Chương 30: Âm mưu móc thận
Cứ như thế suốt một ngày một đêm không ăn không ngủ, sáu chị em Miêu Nhị đã khiến Trần Cảnh phải cực khổ leo l·ên đ·ỉnh núi những hai mươi bốn lần. Có vẻ do đặc thù thể chất hoặc liên quan tới công pháp tu hành, cả sáu người đều đã đột phá đến Ngọc cốt cảnh sơ kỳ. Chỉ tội nghiệp Trần Cảnh, anh chả nâng lên được một thành tu vi nào, bây giờ chỉ có thể nằm dài ở đó, hai tay thoát lực, cà người bị bào phủ bởi rất nhiều nước tình yêu, dấu răng và những vết bầm nhỏ hình chân mèo trước ngực.
Trần Cảnh sau khi bị vắt kiệt thì liền mệt muốn ngất, quá trình leo núi thì có vẻ khá sung sướng nhưng leo nhiều quá thì thận lại khổ. Vì linh thai trong quá trình hoạt động theo bản năng, để có thể gia tăng khả năng duy trì nòi giống nên đã tước đoạt đi các cảm giác không cần thiết như đau đớn và kiệt sức khiến Trần Cảnh luôn luôn trong trạng thái gươm giáo sẵn sàng. Nhưng khi kết thúc thì linh thai cũng gần như dừng lại, những cảm giác ấy ngay lập tức ập đến khiến cho Trần Cảnh cười ra nước mắt.
Thấy Trần Cảnh không thể cử động được, đám Miêu Nhị liền vác anh tới nhà tắm để kì cọ. Tới đây Trần Cảnh lại một lần nữa bị kích thích bởi sự trơn tuột của xà bông, cái linh thai c·hết tiệt lại theo bản năng mà kích hoạt lần nữa, vắt kiệt một chút sức lực cuối cùng của anh để dựng lên mũi thương tàn tạ vì cuộc chiến và tiếng trước. Vậy là cả đám lại cùng nhau leo núi thêm sáu lần nữa, cuối cùng thì Trần Cảnh cũng không chịu được nữa mà ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, Trần Cảnh lập tức ôm thận với bi mà la oai oái. Bọn chúng cứ như là bị ai móc ra xong dùng búa tạ mà đập nát vậy. Bỗng “Bộp” có một bàn tay nhỏ nhỏ vỗ một cái vào đầu của Trần Cảnh khiến cơn đau tạm thời biến mất. Anh mở mắt ra thì thấy người vỗ đầu mình chính là tiểu lão sư.
Hôm nay tiểu lão sư nhìn lạ quá, hình như có vẻ phúc hậu và điềm đạm hơn trước. “Chắc mình nhìn lầm, mệt quá liền sinh ra ảo giác rồi!” anh định ngồi dậy nói gì đó nhưng không còn đủ sức để làm bất cứ một cử chỉ nào, thở thôi cũng đã mệt lắm rồi.
Tiểu lão sư thấy được ánh mắt của Trần Cảnh liền cười khẩy:
- Thiếu niên ngưu bức, ỷ mình tuổi trẻ thận to, một lúc ngự sáu người. May mà đám mèo kia gọi ta tới kịp lúc không thì từ nay trở đi kim thương của ngươi phế thật rồi. Còn các ngươi, kiềm chế lại một chút, kim thương của hắn không có chân mà chạy đi mất đâu. Cho hắn uống thuốc này, ba ngày sau thận hắn liền sung mãn trở lại. Còn lọ này là Kim Thương Phá Thiên đan, cho hắn uống trước khi leo lên, đảm bảo trăm trận không ngã, ngàn trận không mệt.
Nói rồi ông ta để lại mấy lọ đan và thuốc ở lại trên bàn rồi cười khoái trá mà bước đi, cứ như vừa c·ướp được một cái gì đó thú vị vậy.
Vừa mới bước vào căn phòng kia, tiểu lão sư lập tức bị lão tổ chặn hỏi:
- Thế nào?
- Xì, một tên y·ếu s·inh l·ý! Thua xa tổ tông hắn! Tuy vậy thể chất của hắn khá đặc biệt, có thể khiến người giao hoan với hắn nâng cao một chút cảnh giới. Ta đã tự tay bắt mạch của cả hai bên mới dám nói ra kết luận này, hơn nữa đám mèo đó hình như có truyền thừa đặc thù nên có thể khuếch đại khả năng này dẫn tới đột phá.
- Ha ha ha!
Tiểu lão sư xì một cái rõ dài rồi mới báo cáo tình hình kết quả, nghe xong báo cáo thì lão tổ không nhịn được mà cười lớn. Thấy vẻ mặt của lão tổ đắc ý như vậy thì tiểu lão sư không nhịn được nữa mà nói:
- Huynh cũng đủ ác, bắt ta thu thập Tiểu Kim Thủy của hai nữ tử có tu vi và huyết mạch cao nhất kia, len lén đổ vào nước tắm của lũ mèo kia. Huynh thừa biết tộc ta chính là “Mị” mồ hôi và thứ đó với nam nhân vạn tộc mà nói không khác gì siêu cấp xuân dược, chỉ cần ngửi thôi là cơ thể lập tức theo bản năng mà rạo rực rồi, hai đứa bé đó có huyết mạch cùng tu vi cao như vậy thì “Mị” củng vô cùng mạnh, xém tí nữa thì cháu huynh vì leo núi quá đà, bể thận c·hết rồi.
Lão tổ nghe vậy cũng không cười nữa mà nghiêm túc nói:
- Ta cũng không nghĩ nó y·ếu s·inh l·ý đến vậy, thấy nó kiềm chế giỏi như vậy tưởng thế nào, ai dè… Vậy nên ta mới nhờ đệ đưa nó đan dược chế tạo từ Tiểu Kim Thủy còn dư, để nó làm quen với mùi hương và cải thiện chức năng sinh lý của nó đi. Tỷ lệ đậu thai giữa hai chủng tộc khác loài là rất thấp đặc biệt khi có sự chênh lệch tu vi cùng sức mạnh huyết mạch quá lớn! Nên nó nhất định cần phải thật sự cố gắng hơn nữa.
- Huynh làm như vậy không sợ vi phạm lời hứa sao?
Tiểu lão sư gật gật đầu, ngồi xuống ghế uống một hớp rượu to và nghiêm túc hỏi. Lão tổ thấy vậy thì cũng ngồi xuống, nhìn về ba thanh kiếm gãy treo ở trên tường mà nói:
- Không vi phạm, Tiểu Kim Thủy là do cơ thể tạo ra khi tộc ta uống nước chứa linh khí, mặc dù cách lấy hơi n·hạy c·ảm một chút nhưng nó là đồ tự nhiên, chỉ kích thích bản năng không gây hại hay đánh mất khả năng kiểm soát hành vi như xuân dược nên không thể tính là đánh thuốc. Hơn nữa cả hai phía đều có tình cảm nên cũng không thể gọi là ép buộc. Đó là lỗ hổng mà ta đã tạo ra cho trường hợp như thế này, hơn nữa khi hắn 15 tuổi, hắn sẽ thoát ra khỏi phạm vi lời hứa này nên khi đó một ngày ta bắt nó ngự trăm nàng cũng được nhưng truyền thừa huyết mạch nhân tộc sẽ bị yếu đi rất nhiều. Hãy sắp xếp hai đứa nhỏ kia tiếp cận nó đi, kiếm cơ hội thì đè nó xuống, theo bản năng linh trí nó sẽ nhận ra mùi hương này mà nằm xuống nhún nhún thôi.
Tiểu lão sư nghe xong thì uống rượu, lại hướng về phía ba thanh kiếm gãy mà đổ rượu xuống đất. Khi rượu đã cạn, hai người bước ra khỏi căn phòng nọ, trong thoáng chốc căn phòng đó liền rung lên ầm ầm rồi sụp đổ, hai người nhìn nhau một hồi rồi khoác vai cất bước quay về lại Linh sơn, nơi này đã không còn việc của họ nữa rồi.
Lúc này, Trần Cảnh cũng đã uống thuốc xong. Cơ thể anh dường như khôi phục lại một ít sức lực, anh bước xuống giường định đi vài bước liền phát hiện rằng mỗi một bước đi thì bi đau quặn lại, Trần Cảnh thấy vậy liền bỏ cuộc, anh nằm vật ra trên giường, cố gắng dỗ mình vào trong giấc mộng với hy vọng rằng ngài mai thức dậy, họa mi lại có thể hót lên tưng bừng chào đón một ngày mới tốt đẹp hơn.
Sáng hôm sau Trần Cảnh tỉnh lại, cơ thể cũng khỏe hơn tám phần. Bỗng Trần Cảnh giật mình hoảng hốt vì bọn Miêu Nhị đã nằm ngủ tạo thành một cái thảm lông mềm mại vây quanh anh không biết từ bao giờ. Đã vậy lại còn không thèm mặc bất cứ cái gì nữa chứ!
“Ngừng lại đi họa mi của ta, ta nói mau ngừng lại” Trần Cảnh lập tức cầu xin trong tuyệt vọng, anh có thể cảm nhận được máu khắp cơ thể đang dồn về kim thương, bắt cây thương bất khuất này lại một lần nữa vùng lên mặc cho những dấu tích của trận chiến kinh thiên động địa trước đây vẫn chưa kịp lành lại.
Trần Cảnh cố gắng điều chỉnh hơi thở sao cho thật đều đặn, anh bắt đầu cẩn thận di chuyển từng chút một hướng ra bên ngoài. Cuối cùng cũng bước ra khỏi của cái thảm lông hút người này, Trần Cảnh nhẹ nhàng thở phào một cái, anh mặc lại quần áo và bước ra bên ngoài.
Bên ngoài hiện đang là buổi tối đầu thu, bốn vầng trăng khuyết đã treo ở các vị trí khác nhau trên bầu trời.
- Không có đồng hồ thật bất tiện. Cái đồng hồ ở linh thai không hoạt động đồng bộ với thế giới thực, nó là đồng hộ dự đoán vậy nên phải làm một cái ở thế giới thực mới được.
Trần Cảnh cảm thán một câu, thế giới này có bốn mặt trăng nhưng chỉ có một mặt trời, ở đây mọi người đều sử dụng đồng hồ mặt trời như ở trái đất, cũng chia làm 24 giờ nhưng vào ban đêm lại không có cách nào dựa vào dấu hiệu gì mà biết được đang ở thời điểm nào. Dù sao thì bầu trời đêm nơi này có quá nhiều tinh thể dày đặc nên rất khó xác định đâu là cột mốc trung gian bằng mắt thường.
Trần Cảnh lắc lắc đầu mà mỉm cười, cuộc sống nếu cứ như thế này mãi cũng không quá tệ. Anh liền bước vào trong bếp, lọ mọ tẩm ướp đồ ăn. Trần Cảnh quyết định phải chế ra mấy món thật ngon cho đám Miêu Nhị ăn sáng mới được, dù sao thì bây giờ họ cũng đã là vợ yêu kiêm hầu gái của anh rồi mà.