Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

CHƯƠNG 2: Tái sinh




CHƯƠNG 2: Tái sinh

Rất lâu sau, Trần Cảnh từ từ tỉnh lại. Anh cảm thấy mình đang lơ lửng trong một thế giới tối đen và không thể cảm nhận được cơ thể tồn tại, tựa như một người bị bại liệt vậy. Anh định mở miệng nói nhưng lại không thể nói cũng chả cảm nhận được lưỡi mình.

- Đây là địa ngục sao? Vậy thì quá tệ rồi!

Trần Cảnh chán nản mặc kệ bản thân trôi đi. Cứ một quãng, anh lại trải nghiệm một vài kiểu t·ra t·ấn kinh hoàng. Không nóng bức như ngồi trong lò thiêu thì là lạnh thấu tim gan như nuốt phải ni tơ lỏng, không nén lại đến cực hạn thì là kéo căng đến cực hạn. Sự thống khổ này không hề giống với sự thống khổ thể xác mà Trần Cảnh trải qua lúc trước, nó không thể miêu tả được, và không một sinh vật nào còn sống có thể trải nghiệm được.

- AXGTTATTGTTXXGAT…

Để giữ mình tỉnh táo, Trần Cảnh liền đọc lại các mã gen mà anh có được từ chiếc hộp sọ kia cứ mỗi một nhịp thở là một mã, tổng cộng có hơn một tỷ mã nucleotic và các tổ hợp khác. Khi Trần Cảnh đọc tới mã cuối cùng, cả thế giới như bừng sáng. Sau đó một cơn buồn ngủ không thể ngăn cản được ập đến. Khi tỉnh lại, anh đã cảm nhận được cơ thể của mình.

Mở mắt quan sát xung quanh, không gian nơi đây vẫn cực kỳ tăm tối chỉ có dưới chân là một dải ánh sáng lấp lánh như sao xa. Phía trước không xa có một người khoác áo choàng rộng kín mít đang cầm một cái đèn lồng bước tới.

- Xin lỗi đã làm phiền, cho tôi hỏi nơi đây là đâu vậy?

Trần Cảnh cúi người, lễ phép chào hỏi. Người phía trước cho anh một cảm giác rất thân thuộc, và kính trọng.



- Đây là không gian hỗn độn, không tồn tại gì cả nhưng cũng bao hàm tất cả.

Thấy mặt của anh nghệt ra như con lừa nghe thiên thư, lão giả kia liền phất tay, luồng sáng dưới chân tách ra hóa thành một cái bát. Lão giả chìa cái bát ra và nói.

- Nó tựa như cái bát này, là một vùng hỗn độn của không gian và thời gian.

Sau đó lão giả lại phất tay dòng ánh sáng lại hóa thành những viên bi tròn rơi vào trong bát.

- Những viên bi này chính là những vũ trụ, chúng tồn tại cùng nhau trong cái bát hỗn độn này. Các ngươi là sinh linh hữu hình thuộc về một trong những vũ trụ này, chịu sự chi phối và vận chuyển của chúng. Nhưng ý thức của các ngươi lại không phải, chúng thuộc về cái bát này, nên khi c·hết chúng sẽ quay lại cái bát mang theo những thông tin để củng cố nó rồi trở lại vào một viên bi nào đó dưới một hình dạng khác và lại tiếp tục thu thập thông tin, nhờ vào đó mà cái bát không ngừng rộng ra và sinh ra nhiều viên bi hơn nữa. Các ngươi thường gọi chu trình này là luân hồi.

Lão giả nói xong rồi im lặng nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, anh cũng mê man nhìn về xa xăm cuối cùng cũng thốt ra một câu.

- Vậy nó cũng có thể được xem là một dạng sinh vật sống?

- Không phải, nhưng ngươi nói cũng không sai.



Lão giả thốt ra được một câu cụt lủn rồi lại im lặng. Điều này làm Trần Cảnh rất khó chịu. Anh cố gặng hỏi nhiều câu nhưng lão giả kia vẫn im lặng. Cuối cùng Trần Cảnh bỏ cuộc, anh ngồi xuống bên mép của dòng chảy ánh sáng nhìn vền phía hư vô mà hỏi bâng quơ:

- Vậy tôi sẽ ra sao?

- Sẽ như những người khác. Ngươi không phải trường hợp đầu tiên vượt qua sự gột rửa của hỗn độn mà vẫn giữ được tính cá thể. Các ngươi khám phá được “Nhất Niệm” và bắt đầu tạo ra thế giới. Vì các ngươi luôn tưởng tượng về thế giới đó nên cái bát sẽ lấy thông tin từ các ngươi và diễn sinh ra thế giới đó, càng nhiều người trưởng tượng thì nơi đó càng chi tiết và chân thật. Cái gọi là Phật giới, cực lạc, miền đất hứa, địa ngục… đều được sinh ra như thế. Nhiệm vụ của ta là dẫn các ngươi đến đó.

Trần cảnh vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời này, anh dường như thốt lên theo phản xạ.

- Rốt cuộc, ông là ai?

- Ta là một mảnh của cái bát, chuyên xử lý những trường hợp như ngươi. Với người theo Phật ta là Tiếp Dẫn tổ sư hay A Di Đà phật, với người theo Chúa ta là thiên thần hay ác quỷ… Còn với ngươi.

- Thần Nông

Trần Cảnh lấy hết sức bình sinh thốt ra hai chữ kia. Lão giả trước mặt liền cười ha ha, cởi bỏ áo khoác ngoài lộ ra ngoại hình giống y đúc mô hình Thần Nông 3D nọ.



- Đúng vậy! Nhất niệm của ngươi là Thần Nông, nên ta là Thần Nông. Như những người đi trước, ta cũng sẽ hỏi ngươi câu này: “Ngươi muốn tái sinh ở thế giới nào?”

Trần Cảnh nghe xong liền đơ ra, các ký ức xưa cũ lại tràn về. Vẻ mặt anh lúc vui lúc buồn, lúc tức giận… Qua một khoảng thời gian anh liền hành lễ cúi người trước lão giả.

- Nếu ngài là một mảnh của cái bát, ngài hẳn đã nhận được thông tin từ ta nên ngài chắc chắn biết ta muốn đi đâu. Với lại ta muốn kiếp sau sướng hơn một chút, kiếp này khổ quá rồi.

Trần Cảnh vừa dứt lời liền thấy một vòng xoáy ánh sáng xuất hiện dưới chân rồi cả người anh liền bị cuốn vào. Tiếng nói của lão giả vang vọng làm chấn động tâm trí anh.

- Không có cái gọi là thiên mệnh, kiếp sau sướng khổ là do ngươi chọn. Cái bát chỉ thu thập thông tin, không can thiệp vào bất cứ việc gì kể cả khi nó bị ai đó phá hủy. Đó là một “Điều tất nhiên”. Ngươi sẽ quên đi cuộc gặp gỡ này, tuy vậy ngươi vẫn sẽ giữ được tính cá thể của mình đó là đặc quyền của người vượt qua hỗn độn.

Ý thức của Trần Cảnh một lần nữa chìm trong im lặng. Một cái tét đít làm anh tỉnh lại và bật khóc oa oa theo bản năng. Anh không thể mở mắt nhìn xung quanh nhưng có thể cảm nhận được có hai bóng người lờ mờ đang nhảy múa trước mặt anh. Họ giao tiếp bằng một loại ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ. Trần Cảnh bỗng nhiên thấy đói khủng kh·iếp, theo bản năng anh cựa mình bò lên tìm núm v·ú. Tìm được, Trần Cảnh liền dùng hết sức hút thật mạnh, một dòng sữa ấm áp ngọt ngào tuôn ra xoa dịu đi cơn đói cồn cào.

Lúc no bụng, Trần Cảnh liền bắt đầu lấy lại được rất nhiều thông tin thất lạc. Một số ký ức đã biến mất nhưng tổng thể thì Trần Cảnh vẫn là Trần Cảnh, một thiên tài từ địa cầu đã trọng sinh tại thế giới mới lạ này.

Sau khi lên năm tuổi, Trần Cảnh vẫn không biết nói. Mọi người đều cho rằng anh bị câm hoặc bị đần nhưng thực ra Trần Cảnh đang gặp khó khăn khi học ngôn một ngữ mới mà không có vật tham chiếu. Các loại ngôn ngữ và cách học trước đây giờ đang là một hòn đá cản đường to lớn trong công việc học hành của anh.

Sau khi lên 9 tuổi cuối cùng anh cũng đã nắm được cách sử dụng ngôn ngữ kỳ lạ này cũng như đại khái về thế giới mới. Ngôn ngữ chung của thế giới này gọi là chân linh, chân linh có thể liên kết với thần thức nên chỉ cần nói một âm cũng có thể cho đối phương hiểu được một bài văn dài dằng dặc, rất tiện. chữ viết là phù văn, cứ một âm thì được viết bằng tổ hợp của hàng trăm loại phù văn. Ngoài ra còn nhiều loại ngôn ngữ bình thường khác.

Nhưng ông nội đã bắt Trần Cảnh học chân linh từ năm ba tuổi nên anh cũng chỉ có thể giao tiếp được với ông, còn người khác có nói gì anh hoàn toàn không hiểu. Mãi tới năm anh bảy tuổi, lấy chân linh làm vật tham chiếu, Trần Cảnh cuối cùng cũng đã học được ngôn ngữ của người bình thường.