Trần Cảnh nghe vậy thì cũng gật gù. Thần Nông, Phục Hy có quan điểm khá thú vị về giao đấu và c·hiến t·ranh. Trong giao đấu thì luôn bị ràng buộc bởi các điều luật “Nhân từ” còn trong c·hiến t·ranh thì “Chỉ cần làm mọi thứ để bảo vệ những thứ ngươi cần phải bảo vệ” vậy là đủ. Trần Cảnh thở ra một hơi và nói:
- Có lẽ nên như thế! Lần sau ta sẽ chú ý hơn về việc này.
Sau đó đám người tiếp tục uống trà, ăn điểm tâm. Tài nghệ của đầu bếp Minh Nguyệt lâu quả là không tệ, mọi người ăn đến no căng và chuẩn bị đi về thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Sáu vị thánh tử Hiên Viên sơn kia đã kéo theo một đám nhi nhít người bao vây lấy tửu lâu này. Một tên trong đó quát lớn:
- Trần Cảnh, ngươi mau cút xuống đây cho ta! Ta đếm đến ba ngươi không xuống ta sẽ t·hiêu r·ụi chỗ này! Một…
Thực khách trong tửu quán thấy đám người hầm hố, tay đao tay kiếm thì sợ hãi, mọi ánh mắt dồn hết về phía bàn của Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, anh đứng dậy dõng dạc nói:
- Mọi người bình tĩnh, bọn hắn là đến tìm ta, không liên quan tới mọi người. Xin cứ ăn uống tự nhiên! Chưởng quầy, bữa ăn hôm nay của mọi người tính cho ta, hãy mang các món ngon nhất, rượu ngon nhất lên cho mọi người.
- Rõ thưa trưởng lão!
Vị chưởng quầy nghe vậy liền mau chóng thu xếp, còn Trần Cảnh thì tiêu sái bước chậm rãi hướng về cửa ra. Một vài người trong số đó đã không nhịn được mà hô lên!
- Trần công tử quả là người hào sảng, nâng ly vì công tử!
- Phải! Nâng ly vì Trần công tử…
- Trần công tử, ta yêu ngài…
Một người hô hào kéo theo người bên cạnh hô hào, cứ thế tất cả mọi người trong tửu lâu cùng nhau hô hào tên của Trần Cảnh, khí thế rợp trời. Một số nữ tử thần tiên còn ném khăn lụa và túi thơm về phía của anh, Trần Cảnh vốn cũng chẳng để tâm nhưng Trần Thừa thì cuống lên, hắn gom vội những thứ ấy đút vào trong túi càn khôn của mình mà không nhận thấy rằng có một tia sát ý đang dần dần hiện ra trong mắt Lý Linh. Xem ra đêm nay hắn mà không bị cô nương ngổ ngáo này lột da cạo lông mới là chuyện lạ đấy.
Bước ra khỏi cửa, có hai tên ngu ngốc tiến tới toan úp sọt Trần Cảnh liền bị Trần Thừa một kiếm chém c·hết tươi. Thấy vậy, đám liền lùi lại một bước, đao kiếm tuốt ra, giương cao sẵn sàng đợi lệnh. Chỉ cần một vị thánh tử ho một cái, bọn thiêu thân này sẽ không màng sống c·hết mà lao vào lấy đầu Trần Cảnh. Một tên hét lên:
- Trần Cảnh, mau mau quỳ xuống nhận tội!
- Tội? Ta có tội gì?
- Ngươi còn dám ngụy biện! Ngươi đã g·iết c·hết một vị thánh tử để trả thù, hơn nữa còn dùng xác hắn sỉ nhục Thiên Kiếm tông chúng ta còn nói là không có tội?
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, quy chế của bên kia anh có biết qua. Nếu thú nhân tộc xây dựng xã hội theo sức mạnh huyết mạch, thì nhân tộc lại xây dựng xã hội theo tông phái, và tông phái mạnh nhất nơi đó do Lưu thị quản lý, gọi là Hiên Viên sơn. Vậy nên không phải ai thuộc Hiên Viên sơn cũng sở hữu sức mạnh huyết mạch Hiên Viên (thôn phệ) chỉ có duy nhất dòng chính họ Lưu mà thôi.
Nhưng hình như tên to mồm này quên một điều, tòa thiên hạ này không phải là nhân tộc thiên hạ, nơi này chỉ công nhận huyết mạch. Nếu ngươi không mang huyết mạch Hiên Viên, Thần Nông, Phục Hy vậy thì lời ngươi chỉ là rác rưởi. Với họ, nhân tộc chỉ có ba nhà, còn cái gì mà Thiên Kiếm tông, Địa Kiếm tông, nói ra chỉ làm xấu mặt mình, xấu luôn cả mặt chủ tử của mình mà thôi.
Đám đông vây quanh đó xem náo nhiệt thấy tên to mồm này xưng tông xưng phái ở nơi này thì liền cười lớn, tên thánh tử phía sau cũng chột dạ, bây giờ hắn mới nhận ra tên to mồm vừa nói hớ cái gì nhưng đã muộn rồi. Tuy vậy tên kia còn chưa nhận ra, vẫn mắt hướng lên trời tỏ thái độ cao cao tại thượng. Trần Cảnh cảm thấy tên ngốc hình như cũng có cái hay của tên ngốc liền phì cười mà nói:
- Ha ha ha, Thiên Kiếm tông? Chưa từng nghe qua.
- Ngươi…
Tên hề kia nghe vậy thì tức nổ phổi, còn đám đông thì được dịp càng cười lớn hơn. Trong tiếng cười còn có gắn thêm vài bình luận xỉa xói Hiên Viên sơn khiến cho cả đám người hùng hổ này mặt mũi đỏ bừng. Rõ ràng là họ đến đây vấn tội Trần Cảnh nhưng sao cảm giác như bọn họ mới là những người bị vấn tội nhỉ!
Trần Cảnh nhận thấy sát khí của đám người kia có vẻ bắt đầu nhem nhóm, nếu đánh nhau ở đây có thể sẽ rất rắc rối và gây ảnh hưởng không nhỏ đến việc kinh doanh của Minh Nguyệt lâu nên la lớn:
- Nhìn chung là mèo con ngứa vuốt muốn mài móng sao? Được thôi, mười hai giờ trưa hôm nay ta đợi các ngươi trên sinh tử lôi đài. Còn giờ cút ra một bên!
Trần Cảnh nói xong thì chắp tay sau lưng mà ngông nghênh bước tới, đám người kia cũng chỉ có thể dạt qua hai bên để nhường đường. Dù sao người ta đã hẹn ước lôi đài sinh tử chiến, nếu bây giờ chúng dám t·ấn c·ông sẽ bị đám đông vây quanh g·iết c·hết ngay lập tức. Đây chính là quy củ bất khả x·âm p·hạm của tòa Trấn Yêu thành này.
Về đến động phủ, đám người Trần Cảnh bắt đầu phân chia công việc. Sinh tử lôi đài không có luật lệ, chỉ phân sinh tử nên nếu không chuẩn bị một phen thì không thể thắng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Cảnh tắm rửa thật sạch, khoác lên mình một bộ quần áo rằn ri màu xanh lá cây, nó được đạt may riêng dựa theo mẫu của áo giáp đặc công mà Việt Nam sử dụng.
Đám người Miêu Nhị, Phạm lão, Trần Thừa đều là như vậy, chỉ có Lý Linh là không có nên Trần Cảnh không cho phép cô tham gia vào trận chiến sinh tử này. Nhưng nữ tử ngổ ngáo này sao mà chịu, hết cách Trần Cảnh liền ném cho chô ấy một cái áo Blouse trắng và để cô ta làm hỗ trợ chuyên hồi máu cho nhóm.
Mười hai giờ trưa đã điểm, tất cả mọi người trong vùng đều lũ lượt kéo đến sân rồng. Nơi này bây giờ đã được vây lại, dựng đài quan sát và kết giới để tạo thành một lôi đài. Diện tích bao phủ nhìn sơ qua cũng phải bằng bốn cái sân bóng đá gộp lại. Chỉ có một cửa vào và một cửa ra, bốn góc đều có cường giả phá hư cảnh tọa trấn.
Lúc Trần Cảnh vừa tới, anh liền choáng ngợp với quy mô và tốc độ xây dựng của nơi này. Quả là thần tiên trên núi, làm cái gì cũng rất nhanh và rất hoành tráng.
Lúc bước vào trong, Trần Cảnh đã thấy ở đầu bên kia lố nha lố nhố hơn một trăm người. Phía đằng sau hình như còn có hai cái xe gì đó được phủ bằng vải đỏ.
- Cẩn thận, thứ trong xe có vẻ không tầm thường!
Phạm lão nghe Trần Cảnh nói vậy, lại nhìn về hai cái xe phủ vải kia liền hiểu. Có vẻ bọn Hiên Viên sơn Thần Kiếm tông này định chơi v·ũ k·hí tầm xa hoặc giống vậy nên lập tức lấy ra một cái khiên hình bán cầu, trong suốt thật lớn và cắm chặt xuống dưới đất.
- Bắt đầu!
Một giọng nữ tử quen thuộc vang lên, là giọng của Thanh Tuyết thành chủ. Nhưng Thanh Tuyết nàng ta rõ ràng không ở đây, vậy vị nữ vương đang ngồi ở sâu trong cung cấm kia là ai? Không một ai trong tòa thành này biết được!