Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 34: Con đường của tổ tiên




Chương 34: Con đường của tổ tiên

Các vị trưởng lão sau khi nghe được công dụng của thứ này thì tỏ vẻ trầm ngâm, loại dược tên á phiện này là con dao hai lưỡi, nếu dùng không cẩn thận thì đứt tay như chơi. Sau một hồi thảo luận, vị tiên nữ áo vàng đứng ra nêu lên ý kiến chung của mọi người:

- Thánh nữ, lần này người đã làm rất tốt! Ba thứ đầu việc sản xuất và phân phối chúng ta giao lại cho thánh nữ toàn quyền định đoạt, chi phí không giới hạn. Tuy nhiên thứ gọi là á phiện này quá nguy hiểm, thánh nữ hãy giao lại công thức, hội đồng trưởng lão sẽ xem xét và quyết định giá trị của nó sau.

- Tuân lệnh sư tôn!

Lưu Tiểu Hoa hành lễ đệ tử thật trịnh trọng hướng về phía vị tiên nữ áo vàng kia, nàng lấy trong tay áo ra một xấp giấy tờ liên quan đến á phiện để lên trên bàn. Sau khi các trưởng lão xác nhận là không có vấn đề liền phất tay ý bảo nàng hãy tiếp tục cuộc họp. Lưu Tiểu Hoa cảm thấy dường như hướng gió có vẻ đã đổi chiều nên cũng không hề do dự mà nói:

- Chuyện thứ nhất đã giải quyết xong còn chuyện thứ hai, đây cũng là trọng tâm của cuộc họp ngày hôm nay!

Lưu Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, cố nén toàn bộ cơn giận lại để có thể nói ra một cách lưu loát nhất.

- Vị thánh tử không chính thức thứ mười một của Thanh Khâu sơn, người năm lần bảy lượt hùa theo Minh Nguyệt hội cản đường chúng ta đã được điều tra rõ ràng. Hắn tên là Trần Cảnh, là trẻ mồ côi thuộc Trần thị, có một người ông không rõ tung tích từng là thiên hạ đệ nhất đan sư Trấn Yêu thành. Hắn có vẻ là quân cờ của Minh Nguyệt hội nuôi dưỡng từ rất lâu, chỉ trong một năm từ khi hắn đặt chân lên Thanh Khâu sơn đã gây ra cho chúng ta tổn thất cực kỳ nặng nề. Tuyệt đối không thể cho hắn có thời gian để trưởng thành!

- Thánh nữ về việc này không cần lo lắng, anh trai của ngài tức thánh tử thứ ba của Hiên Viên sơn đã xung phong nhận ủy thác lấy đầu hắn trước khi cuộc chiến tam tộc diễn ra. Chúng ta cũng đã chuyển toàn bộ quyền điều hành chi nhánh Trấn Yêu thành cho thánh tử rồi!

Nghe thấy việc con mồi của mình bị con lợn màu vàng kia chạy ngang qua c·ướp mất thì Lưu Tiểu Hoa lập tức nổi lên sát ý, nhưng nàng lập tức dập tắt nó ngay. Việc nhỏ này sao qua được mắt các vị ngồi đây, thấy được phong thái của Tiểu Hoa thì cả đám đều đồng thuận gật đầu, cuối cùng vị thánh nữ bọn họ dày công nuôi dưỡng cũng đã trưởng thành rồi.

Lưu Tiểu Hoa sau khi trấn tĩnh lại thì lại bắt đầu diễn thuyết về các con đường phát triển khác của Hiên Viên sơn. Trong lúc này, ở phủ Trần Cảnh đã diễn ra một sự kiện kinh thiên động địa.

Mặt trời vừa mới ló rạng, có một toán người từ dưới núi vội vã chạy lên đập cửa nhà Trần Cảnh.



“Binh, binh ...”

- Trần công tử, mau cứu người! Mau cứu người!

Trần Cảnh ngáp một cái thật dài, mặc quần áo xộc xệch và bước ra khỏi cửa, anh lơ mơ hỏi:

- Ồn quá, cứu cứu cái gì?

- Trần công tử, Trần Thừa b·ị t·hương, đang hấp hối! Xin ngài rủ lòng đồng tộc chi giao mà hãy cứu hắn!

- Cái gì! Ai b·ị t·hương? Ngươi nói ai b·ị t·hương!

- Trần… Trần Thừa! Hắn đang nằm ở trạm xá dưới núi!

Trần Cảnh vừa túm cổ tên tu sĩ trước mặt vừa lắc vừa hỏi, sau khi nghe được thông tin mình cần liền ném tên tu sĩ kia qua một bên, mặc kệ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, chân không mang dép mà phi như tên bắn xuống dưới núi.

Bước vào trạm xá, đập vào mắt Trần Cảnh là cảnh Trần Thừa nằm ở đó với một thân thể rách nát, máu huyết chảy tong tong, khuôn mặt của hắn đã bị băm nát theo đúng nghĩa đen, tứ chi đã bị chặt đứt thành mấy đoạn xếp qua một bên.

Mắt Trần Cảnh hoen đỏ, anh hét lên:

- Tên khốn nào dám g·iết bạn ta! Ta thề với thiên địa này sẽ săn lùng và g·iết c·hết hắn theo cách tàn nhẫn có thể!



Mắt Trần Cảnh bắt đầu nổi lên tia máu màu đỏ, sát khí tỏa ra nồng đậm khắp phòng. “Bốp!” Một cái bạt tai đau điếng đã khiến Trần Cảnh tỉnh lại. Một cô nương không biết từ đâu xuất hiện đã tiến tới tát anh một cái hộc máu mồm. Cô ấy nắm lấy cổ áo của Trần Cảnh mà hét lên:

- Tên điên này! Hắn chưa có c·hết, ngươi mau nghĩ cách cứu hắn đi!

Nhờ cái tát này Trần Cảnh đã bình tĩnh lại được vài phần, anh gạt cô nhóc láo toét này ra một bên và chạy lại chỗ Trần Thừa, sau khi khẳng định hắn vẫn còn sống anh liền lấy trong túi ra một viên đan dược trị thương cực phẩm những chín tầng đan văn. Đây là viên thuốc bảo mệnh được Kiến Long bí mật tặng, chỉ có một viên nhưng Trần Cảnh cũng không do dự mà cho Trần Thừa uống vào.

- Gom tứ chi hắn lại, mang đến Minh Nguyệt lâu với ta!

Nói rồi Trần Cảnh lấy chăn cột Trần Thừa lại như cái bánh tét và vác trên lưng, chạy vội về phía Minh Nguyệt lâu. Mọi người thấy thế cũng thu gom chân tay của Trần Thừa và bám theo Trần Cảnh.

- Quản sự, cứu người! mọi chi phí ta trả!

Vừa đến trước cửa Minh Nguyệt lâu, Trần Cảnh liền hô lớn. Quản sự nghe thấy giọng Trần Cảnh liền vội chạy ra, thấy cảnh tượng máu huyết dầm dề này thì liền hiểu chuyện. Ông ta vội mời Trần Cảnh vào y phòng tốt nhất, điều tất cả dược sư, y sư, đan sư chạy tới.

Suốt ba ngày ba đêm Trần Cảnh cứ một thân máu huyết như vậy túc trực trước cửa y phòng. Cuối cùng thì nó cũng mở ra, anh vội chạy tới thấy vị quản sự đã ở đó rồi, ông ta nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đã không làm nhục sứ mệnh, bạn của công tử đã qua con nguy kịch, tứ chi cũng đã nghép nối thành công. Nhưng…

Vị quản sự dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu và nói:

- Trường sinh kiều đã gãy, đời này mãi mãi chỉ có thể ở Linh Thai cảnh, không còn khả năng tu luyện được nữa! Cậu ấy cũng đã tỉnh và đang đợi ngài!



Trần Cảnh gật đầu, dù sao miễn là còn sống thì còn hy vọng. Anh bước vào, tiến đến bên chỗ Trần Thừa và ngồi xuống. Cả hai chỉ ngồi đó nhìn nhau mà không nói gì. Cuối củng Trần Cảnh cũng thốt ra được hai chữ:

- Là ai?

- Thánh tử mới, Lưu Tiện Nhân

- Ta đi g·iết hắn!

Trần Cảnh nghe được ba chữ “Lưu Tiện Nhân” thì máu dồn lên não định đứng dậy đi tìm tên khốn kiếp kia thì bị Trần Thừa kéo lại và nói:

- Đừng, hắn là tu sĩ Tiên cốt cảnh hậu kỳ, ngươi không thắng nổi. Ta bị nhu vậy là tự làm tự chịu!

- Vớ vẩn! Ngươi chịu nhưng ta không chịu. Ta nhất định phải g·iết hắn cho dù có phải đồng quy vu tận!

Trần Thừa thấy vậy thì tay càng nắm chặt hơn, anh ngước nhìn Trần Cảnh với vẻ mặt mãn nguyện mà nói:

- Ngươi vẫn là tên ngốc nóng tính như vậy, phàm là người ta đánh ngươi thì không sao nhưng nếu dám đụng chạm tới người thân là ngươi chơi khô máu với chúng ngay! Tật xấu này mãi không sửa được. Ta nghĩ đến lúc nên kể cho ngươi biết một chuyện mà chúng ta đã giấu ngươi suốt mười một năm qua!

Trần Thừa nói như van nài khiến tim củaTrần Cảnh càng đau đớn hơn, vậy nên anh đành phải nén lại cơn giận, ngồi lại nghe thằng bạn thân chí cốt này kể chuyện xưa cũ:

- Chúng ta Trần Thị, Lý thị, Phạm thị ở Trấn Yêu thành này khác với Trần Thị, Lý thị, Phạm thị đang sống yên vui ở Đào Đô. Chúng ta chính là trực hệ của những anh hùng đã nằm lại trên Táng Thần sơn. Chúng ta mang trong người hỏa chí và niềm tự hào của riêng mình, nó chính là thứ tinh thần truyền thừa từ đời này sang đời khác, chạy dọc theo dòng lịch sử suốt ban ngàn năm qua chưa từng đứt đoạn.

Ngừng một lúc để hít vào một hơi uất nghẹn, Trần Thừa sụt sùi mà nói tiếp khi mà hai hàng lệ đã lăn dài trên gò má.

- Nhưng những điều rực rỡ đó lại trở thành sợi xích trói chặt chân của chúng ta tại vùng đất này, và rồi ngươi xuất hiện như một sóng nước cuộn trào phá đi mọi gông cùm trói buộc. Ngươi đã có thể tự tạo ra một con đường vĩ đại tương đương với tổ tiên của mình, ông nội ngươi đã ngăn chúng ta cho ngươi biết sự thật này, ông ấy sợ ngươi nghe theo và đeo lên mình sợi xích hoen gỉ kia để rồi phơi thây trên chiến trường như bao nhiêu người khác. Nhưng giờ ta phải nói cho ngươi biết vì ngươi là hy vọng duy nhất để giúp tộc loài ta một lần nữa vươn lên, bất kỳ ai dám sỉ nhục ngươi chính là sỉ nhục toàn bộ tộc loài chúng ta. Ta… Ta…

Trần Cảnh nghe tới đây thì cũng không kìm được xúc động, anh ôm trầm lấy Trần Thừa rồi cả hai đều khóc thật lớn, họ khóc như một đứa trẻ, khóc như thể đây là lần cuối cùng họ có thể bày ra bộ dạng yếu đuối này vậy.