Chương 33: Á phiện
Ba tháng sau, tin Minh Nguyệt thương hội có bán xà phòng thơm đã lan rộng ra khắp mọi ngóc ngách toàn thiên hạ này. Từ tờ mờ sáng, tất cả bậc thềm chi nhánh của Minh Nguyệt hội đã bị hàng vạn nữ tử giẫm qua giẫm lại đến nát bét, ai cũng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có thể sở hữu thứ gọi là xà phòng thơm này.
Lâu chủ, các chủ của Minh Nguyệt hội có la khàn cả giọng, nói mỏi cả miệng vẫn không thể nào ngăn được đoàn người thi nhau ném tiền vào mặt họ để tranh đoạt mấy cục xà phòng, giá của chúng bỗng chốc bị đẩy lên cao ngất ngưởng, một số dòng thiết kế dạng tranh sơn thủy còn có giá cao hơn cả những loại đan dược mắc tiền nhất hiện nay.
Tình hình ở Minh Nguyệt thương hội nhộn nhịp bao nhiêu thì tình hình của Hiên Viên các lại thê thảm bấy nhiêu. Những ngày này bọn họ vô cùng vắng khách vãng lai, các thương lái dược liệu, quặng mỏ giờ đây trở mặt, bắt đầu dồn hàng cho Minh Nguyệt thương hội khiến Hiên Viên sơn khó lại càng thêm khó.
Hơn nữa chẳng hiểu ai đã tư vấn cho Minh Nguyệt thương hội chính sách bao tiêu đầu ra, chính sách hỗ trợ sản xuất và mô hình hợp tác xã, bọn họ chỉ xản xuất theo tiêu chuẩn của Minh Nguyệt thương hội và cũng chỉ bán hàng cho Minh Nguyệt thương hội.
Việc này đã chặt đứt yết hầu của Hiên Viên các, bọn họ không thể nào vận chuyển nguyên liệu từ tòa thiên hạ kia tới các nơi được. Chi phí và hao hụt khi vận chuyển qua các tòa thiên hạ và các vùng man hoang chỉ tính sơ sơ cũng đã là một con số kinh người.
Tại tổng đàn của Hiên Viên các tại Hiên Viên sơn, một cuộc họp cấp cao đang được diễn ra. Chủ trì cuộc họp lần này không ai khác chính là vị thánh nữ áo đỏ kia, nàng sau khi xuất quan thì có vẻ điềm đạm và bình tĩnh hơn trước rất nhiều, huyết khí cùng sát khí trong mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa. Thánh nữ áo đỏ sau khi thấy mọi người đã yên vị liền nói:
- Sư phụ ta, trưởng lão thứ mười một đồng thời là chủ nhân của Hiên Viên các đã ủy thác cho ta chủ trì cuộc họp này, để không mất thời gian quý báu của các vị ngồi đây, ta xin được phép vào thẳng chủ đề chính…
Khi nàng đang nhỏ nhẹ nêu ra luận điểm của mình thì có một tên mập ú, trạc tuổi với nàng, thân mang hoàng bào thêu rồng vẽ phượng. Hắn mặc kệ mọi người nhìn mình với anh mắt dị nghị, cứ thế tiến tới trước mặt nàng, giơ tay tát cho nàng một cái hộc máu mồm và mắng:
- Lưu Tiểu Hoa, ngươi không bế quan sám hối mà còn dám ở đây ăn nói hàm hồ, mê hoặc mọi người sao? Lần trước kế hoạch của ngươi đã khiến chúng ta thiệt hại nặng nề! Ngươi có nghe thiên hạ truyền tai nhau rằng đào hoa tửu của Hiên Viên các uống như nước đái ngựa chưa? Bảo ngươi cải tiến nó thì ngươi nói hai chữ không biết rồi phủi đít mà đi, nay ngươi còn có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện hả!
Lưu thánh nữ cũng không nói gì, nàng giơ ngón tay quẹt nhẹ dòng máu đang chảy ra từ khóe miệng mình, dùng nó làm son, quệt ngang môi một cái. Đôi môi anh đào của nàng hồng phớt tự nhiên nay được tô thêm màu đỏ của máu tươi khiến nó càng trở nên yêu mị và diễm lệ.
Tên béo kia nhìn thấy cảnh này khinh bỉ ra mặt, hắn giơ tay toan tát thêm một nhát nữa thì bị một vị tiên tử áo vàng chặn lại.
- Lưu thánh tử, việc nàng ở đây là do quyết định chung của hội đồng trưởng lão. Xin thánh tử bỏ tay xuống và về chỗ ngồi của mình, chúng ta trễ họp rồi!
- Nó là thánh nữ nhưng cũng là em gái ta, ngươi tránh ra để ta dạy bảo con nhóc ngu ngốc này một trận.
Tên béo hung hăng liếc vị tiên tử áo vàng một cái và quát lớn nhưng vị tiên nữ ấy không nói gì cũng không hề lui bước mà còn s·iết c·ổ tay hắn thật chặt. Vị thánh tử này thấy tình hình có vẻ không ổn thì liền hừ lạnh một tiếng, vung tay thoát khỏi sự kìm kẹp của tiên nữ áo vàng và đi ra khỏi phòng trong tức giận.
- Lưu thánh nữ, xin hãy tiếp tục đi.
Tiên tử áo vàng bỏ lại một câu xong quay về chỗ ngồi, vị thánh nữ áo đỏ cũng không lề mề, nàng lấy lại tư thái băng lạnh vốn có và tiếp tục nói:
- Như chúng ta đã biết, Minh Nguyệt thương hội đã triển khai đồng loạt các chính sách bao tiêu cũng như chính sách liên kết các vùng sản xuất khiến cho Hiên Viên các ở bên ngoài tòa thiên hạ chúng ta quản lý không thể nào tiếp cận nguồn cung cấp vật liệu giá rẻ. Mọi người hãy nhìn thứ này.
Nàng phất tay một cái lập tức có bốn vị tiên nữ mang ra bốn chiếc mâm đồng bên trên có phủ vải đỏ. Nàng đưa tay kéo tấm vải để lộ các sản phẩm ở bên trong và nói:
- Minh Nguyệt thương hội gần đây đã tung ra rất nhiều sản phẩm kỳ quái, như bách vị tiên gia, Ngọc Lộ tửu, xà phòng thơm… Chúng ta không thể nào sao chép hay có sản phẩm tương tự để cạnh tranh được. Nên ta thiết nghĩ, Hiên Viên các cần tập trung vào thế mạnh vốn có của mình đó là khai khoáng, luyện khí và đan dược. Xin hãy nhìn vào những thứ này:
Nàng bước tới trước và nhấc một cái ống sắt tạo hình kì lạ lên và nói:
- Đây là v·ũ k·hí mới nhất mà ta nghiên cứu ra, tên nó là súng trường t·ấn c·ông Type 106, uy lực ngang với phi kiếm của tiên gia nhưng người bình thường cũng có thể dùng được.
Nói rồi nàng liền lên đạn và nã vào một tên Hắc Ảnh ở gần đó. “đoàng, đoàng, đoàng…” Tiếng súng chát chúa liên tiếp vang lên, tên Hắc ảnh kia bị đục thành tổ ong ngần như ngay lập tức. Cả căn phòng liền ồ lên kinh ngạc, thứ v·ũ k·hí này quá kinh khủng! Tên Hắc Ảnh đó tu vi cũng phải Tiên cốt cảnh hậu kỳ vậy mà cứ thế b·ị b·ắn c·hết.
Lưu Tiểu Hoa thấy vẻ mặt mọi người như vậy liền hài lòng, nàng nghĩ: “Mấy tên mọi rợ, đây chính là thành quả nhiều năm nghiên cứu của Trung Hoa Đại Lục chúng ta! Nó chính là khẩu súng tốt nhất thế giới đấy. So với nó phi kiếm của các ngươi chỉ là thứ phế phẩm rẻ rách. Ta còn muốn chế tạo t·ên l·ửa, xe tăng, máy bay nhưng quá đáng tiếc, ta không phải lũ kính cận y·ếu s·inh l·ý suốt ngày chỉ biết đọc sách kia. Bây giờ ta mới hiểu tại sao quân tinh nhuệ bọn ta cứ phải suốt ngày kè kè nâng bi che chắn cho bọn chúng rồi.”
Đợi cái xác kia được dọn dẹp xong xuôi nàng mới phủi phủi tay, nói trong uất hận:
- Ngoài súng Type 106 thì còn rất nhiều v·ũ k·hí khác đang được nhà xưởng chúng ta bí mật chế tạo, cuộc chiến năm năm sau chúng ta sẽ rút gân lột da toàn bộ đám rắn rết cáo chồn đó!
Mọi người trong phòng nghe vậy thì nhìn nhau, cũng không ai nói gì. Điều này khiến Lưu Tiểu Hoa vô cùng hụt hẫng, nàng đến bên cái đĩa thứ hai và ba, cầm vật trong đó lên và nói:
- Hai thứ này chính là kem trộn, có thể làm mịn và trắng da mặt. Chúng ta có thể dùng nó để cạnh tranh với xà phòng thơm.
Nghe thấy điều này, khuôn mặt của mọi người trong phòng đều tươi sáng cả lên. Cuối cùng thì vị thánh nữ này cũng tạo ra một thứ có thể dùng được, chứ món đồ chơi như cái ống sắt ồn ào kia thì tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ có áp chế nó mà không gặp khó khăn gì. Nếu Lưu Tiểu Hoa biết được suy nghĩ này của đám lão quái ngồi đây chắc tức hộc máu mà c·hết.
Nàng hình như cũng nhận ra biểu hiện này liền mắng thầm: “Lũ mọi rợ kém văn minh” Nhưng vẻ mặt bên ngoài thì vẫn phải lễ phép mà xưng vãn bối. Nàng biết, bọn “Mọi rợ” này khủng bố đến cỡ nào và nàng thì nhỏ bé ra làm sao trong cái thế giới thần ma tranh đoạt này. Lưu Tiểu Hoa bước về cái mâm cuối cùng và nói:
- Và đây là một loại thuốc khiến người ta quên đi đau đớn, lâng lâng như lên được chín tầng mây, ngoài ra nó còn gây nghiện. Ta gọi nó là á phiện.