Chương 32: Hồng trần như mộng
Và nay nàng đã gặp lại, vẫn đôi mắt ấy, vẫn khuôn mặt ấy nhưng giờ chàng ta đã không còn nhớ nàng là ai, cũng không thể nào biết được lời hẹn ước mình từng hứa vội trước khi nằm lại dưới ba thước đất lạnh lẽo nơi Táng Thần sơn tận mãi man hoang biên thùy. Lão tổ thấy được chấp niệm hằn sâu trong mắt nàng liền nói:
- Ngươi đã dùng Mị thuật cấp cao, tuyệt kỹ Hồng Trần Như Mộng có thể biến một khoảnh khắc trở nên dài vô tận, một giấc mơ hão huyền biến thành một thực tại điên rồ không thể kiểm soát. Tuy vậy cái giá phải trả là rất lớn, nó sẽ thiêu đốt thọ nguyên cùng tu vi của người tác pháp. Ngươi vẫn thật là cố chấp, quá cố chấp.
- Cả đời này sự trong trắng của Thanh Tuyết chỉ trao cho một người, chỉ một người mà thôi! Dù nay người đó đã không còn nhận ra Thanh Tuyết, dù nay người đó có căm hận Thanh Tuyết thế nào thì sự trong trắng này vẫn luôn thuộc về một mình người đó. Lão tổ, ngày đó các vị đã làm gì xác hắn ta đều biết, nhưng thân là Cửu Vĩ tộc nhân, vì lợi ích tộc loài ta đã không hề ngăn cản vậy nên lần này cũng xin lão tổ cũng đừng cản đường của ta.
Lão tổ nghe vậy liền lắc lắc đầu mà cười khổ. Ông nhìn tiểu lão sư với anh mắt cầu cứu, tiểu lão sư thấy vậy cũng lắc lắc đầu, ông nói:
- Ta biết ngươi có tình cảm với tên đó nhưng vì thế mà kéo cả gia tộc xuống đáy thì ngươi cũng sai, thiên hạ này là Mẫu Hệ Thiên Hạ, con chỉ nhận mẹ không nhận cha vậy nên với chúng ta thì Lý Nhị cũng tốt mà Trần Khôi cũng vậy, miễn là kẻ mạnh thì thân là nữ tử Cửu Vĩ, các ngươi có nghĩa vụ phải dang rộng chân ra, quấn lấy hắn, vắt khô hắn, sinh ra những thế hệ mạnh mẽ nhất có thể. Tình cảm chó má gì thì trước sự tồn vong của cả một tộc loài, đều là rác rưởi.
Ngừng lại một lúc, tiểu lão sư nhấc hồ lô bên hông lên mà uống hột hớp thật lớn. Ông tiếp tục nhìn về phía xa xa và nói:
- Ngươi giống y đúc mẹ của ngươi, học cái gì của lão thánh nhân Hiên Viên mà nhất nam nhất nữ nhất song nhân, nghe thì lý tưởng đấy nhưng lão ta trải qua tám đời vợ, rồi còn ăn nằm với chính đồ đệ của mình nữa chứ. Cái đạo lý ấy chính là sợi xích mà lão dùng để trói buộc tất cả nữ nhân trong Nhân tộc thiên hạ. Mẹ ngươi tuân theo và đ·ã c·hết dưới tay cha ngươi, một tên Hiên Viên cặn bã đến cực điểm, vậy đáng sao? Hãy về lại Đào Đô đi, lên Linh Sơn mà nuôi dạy đứa bé này suốt quãng đời ngắn ngủi còn lại. Chúng ta sẽ đảm bảo tên đó sẽ không thể đụng tới ngươi cho đến khi đứa bé này có thể tự bảo vệ được mình!
- Lão tổ sai rồi! Thanh Tuyết không bao giờ tin vào cái gì nhất nam nhất nữ nhất song nhân, tất cả nữ tử Cửu Vĩ sẽ không bao giờ tin vào điều vô lý đó. Chỉ qua Thanh Tuyết chọn chờ đợi mà thôi, trinh tiết này đã hứa trao cho một người thì nhất định sẽ chỉ trao cho một người. Còn sau này nếu ai muốn lên giường với Thanh Tuyết, vượt qua được Trần Khôi đi rồi hẵng nói.
Nhị vị lão tổ nghe nàng nói vậy thì gật gật đầu hài lòng, Thanh Tuyết cũng đứng dậy, khom người bái lạy rồi leo ra cửa sổ mà bay đi mất. Lão tổ tới bên cửa sổ nhìn ngắm mây trời một hồi mới cất giọng nho nhỏ than:
Hồng trần như mộng, đâu là thật?
Đợi cả ngàn năm, chẳng thấy người.
Trời xanh có tỏ, lòng son sắt?
Mộ ai hoang lạnh, lệ ai hồng.
Trần Cảnh ngay lúc này và cả mãi sau này cũng không thể nào biết được rằng mình đã bị Thanh Tuyết thành chủ hãm h·iếp, t·ra t·ấn một cách cuồng bạo và có một đứa con ngoài giá thú. Vậy nên anh vẫn nhởn nhơ chạy vội về nhà trong sự vui vẻ và phấn khích của mình.
Về đến nhà, đám Miêu Nhị lại lập tức ùa ra ôm trầm lấy Trần Cảnh mà hít, mà dụi cứ như rất lâu rồi chưa gặp lại anh vậy. Trần Cảnh cũng vui vẻ ôm hôn từng người một sau đó liền bị cả đám lôi vào trong phòng ngủ và cùng nhau leo núi đến tận mười mấy lần.
Cũng may lần này Trần Cảnh có thuốc tiên của tiểu lão sư nên dù khá đau đớn nhưng cũng không đến nỗi sặc thận mà ngất đi như lần trước. Tuy vậy nhìn Trần Cảnh cũng có vẻ hốc hác và tiều tụy hẳn ra. Đến cả Trần Thừa khi gặp lại anh cũng phải giật mình vì tưởng Trần Cảnh luyện công bị tẩu hòa nhập ma mà bị nội thương, nhưng sau khi thấy được nét thành thục của đám người Miêu Nhị thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, từ đó hắn cứ lôi chuyện này ra chọc anh mãi.
Sau khi cơm tối xong xuôi, Trần Cảnh liền tập hợp tất cả mọi người lại, anh bắt đầu nghiêm túc thảo luận các vấn đề phát sinh gần đây:
- Trần Thừa, báo cáo các thông tin thu thập đi.
Trần Thừa nghe vậy cũng gật đầu, tay nắm lấy thanh kiếm bên hông, xoay xoay cán và rút ra một mẩu giấy. Trần Thừa trải nó lên bàn và bắt đầu giảng giải:
- Hiên Viên các dạo này không thấy bán đồ ăn mặn nữa, chỉ bán đào hoa tửu nên không thể cạnh tranh với Bát Hoang Ngọc Lộ tửu và bách vị tiên gia của Minh Nguyệt lâu được. Tuy vậy, có một việc ta cần phải nói…
Trần Thừa nói đến đây liền ngưng lại, Trần Cảnh cũng hiểu ý, lấy ra hai bộ tiểu trận pháp đã mua từ trước và bố trí quanh phòng, sau đó ngồi xuống và lắng nghe.
- Một tháng trước, vị trí thập đại thánh tử Thanh Khâu sơn đã thay đổi. Người từ Hiên Viên khu đã chiếm mất bảy vị trí, hơn nữa tất cả đều là nhân tộc!
Trần Cảnh nghe vậy thì liền khá ngạc nhiên, anh hỏi:
- Các tộc khác chịu để yên cho chuyện này sao? Không phải là Hiên Viên các đang tính toán điều gì mới đúng, để có được bảy vị trí đại thánh tử Thanh Khâu sơn thì cái giá bỏ ra không phải là nhỏ. Vì một con kiến hôi như ta mà chơi lớn như vậy thì không hợp lý lắm với phong cách làm việc của chúng. Ngươi thu thập thêm thông tin đi, cẩn thận một chút, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Trần Cảnh nói rồi đưa cho Trần Thừa một cái túi càn khôn, Trần Thừa nhận lấy, tay vác kiếm lên và rời khỏi động phủ mà đi mất hút vào trong màn đêm.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng thì Trần Cảnh và Phạm lão đã đi tới trước Minh Nguyệt lâu và đợi ở đó rồi. Vị quản sự thấy Trần Cảnh mới sáng bảnh mắt đã tìm tới tận cửa thì biết là có việc làm ăn lớn. Hắn liền nhanh chân mời hai người vào tửu lâu tầng trên và tức tốc đi gọi Kiến lâu chủ.
- Kiến lâu chủ, đã lâu không gặp!
Thấy Kiến Long bước vào, Trần Cảnh vội bỏ ly trà xuống, đứng dậy kết ấn mà hành lễ. Kiến lâu chủ thấy vậy cũng vội vàng hành lễ theo.
- Trần trưởng lão, quả là đã lâu không gặp! Không biết có chuyện gì mà đích thân trưởng lão phải thân chinh đến tận đây?
- Nơi này nói chuyện ổn chứ?
Trần Cảnh không dài dòng liền hỏi dò một câu, Kiến Long là người làm ăn nên lập tức hiểu ý, hắn phất tay một cái liền tạo ra một kết giới nhàn nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng. Kiến lâu chủ lúc này mới bước tới chỗ Trần Cảnh ngồi, hắn ta cũng ngồi xuống, tự rót trà cho mình và nghiêm túc nói:
- Nơi này vừa đủ an toàn để nói chuyện. Trần trưởng lão cứ tự nhiên.
Trần Cảnh nghe vậy thì hài lòng, anh lấy trong nhẫn trữ vật ra một tờ công thức cùng một bộ khế ước đất đai, để chúng lên mặt bàn và nói:
- Ta đã tìm được chỗ để xây dựng Thần Nông các, còn đây là công thức chế tạo xà phòng thơm, chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói tới.
- Từng nghe qua, sản phẩm mà nữ vương thành chủ đã không tiếc lời khen ngợi thì không phải vật phàm. Hiện nay các nữ tử thế gia vọng tộc đều đang săn lùng tìm kiếm thông tin về cái gọi là xà phòng này. Tên tuổi của Trần trưởng lão càng ngày càng nổi tiếng, đã vang vọng khắp cả tòa thiên hạ này rồi.
Trần Cảnh nghe Kiến Long nói vậy thì cũng chỉ cười nhạt một cái, anh ung dung nói:
- Cũng là nhờ Minh Nguyệt thương hội không ngừng quảng cáo tên ta cho các sản phẩm của mình mà nhỉ! Ta có nên cảm ơn về điều đó không?
- Không cần, không cần! Là chuyện nên làm mà thôi! Trần trưởng lão không cần để nó ở trong lòng.
Kiến lâu chủ nghe Trần Cảnh nói vậy thì liền tỏ vẻ khách sáo, đối đáp cực kỳ chặt chẽ khiến Trần Cảnh phải toát mồ hôi.
“Đây là nhắc khéo ta là cây cao gió thổi, chỉ cần dựa vào các ngươi thì sẽ không bao giờ đổ. Được thôi, có chỗ dựa miễn phí thì tại sao ta lại từ chối nhỉ!”
Trần Cảnh nghĩ vậy liền nở một nụ cười xấu xa, Kiến lâu chủ thấy nụ cười này thì vô cùng hài lòng vì đây chính là nụ cười tiêu biểu của “Người làm ăn”. Mà đã là người làm ăn thì rất dễ để móc tiền.
Kiến Long cũng nở một nụ cười ấm áp đáp lại Trần Cảnh, hắn gõ gõ tay lên bàn và bắt đầu mặc cả:
- Vậy với công thức để tạo ra xà phòng thơm này thì Trần trưởng lão ra giá là bao nhiêu?
- Một tòa Thần Nông các.
Trần Cảnh chém đinh chặt sắt nói, anh không cho phép mặc cả. Sau khi xem xong bản thiết kế thì Kiến lâu chủ cũng gật gật đầu. Hắn lấy con dấu ra đóng cộp một cái vào bản thiết kế và nói:
- Thành giao!
Trần Cảnh cũng tỏ vẻ hài lòng, anh ngồi xuống tỏ vẻ hòa hoãn, tự tay rót trà mời Kiến lâu chủ.
- Dạo này ta bế quan lâu ngày, khi vừa xuất quan thì nghe tin Thanh Khâu sơn đã đổi chủ từ Long khu các ngài thành Hiên Viên khu mất rồi, điều này khiến ta rất sốc, không biết liệu đây là sự thật?
Nghe Trần Cảnh hỏi sách mé như vậy, Kiến lâu chủ cũng chỉ cười cười mà không nói. Biết tên gian thương này không có lợi lộc gì thì hắn quyết định sẽ không hé môi nửa chữ nên Trần Cảnh đành phải nhượng bộ, anh lấy từ trong nhẫn ra một tờ giấy và úp nó lên bàn, Kiến Long cũng lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy và làm tương tự.
Xem ra hai con cáo già này đều đã chuẩn bị trước mọi dự tính từ lâu, việc mặc cả hơn thua đều được tính toán rất kỹ. Ai cũng cố gắng dự đoán trước nước cờ của đối thủ để hòng thu lợi về mình nhiều nhất có thể. Ván cờ này Trần Cảnh thua, Kiến lâu chủ thắng.
Trần Cảnh thu giấy nhưng không hề xem, Kiến Long cũng là như vậy. Hai người cứ thế hàn huyên một lúc rồi Trần Cảnh đứng dậy, hành lễ bái biệt mà rời đi. Mục đích mà anh đặt ra trong bàn cờ Trấn Yêu thành này đã hoàn thiện một nửa rồi.