Chương 35: Kiếm tiên
Sau một hồi, Trần Thừa mới nói:
- Ngươi đi đi, ta giờ vô dụng rồi! Chỉ cản lại bước chân của ngươi thôi. Ta…
- Ngươi câm miệng! Trần Thừa ta biết là một đại kiếm tiên! Không phải một tên phế vật như thế này. Hắn chỉ cần còn thở là còn vung kiếm, hắn chỉ cần còn tay là còn vung kiếm, dù không còn từ chi thì nguyên thần của hắn vẫn không ngừng vung kiếm, cho dù thân xác có hóa thành tro thì linh hồn của đại kiếm tiên Trần Thừa vẫn luôn vung kiếm lên mà tiến về phía trước không bao giờ dừng lại.
Trần Cảnh đứng bật dậy bước ra ngoài, anh giựt thanh kiếm từ trong tay cô gái láo toét kia rồi đóng sầm cửa lại trước sự ngỡ ngàng của em ấy. Trần Cảnh ném kiếm về phía Trần Thừa và nói:
- Rút kiếm ra!
Trần Thừa cầm kiếm lên nhưng lại do dự không rút, Trần Cảnh thấy vậy thì lấy một thanh đao từ trong nhẫn trữ vật ra cắm phập xuống bàn và nói:
- Trường sinh kiều gãy thì sao chứ? Linh Thai cảnh thì sao chứ? Thế gian này vốn không có đường, con người đi riết thì thành đường thôi. Tu hành cũng vậy, các ngươi nói ta mở ra con đường mới, được thôi! Hãy mở mắt ra cho kỹ vì hôm nay ta sẽ dạy ngươi con đường mới mà ta đã mở! Rút kiếm ra!
Trần Cảnh tụ khí vào bàn tay và đánh mạnh vào đan điền của mình. Anh lập tức phun ra một ngụm máu vã khụy xuống, Trần Cảnh đã tự tay mình phá đi trường sinh kiều, cắt đứt con đường tu hành của mình một cách dứt khoát, gọn ngàng.
Trần Cảnh lấy ta áo lau đi v·ết m·áu trên khóe miệng, anh đứng dậy rút đao ra và quát:
- Lề mà lề mề như lũ ẻo lả Hiên Viên sơn thế hả? Ta đã tự tay dạy ngươi con đường mới rồi đấy mà ngươi không chịu học sao? Hay ngươi thích đeo xiềng xích trên cổ của mình như một con chó mãi?
- Ha ha há! Ai ẻo lả! Ngươi mới ẻo lả! Xem kiếm của đại kiếm tiên anh tuấn, tiêu sái đệ nhất thiên hạ đây!
“Keng” Trần Thừa nghe Trần Cảnh nói vậy thì cười lớn, anh hét lên và rút kiếm ra lao về phía Trần Cảnh. “Keng, Keng, Keng” cứ thế, hai người cứ thế điên cuồng chém g·iết lẫn nhau suốt sáu ngày sáu đêm không ăn không ngủ, cả hai cơ thể đều bị đẩy đến cực hạn, v·ết t·hương thì ngày chồng chất, ngày càng nguy hiểm.
Sáng ngày thứ bảy, “Vù” một đạo kiếm khí lăng lệ cắt đôi mái y viện của Minh Nguyệt lâu, lao lên xé toạc mây trời đánh dấu sự ra đời của một vị đại kiếm tiên Trần thị.
- Ha ha ha ha…
- Ha ha ha ha…
Trần Cảnh thông qua khoảnh khắc cận tử đã thành công bức ép được Trần Thừa phải đi ra con đường mới của riêng mình, anh mệt bở hơi tai, toàn thân đau nhức đến tột điểm. Trần Cảnh bỏ đao xuống, nằm kềnh trên sàn đá nhìn lên mây trời còn lưu lại vết kiếm thật dài kia mà cười lớn, Trần Thừa cũng vậy. Vậy là cả hai người lại quay về quãng thời gian yên bình khi còn là đứa trẻ mục đồng ngày nào, vào những ngày nghỉ nằm dài trên thảm cỏ mà nhìn ngắm trời cao. Mọi nỗi buồn tủi, uất ức theo tiếng cười giòn tan của hai người đã trôi đi hết, trả lại một tâm hồ trong vắt như là bầu trời xanh ở trên cao kia vậy.
Có vẻ luồng kiếm khí kia đã kinh động toàn bộ Minh Nguyệt lâu khiến Kiến lâu chủ phải đích thân xuất trận. Nhưng sau khi thấy bộ dạng thê thảm của hai người thì liền lắc đầu cười khổ, hắn sai dược sĩ, y sĩ điều trị cho họ rồi lặn mất tăm.
Ở trong một căn mật thất, thông qua một quả bóng nước, hai vị lão sư đã thấy toàn bộ mọi chuyện. Tiểu lão sư cười cợt mà nói:
- Tiểu tử ngu ngốc nhưng rất có khí khái thánh nhân, nói không thuyết phục vậy thì dứt khoát tự đoạn trường sinh kiều để chứng minh! Thế gian này nào có tên tu sĩ nào dám làm những chuyện điên khùng như vậy chứ? Thế mà hắn lại thành công trong việc mở ra con đường mới, thật là…
- Sợ rồi à? Sợ sau này hắn mạnh lên liền tới đá đít ngươi sao?
Lão tổ nghe vậy thì liền không nhịn nổi mà móc khóe, mỉa mai. Tiểu lão sư cũng không phải dạng vừa, ông ta phản công ngay:
- Phải, ta sợ có ngày hắn mạnh lên, tìm tới đây vặn cổ “Ông nội” của mình! Đến lúc đó Cửu Vĩ tộc lại mất đi một lão hề thích gây chuyện vậy thì chán c·hết!
- Hừ! Hắn có gan thì cứ tới, tên y·ếu s·inh l·ý đó dám tới ta sẽ tự tay bắt hắn phải giao phối với tất cả dòng chính của Cửu Vĩ tộc này, một ngày ngự vài trăm người cho đến khi hắn bể thận mới thôi!
- Để xem hắn bể thận trước hay huynh bị vặn cổ trước!
- Hừ!
Hai người nói chuyện một lúc liền không hợp, lúc nào mở miệng cũng như chó với mèo, cắn nhau chí chóe. Ngừng một lúc, lão tổ mới giọng hòa hoãn, thở dài mà nói:
- Haiz! Có điều này đệ không biết, đứa trẻ này không hề tầm thường như đệ nghĩ. Nó là đứa trẻ duy nhất còn sống trong mười ngàn đứa trẻ đã tiếp xúc với viên nội đan của tổ tiên ta!
- Ý huynh là…
- Phải! Nội đan của Thiên Hồ hoang thần!
Tiểu lão sư nghe vậy thỉ há hốc mồn, Thiên Hồ hoang thần chính là một trong năm hồng hoang chi thú mạnh nhất từng được ghi nhận, Cửu Vĩ tộc luôn luôn thờ phụng nó, coi nó như tổ tiên của mình. Ngay cả ông cũng nghĩ rằng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ vậy mà chúng lại là thật!
- Tên y·ếu s·inh l·ý này tự hủy đi đan điền đó là một sự mạo hiểm nhưng cũng là một cơ duyên, nội đan của Thiên Hồ hoang thần có thể qua việc này mà thay thế toàn bộ đan điền của nó! Cái nội đan ấy vẫn còn sống, khi nó cảm nhận được hậu nhân của mình đang giao phối thì liền thức tỉnh và nhân cơ hội lúc trước, truyền thêm huyết mạch của mình vào trong hạt giống của tên suy thận ấy! Vậy nên đệ hãy dùng tính mạng của mình để bảo vệ đứa trẻ do Thanh Tuyết sinh ra, nó là người mang huyết mạch Cửu Vĩ còn thuần khiết hơn cả ta và đệ đấy!
Tiểu lão sư nghe xong liền hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, ông gật đầu rồi lao ra khỏi phòng và bay đi mất. Lão tổ tông thì cũng ngồi đó mà xem lại quá trình Trần Cảnh cùng Trần Thừa chém g·iết lẫn nhau mà lẩm bẩm:
- Phải nhanh chóng vắt khô nó mới được! Đứa cháu yêu quý của ta, ta sẽ cho cháu trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này! Cứ chuẩn bị kim thương sẵn sàng đi nhé! Ha ha ha ha…
Lúc này Trần Cảnh đáng thương còn không biết là ông nội đã định ra bản án tử hình “Sung sướng” cho mình nên cứ vô tư vô lự, vô dục vô cầu mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi v·ết t·hương hồi phục, Trần Cảnh đứng dậy, để lại đám người bhi1 nhố thăm hỏi cho Trần Thừa quản lý rồi bước lên lầu. Kiến Long lâu chủ cũng đã ngồi đợi Trần Cảnh từ trước, hắn thấy anh vào châm trà mời khách và nói:
- Trần trưởng lão khỏe rồi?
- Cảm ơn lâu chủ đã chiếu cố! Ta đã khỏe. Đây là tiền trị bệnh, không cần thối!
Trần Cảnh cũng lịch sự hành lễ, anh ngồi xuống và lấy ra hai tờ giấy đặt lên trên bàn, đó là quy trình chế tạo bê tông La Mã và chế tạo thủy tinh siêu cường lực, siêu trong suốt. Đây tuy không phải lĩnh vực của Trần Cảnh nhưng lại là một môn học mà anh phải học tên “Khoa học vật liệu” nên Trần Cảnh vẫn luôn luôn nhớ kĩ lí thuyết về cách tạo ra thứ này, và bây giờ nó đã phát huy được giá trị của mình.