Chương 31: Giấc mộng trưa
Sáng hôm sau, không thấy Trần Cảnh nằm trên giường thì bọn Miêu Nhị liền cuống cuồng bò dậy, chẳng kịp mặc quần áo mà cứ thế chạy khắp động tìm anh. Sau khi thấy Trần Cảnh đang ngồi đợi mình ở bàn ăn, bên trên bày la liệt các món ăn thơm phức, nóng hổi thì cả đám òa khóc mà lao tới ôm Trần Cảnh thật chặt.
Trần Cảnh cũng không còn để ý tới việc đó nữa, cũng bắt đầu ôm hôn từng người và nở một nụ cười thật tươi trên môi. Nụ cười này không giống như những nụ cười giả tạo kia, nó thật ấm áp, thật trong sáng, thật chân thành.
Miêu Nhị thấy được Trần Cảnh cuối cùng cũng chịu mở lòng thì vui lắm, Cái tay hư đốn bắt đầu không chịu nghe lời liền lần mò từ từ xuống phía dưới, nàng bất ngờ túm lấy thật chặt quần Trần Cảnh kéo xuống. Trần Cảnh lần này đã không còn bị ảnh hưởng của Tiểu Kim Thủy nên vẫn giữ được lý trí, anh ngay lập tức bắt lấy tay Miêu Nhị và búng một cái thật nhẹ vào mũi nàng ta.
- Hư này! Hư quá đi.
Miêu Nhị nghe thấy Trần Cảnh quở tránh thì liền bí xị, đôi tai dễ thương đang vểnh cao lập tức cụp xuống ngay lập tức, hai mắt long lanh, tròn xoe ngân ngấn lệ mà nhìn anh. Trần Cảnh thấy cảnh này thì không chịu được nữa liền dùng tay béo hai bên má Miêu Nhị và trao cho nàng một nụ hôn nồng thắm.
- Ngoan nào, ăn cơm thôi! Em mà ngoan thì tối nay có thưởng.
Miêu Nhị nghe vậy thì liền vui lên ngay, hai tai đựng đứng lên, rung rung thật là đáng yêu. Nàng nhắm tịt mắt lại và bắt đầu cọ cọ, làm nũng trong lòng Trần Cảnh. Thấy chị mình được yêu thương như vậy thì cả đám mèo con nhí nhố này cũng không chịu được nữa mà lập tức ùa vào ôm lấy Trần Cảnh, đòi ôm, đòi âu yếm.
Trần Cảnh phải mất một lúc lâu mới an ủi bầy mèo nhỏ này xong, anh ngồi xuống ghế gỗ gần đó mà thở hồng hộc. Phải âu yếm, vuốt ve, dỗ dành tững người cũng thôi đằng này Trần Cảnh còn phải cố gắng đấu tranh để quần mình không bị kéo xuống nữa nên đã khiến anh kiệt sức. Đám Miêu Nhị cũng đủ ác, mới sáng sớm mà đã không hề mặc gì, cọ cọ bộ lông mềm mượt cùng những thứ mềm mềm, đàn hồi vào mặt, vào ngực, vào tay Trần Cảnh. Trong lúc Trần Cảnh sơ ý còn thi nhau tập kích vào thắt lưng quần của anh khiến Trần Cảnh xuýt chút nữa thì thất thủ.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Cảnh dặn dò đám người và bắt đầu đi vào cung diện kiến Thanh Tuyết thành chủ. Lần này anh đến một mình và mang theo một giỏ đầy ắp xà phòng có lưu mùi hương hoa cỏ mà nữ vương thành chủ thích nhất.
Trần Cảnh vừa mới xuống tới thì đã thấy một xe ngựa và một vị thái giám đã đứng đợi anh từ bao giờ. Trần Cảnh còn chưa kịp mở lời thì vị thái giám kia đã bước tới và nói:
- Trần công tử đợi ngài thật khổ nha, ngài đã trễ hạn nộp cống phẩm năm ngày rồi! Nữ vương bệ hạ đang rất tức giận, nữ vương bảo nô tài chuyển lời cho ngài “Trước đây chưa từng có ai bắt ta phải chờ đợi giống như ngươi, nếu cống vật mà không hợp ý ta thì hãy dùng bi của ngươi bù vào”. Mời!
- Công công đại nhân chuyện…
Trần Cảnh còn chưa dứt lời đã bị một bóng đen trói gô lại, bịt mắt bịt miệng, khóa lại tu vi và ném lên xe.
“C·hết rồi! Bi của ta xong đời rồi!” Trần Cảnh bắt đầu thấy hoang mang, dù sao thì mấy hôm trước mải leo núi với đám Miêu Nhị đến quên cả trời đất liền quên mất chuyện sinh tử ly biệt này.
Xe ngựa đi mãi, sau mười hai lần rẽ thì liền dừng lại. Trần Cảnh lại bị ai đó vác đi như vác một bao gạo một lúc lâu thì ném bịch xuống một nơi mềm mềm, hình như là bông.
Lúc này, Trần Cảnh nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách, còn có mùi thơm của xà phòng thì liền sợ hãi mà giãy dụa, thận của Trần Cảnh ngay lập tức đau nhói như một phản xạ tư nhiên khiến anh có dự cảm không lành tí nào.
“Đi, phải chạy đi! Nơi này quá nguy hiểm!” Nghĩ vậy Trần Cảnh liền cố hết sức lật người lại bò lết như một con sâu đo hướng về phía sau. Bỗng có một bàn tay mềm mại túm lấy chân anh mà kéo lại. Trần Cảnh ngay lập tức sợ hãi tột độ, theo bản năng mà giãy dụa liên tục.
Bỗng có một giọng nói mềm mại, êm tai phát ra từ phía sau, là giọng của một nữ tử trẻ tuổi:
- Trần ái khanh, thứ này bổn cung rất hài lòng! Nhưng khanh biết không thứ mà bổn cung thích hơn cả đó chính là khanh đó. Ta đã hứa sẽ thưởng cho khanh thật hậu thế nên ta sẽ ban cho khanh một món quà quý giá nhất Trấn Yêu thành để làm kỷ niệm nhé.
Dứt lời, nữ vương thành chủ liền lộ ra năm cái đuôi của mình sau đó trói chặt tứ chi của Trần Cảnh mà kéo căng ra đến trật cả khớp, Trần Cảnh đau đến mức chảy nước mắt nhưng miệng đã bị bịt kín không thể kêu lên một tiếng.
Nữ vương thô bạo dùng tay xé mở quần của Trần Cảnh ra thành từng mảnh. Nàng bóp mạnh kim thương của Trần Cảnh nhưng nó không chịu dựng lên, bực mình nàng quát:
- Cái thứ này thật vô dụng, để ta giúp khanh loại bỏ nó nhé!
Ngay lập tức tay nàng chuyển hướng về hòn bi bên phải và bắt đầu xiết chặt, cơn đau thấu tim gan khiến Trần Cảnh phải liều mạng mà chống đỡ kim thương của mình dậy. Nữ vương thấy kim thương đã sẵn sàng ra trận thì rất hài lòng. Nàng ngay lập tức nhảy lên người Trần Cảnh, dùng hai tay xiết thật mạnh cổ anh và bắt đầu chơi thú nhún.
Trần Cảnh bị xiết đến ngạt thở, trong lúc mơ hồ thì bản năng trong người cũng theo đó mà trỗi dậy, nó đã dùng toàn lực còn sót lại trong cơ thể anh để gieo trồng hạt giống của mình vào người nữ vương. Nàng có vẻ rất hài lòng về chuyện này, sau hai mươi hiệp như thế thì nàng đứng dậy, tỏ vẻ chán ghét.
- Tên y·ếu s·inh l·ý vô dụng!
Nàng hét lên sau đó dùng tay bóp thật mạnh vào bộ ấm chén của Trần Cảnh khiến nó lập tức vỡ nát thành thịt vụn. Trần Cảnh cũng ngay lập tực nhận được một cơn đau cực kỳ khủng kh·iếp rồi ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, Trần Cảnh thấy mình vẫn còn ở trong xe ngựa, chân tay cũng không bị trói. Anh theo bản năng sờ sờ kim thương của mình thì vẫn còn nguyên. “Là mơ, chắc là do ta lo lắng quá nên là đã ngủ mơ thấy ác mộng!” Trần Cảnh nghĩ vậy thì thở phào rồi bỏ qua giấc mộng phù du lại phía sau, anh bắt đầu suy nghĩ về việc nên ăn nói thế nào với nữ vương để có thể bảo vệ toàn vẹn hòn bi quý giá của mình.
Sau khi anh đưa được cống phẩm của mình lên Thanh Tuyết thành chủ thì liền được nàng khen ngợi, nàng rất thích nó. Vậy là Trần Cảnh được nữ vương thành chủ ban thưởng một mảnh đất rộng lớn ở ngay bên ngoài cổng thành chủ.
Trần Cảnh nghe vậy thì vui lắm, cuối cùng thì cũng có đất để xây Thần Nông các rồi. Anh ngay lập tức cảm tạ nữ vương rồi cười toe toét ra về.
Ở một góc phòng, nữ vương thành chủ đang ngồi lả lướt trên giường, hai tay không ngừng xoa xoa bụng của mình một cách nhẹ nhàng, trìu mến. Bỗng cửa phòng đột nhiên bị thổi bay, hai bóng người một cao một thấp tiến vào, đó chính là lão tổ và tiểu lão sư.
Thanh Tuyết thành chủ lần này cũng không còn khúm núm như trước, nàng vẫn ngồi đó, tư thế không hề thay đổi. Tiểu lão sư thấy vậy thì bực tức mà quát lớn
- Ngươi có biết ngươi đã gây ra chuyện gì không! Tên đó sẽ đến g·iết c·hết ngươi cùng gia tộc của ngươi.
- Sẽ không, ít nhất người đó sẽ không g·iết ta khi ta đang mang trong mình dòng máu truyền thừa từ hắn. Hơn nữa hắn cũng sẽ không g·iết tộc của ta, nếu hắn làm vậy tên y·ếu s·inh l·ý kia tương lai sẽ g·iết c·hết hắn! Nam tử Trần gia trước giờ chưa từng nói đùa.
Thanh Tuyết thành chủ vẫn ngồi đó, mắt nàng đang hướng về phía xa xăm, nơi đó ba ngàn năm trước có một vị thiếu niên bối kiếm đứng giữa trời đông giá rét chỉ để được nhìn bóng nàng thoáng qua, người đó còn sẵn sàng từ bỏ thể diện, quỳ ngối xuống nền đất đóng băng với đầy gai nhọn chỉ để được liếm lấy bàn chân ngọc ngà của nàng. Tên ngốc si tình đó chính là lão tổ của lão tổ Trần Cảnh - Trần Khôi kiếm thần.
- Thanh Tuyết, cả đời này ta chỉ muốn lấy nàng…
- Thanh Tuyết, ta sẽ luôn luôn là chó ngoan của nàng, vĩnh viễn không bao giờ phản bội…
- Thanh Tuyết, ta phải đi rồi! Nếu còn sống mà quay về, nàng sẽ cho ta nếm thử trực tiếp Tiểu Kim Thủy của nàng được chứ…
Thanh Tuyết thành chủ hai mắt ngấn lệ, nàng lại nhớ đến những lời thề ước xa xưa. Suốt ba ngàn năm qua nàng vẫn luôn chờ đợi người đó quay về, suốt ba ngàn năm qua nàng vẫn luôn giữ gìn sự trong trắng của mình để dành cho người đó.