Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 36: Bày mưu giết người




Chương 36: Bày mưu giết người

Kiến lâu chủ xem xong cũng không khỏi tán thán, thứ này tuy khá vô dụng với người tu hành nhưng lại cực kỳ quan trọng trong xây dựng thành trì, nhà cửa hay thậm chí là trận pháp, đây có thể nói là một cuộc cách mạng trong xây dựng. Vậy nên hắn cũng không dài dòng mà đóng dấu cái cộp rồi giấu ngay vào áo như sợ ai đó c·ướp đi mất. Kiến Long điều chỉnh lại nhịp thở của mình và nói:

- Vừa đủ chi phí! Trần trưởng lão quả là một người sòng phẳng.

- Vậy là ổn, bây giờ ta cần một món v·ũ k·hí dài, mỏng như sợi tơ và có thể điều khiển được! Không biết Minh Nguyệt lâu có bán không?

- Có một món như vậy!

Kiến Long nghe xong yêu cầu của Trần Cảnh thì liền gật đầu, hắn búng tay một cái để gọi quản sự, sau một lúc thì quản sự liền mang lên một cái khay, bên trong là một cái nhẫn trữ vật.

- Đây là Thiên Ti nhẫn, bên trong chứa mười vạn sợi lông đuôi của một cường giả đạo nô Cửu Vĩ tộc. Những sợi lông này đã được luyện hóa, mỏng hơn tơ lụa, bền hơn Linh Thiết, sắc hơn dao cạo! Hơn nữa có thể kết nối lại với nhau để tạo thành bất cứ loại hình dạng nào mà người dùng mong muốn. Đây là một trong mười món v·ũ k·hí tốt nhất ở nơi này.

Sau khi nghe Kiến lâu chủ thao thao bất tuyệt về cái nhẫn này thì Trần Cảnh lập tức chốt đơn:

- Ta lấy! Trừ vào tiền lương hàng tháng của ta.

- Thành giao!

Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi, Trần Cảnh nhỏ máu lên cái nhẫn, nó lập tức từ màu trắng chuyển thành màu tím titan. Khi đeo lên ngón tay, Trần Cảnh cảm thấy vật này thực sự quen thuộc, cứ như nó được tạo ra là để dành cho anh vậy. Trong cơ thể Trần Cảnh lúc này giống như có một thứ gì đó đang liên kết với nó, đang khao khát nó, dường như nó đang hối thúc Trần Cảnh hãy mau sử dụng cái nhẫn này để g·iết chóc, tàn sát…

Đó chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biến mất ngay nên Trần Cảnh cũng chẳng thèm để ý, anh vui vẻ ngắm nghía nó rồi xuống lầu, bá vai Trần Thừa và quay về Thanh khâu sơn.

Sau khi an vị trong động phủ, Trần Thừa mới kể lại tình huống của mình:

- Lúc đó ta thấy hắn đang vô cớ đ·ánh đ·ập một tu sĩ nhân tộc trước mặt mọi người thì liền chạy tới xem, ai ngờ khi vừa nhìn thấy ta tên tu sĩ kia chỉ vào ta mà nói: “Chính hắn, hắn đã sai tiểu nhân á·m s·át thánh tử!” vậy là ta bị một nhóm người lạ mặt vây vào đánh hội đồng, ta liền g·iết c·hết mấy tên và toan bỏ chạy nhưng tên thánh tử đó quả thật mạnh, sau khi hắn t·ra t·ấn ta thì bỏ lại cái tên Lưu Tiểu Nhân rồi đi mất!



- Thật là một vở kịch hay! Quá hay rồi!

Trần Cảnh nghe vậy thì liền nắm chặt tay lại, kìm nén sát khí và hỏi:

- Ngươi có chắc hắn chính là Lưu Tiểu Nhân?

- Ta chắc, đám người hôm nay đi theo ta cũng khẳng định đó là hắn và tùy tùng của hắn.

Trần Cảnh nghe vậy thì mặt giãn ra, anh ngả người về sau mà nói:

- Phạm Minh và các em trong những ngày này tuyệt đối không được ra ngoài. Trần Thừa, giờ theo ta đi vả mặt Hiên Viên sơn!

- Rõ!

Mọi người đồng thanh đáp lại Trần Cảnh mà không một lời oán thán, với họ lời của Trần Cảnh là thiên lệnh, nếu bảo họ c·hết họ cũng không từ!

Trần Cảnh bá vai Trần Thừa đi xuống núi, Trần Thừa gặp lại tiểu cô nương láo toét kia và khoe với Trần Cảnh:

- Đây là Lý Linh, là một y sư và cũng là đạo lữ của ta! Còn đây là Trần cảnh, bạn thân chí cốt của ta.

Sau một hồi giới thiệu qua lại thì mọi người cũng đã quen nhau.

“Trần Thừa ơi Trần Thừa, ngươi vác phải một cái nóc nhà cứng rồi!” Trần Cảnh thầm than cho số phận của người anh em mình, con gái Lý thị nổi tiếng b·ạo l·ực! Trên chiến trường g·iết người không ghê tay, về đến nhà thiến chồng như thiến lợn. Bảo sao dám tát Trần Cảnh hộc máu mồm, vậy mà Trần Thừa còn dám dây vào thì quả là…



Sau khi bàn bạc, cả đám quyết định dựng lên một màn kịch để đáp lại Lưu Tiểu Nhân, một màn kịch thấm đầy mùi máu!

Sáng hôm sau, lúc Lưu Tiểu Nhân vừa xuống chân núi thì vô tình va vào một vị nữ tử, vị nữ tử này ngay lập tức ôm chân hắn mà bù lu bù loa lên là Lưu thánh tử ăn bánh không chịu trả tiền liền kéo theo rất nhiều sự chú ý. Hắn thấy vậy thì chán ghét toan rút kiếm ra chém nàng thì Trần Cảnh từ trong đoàn người bước ra, nhổ nước bọt vào mặt hắn và nói:

- Lưu thánh tử, ngươi thật vô sỉ! Ăn bánh xong còn không chịu trả tiền giờ lại muốn g·iết người diệt khẩu sao? Hiên Viên người quả là cùng một đức tính, vô sỉ đến cực điểm.

Lời nói này như một thùng thuốc nổ, đám người vây quanh vốn rất ức chế vì Hiên Viên các nay lại có người đứng ra làm khiên chắn thì bọn họ lập tức hùa theo mà phát tiết:

- Phải đấy lũ Hiên Viên toàn là loại vô sỉ!

- Phải, bọn chúng là lũ thương ngắn, y·ếu s·inh l·ý…

- Trả tiền đi!

- Trả tiền đi!

Lưu Tiểu Nhân thấy đám đông có vẻ giận giữ thì liền chột dạ, hôm nay hắn không mang theo cận vệ vì nghĩ rằng sau chuyện g·iết người mấy hôm trước thì nào có ai dám động đến hắn chứ, nhưng đây lại là quyết định sai lầm nhất mà hắn chọn.

Trước áp lực đám đông, hắn không dám manh động nên đành phải nuốt cục tức mà ném túi tiền cho cố gái kia mặc dù mình chẳng làm gì cả. Nhưng hắn không biết, trò vui chỉ mới bắt đầu.

Hôm sau, hắn xuống núi thì bắt gặp Trần Cảnh đang đứng đó quét sân, xung quanh vắng lặng không một bóng người. Lần này hắn mang theo đầy đủ cận vệ nên cũng không thèm để ý không khí có vẻ kỳ lạ xung quanh mà gầm lên:

- Giết hắn, g·iết tên khốn kiếp này cho ta!

Cả đám cận vệ nghe lệnh thì liền rút kiếm ra và lao tới. Khi tới gần Trần Cảnh tầm trăm mét thì bất ngờ từ dưới khe đá có một sợi dây cực kì mảnh, gần như trong suốt bung ra, chặt cụt chân của đám người đang tiến lại. Trần Thừa và Lý Linh bắt được cơ hội thì từ hai bên sườn lao tới, hai người song kiếm hợp bích, tay vung tay chém trong thoáng chốc đã g·iết sạch toàn bộ đám cận vệ của Lưu Tiểu Nhân, không lưu lấy một người nào!

Thấy vậy, Lưu Tiểu Nhân toan rút kiếm thì bỗng khựng lại, cả cơ thể đều không thể cử động được. Lúc này Trần Cảnh và Trần Thừa mới tiến tới, hắn thấy Trần Thừa còn sống, lành lặn thì lắp bắp nói:



- Ngươi, ngươi…

- Ta làm sao? Ta cảm ơn Lưu thánh tử vì món quà lần trước nhé, nay ta đích thân đến đáp lễ đây!

Lưu Tiểu Nhân nghe vậy thì sợ sanh mặt, hắn không thể cử động còn Trần Cảnh thì chỉ nhìn hắn mà cười cười. Ngày hôm qua nhân lúc ôm chân, Lý Linh đã lén đưa một sợi Thiên Ti vào trong giày của hắn. Sợi lông này nếu không được chủ nhân kích hoạt thì chỉ là sợi lông bình thường khiến hắn không cách nào đề phòng được.

Vậy nên hôm nay hắn đã lọt vào bẫy rập của vợ kịch g·iết chóc này, hắn hiện là con rối và Trần Cảnh là người giật dây! Khi tới thời điểm hắn tức tối nhất chính là thời điểm hắn ít phòng bị nhất, Trần Cảnh kích hoạt Thiên Ti đâm xuyên chân hắn chui vào trong cơ thể mà làm loạn. Linh khí của anh chính là lôi, vậy nên toàn bộ hệ thần kinh của Lưu Tiểu Nhân b·ị đ·ánh sập ngay lập tức khiến hắn muốn cử động hay vận khí còn khó hơn lên trời.

Trần Thừa đứng trước mặt hắn tay phải vung lên, lưỡi kiếm lướt qua cổ hắn tạo thành một vết cắt nhỏ rướm máu. Lưu Tiểu Nhân thấy cảnh thấy cảnh này thì không tự chủ được mà tè cả ra quần. Trần Cảnh thấy vậy thì bước tới góp vui, anh cởi quần hắn ra, dùng dao rạch một vết trên kim thương của hắn rồi đổ một loại dịch lỏng và sệt vào.

Chất dịch đó chính là máu của một người nhiễm phải căn bệnh lây qua đường t·ình d·ục nổi tiếng ở thế giới này: “Đào hoa khai”. Người nghiễm bệnh sẽ bị l·ở l·oét thành từng vết tròn năm cánh nhìn giống hoa đào, cứ như thế cho đến khi bị thối rữa mà c·hết, không có thuốc chữa. Bệnh này cực kỳ phổ biến ở Nhân tộc nhưng với các tộc khác thì không.

Sau đó Lý Linh bắt đầu điểm huyệt phong bế cơ thể, sau đó đặt một miếng nhân sâm vào miệng hắn, Trần Cảnh cũng rút Thiên Ti ra. Sau đó ba người cùng rút linh hồn của hắn ra đặt vào trong một kết giới không ngừng thiêu đốt, bỏ cơ thể hắn lại trong đó mà đi mất. Một tuần sau, kết giới dựng lên vì hết năng lượng mà vỡ vụn, người ta lúc này tìm thấy xác của vị thánh tử m·ất t·ích này.

Mọi người đều kinh hãi, vì thấy thảm trạng của hắn. Quần bĩ tụt xuống, trên cơ thể chi chít các vết l·ở l·oét hình hoa đào, sâu tới tận xương. Gọi người tới sưu hồn để xem đã xảy ra chuyện gì thì cũng không tìm thấy hồn phách hắn.

Mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào về câu chuyện này, từ quán trà cho đến tửu lâu, từ đường lớn cho tới ngõ cụt đâu đâu cũng nghe thấy vô vàn giả thuyết. Nhưng kỳ lạ là những giả thuyết này đa phần đều là nói xấu Hiên Viên sơn nên danh tiếng của Hiên Viên các ở Trấn Yêu thành thấp tới cực điểm.

- Tên khốn Trần Cảnh, hắn đang tát vào mặt ta! Hắn đang tát vào mặt tất cả chúng ta đấy ngươi có biết không!

Ở đâu đó trên Hiên Viên sơn, vị thánh tử béo ú kia gầm lên giận dữ khi nghe được thông báo khẩn từ Trấn Yêu thành. Ở bên này, trong sơn cốc, Lưu Tiểu Hoa cũng nhận được tin tức trên, nàng không giấu được nụ cười đắc thắng mà nói:

- Tốt, loan truyền tin này tới mọi nơi, làm xấu thanh danh của con lợn kia tới cực điểm. Hắn muốn làm đao vậy thì ta sẽ không ngại mà dùng hắn để g·iết tên Trần Cảnh c·hết toi kia. Tốt nhất là cả hai bọn chúng nên cắn nhau c·hết hết, như vậy mới là tuyệt mỹ!

- Rõ!

Hắc Ảnh đưa tin lập tức nghe lệnh và biến mất, để lại một mình nàng ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này.