Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 28: Không còn lựa chọn




Chương 28: Không còn lựa chọn

Một đêm tối trời tại làng của Trần Cảnh khi mọi nhà điều đã tắt đèn, có một đám hơn ba trăm người, tất cả đều bận đồ đen, đeo mặt nạ đang lén lút men theo lũy tre rậm rạp tiến vào trong làng. Bỗng bọn chúng thấy có một bóng người nhỏ xíu, đang ngồi trên cổng làng mà uống rượu, trên vai hắn có tựa một vật giống như một thanh đao rất dài.

- Tiến lên, g·iết!

Tên thủ lĩnh thấy cảnh tượng này liền biết đó là cường giả chặn đường, tuy vậy hắn cũng không hề nao núng mà ra lệnh cho tất cả mọi người cùng nhau xông lên.

Vị kia vẫn ngồi đó, tay phải rút đao lia ngang một cái, đao khí như sóng biển xô bờ, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, thậm chí cả không gian cũng vì thế mà b·ị c·hém đứt tạo thành những hố đen chân không, hút sạch sẽ các mảnh xác nát vụ của những tên xui xẻo kia vào. Đao khách nhỏ con đó sau đó sau khi tra đao vào vỏ lại tiếp tục uống rượu, mọi vật xung quanh vẫn yên tĩnh lạ thường, cứ như đám người áo đen kia chưa từng tồn tại vậy.

Trên đỉnh Thanh Khâu sơn, đêm nay cũng không phải là một đêm yên bình. Có một trăm bóng người đang nhấp nhô đi thật chậm, thật khẽ mà lên núi. Khi bọn chúng đến trước cửa động phủ của Trần Cảnh thì bắt gặp một kết giới cường đại, tên cầm đầu lập tức dùng một tấm ngọc bài mở ra một thông đạo. Sau khi cả đám tiến vào bên trong thì phát hiện ra cả hai động phủ đều không có người.

Tên cầm đầu ngay lập tức cảm thấy không ổn liền vội chạy ra nhưng đã muộn, lối thông đạo kia đã khép lại từ bao giờ. Từ trong lò luyện đan bắt đầu có một làn khói trắng mờ ảo bay ra khiến bọn chúng bắt đầu cảm thấy choáng váng, có người ngay lập tức ngã gục xuống tại chỗ.

- Tự sát! Không thể để b·ị b·ắt.

Tên cầm đầu thấy vậy liền hạ lệnh t·ự s·át, hắn vác đao c·hặt đ·ầu những tên bị ngất xỉu xong cũng tự đâm đao vào tim như những tên còn lại, hắn vận khí biến bản thân thành một ngọn đuốc sống, t·hiêu r·ụi tất cả. Đến một cọng tóc hay một mảnh tinh phách cũng không thể tìm thấy.

Lúc này Trần Cảnh mới từ trên đỉnh núi chạy xuống, thấy cảnh này thì không khỏi ca thán:

- Một lũ ngu ngốc! Chủ tử của các ngươi muốn đẩy các ngươi vào chỗ c·hết một cách vô nghĩa, vậy mà các ngươi còn trung thành với hắn đến mức hủy luôn hồn phách của mình như vậy sao? Lũ Hiên Viên này thật chẳng thể hiểu nổi!

Phạm lão cũng ở một bên mà lắc lắc đầu. Sáng nay lúc đi xuống núi mua đồ thì Trần Cảnh đã phát hiện ra có một đám người cứ lén lút theo dõi anh, tiếng bước chân này, mùi hương này, độ rung động hô hấp này, sát khí này thật quen thuộc, tương tự như đám người trong hẻm tối lần đó. Thế là Trần Cảnh đã tương kế tự kế bày ra cái bẫy nhỏ kia.

Thanh Khâu sơn vốn nội bất xuất ngoại bất nhập, không phải ai cũng có thể vào ra núi một cách dễ dàng vậy nên bọn chúng chỉ có một cơ hội là vào ban đêm, khi mà người tuần núi thay ca mới có một chút khoảng trống để có thể lên núi.

Lợi dụng điều đó, Trần Cảnh đã bảo mọi người thu thập đồ đạc và leo l·ên đ·ỉnh núi cắm trại ở trên còn mình thì lấy ra một cái lò luyện đan hạ phẩm và đổ đầy độc dược vào đấy. Khi bọn chúng sập bẫy thì anh thông qua thẻ ngọc kích hoạt trận pháp vây chúng lại và mở lò đan cho khói độc bốc ra, ban đầu Trần Cảnh thiết kế cái bẫy này là để bắt giữ người sống nhưng không ngờ bọn áo đen này lại quyết liệt như vậy.

Trần Cảnh sau khi xác định chả còn có cái gì hữu dụng liền bảo Miêu Nhất xuống núi gọi tạp dịch lên thu dọn và thanh tẩy toàn bộ khu vực này còn mình lại l·ên đ·ỉnh núi chui vào lều mà ngủ tiếp.

Ở một động phủ tại Hiên Viên sơn, vị thánh nữ áo đỏ kia đang ngưng thần tu luyện thì bỗng nôn ra một ngụm máu đỏ sẫm, tất cả bốn trăm hồn ấn của Hắc Ảnh đã vỡ vụn cùng lúc gây tổn thương cực lớn cho nguyên thần của nàng.

- Không!

Vị thánh nữ đó chỉ ôm đầu hét lên được như vậy rồi ngất xỉu tại chỗ, thất khiếu không ngừng đổ máu.

Sáng hôm sau, mọi việc lại trở lại bình thường. Mọi người cũng không ai thèm để ý tới chuyện đêm qua cứ như chưa từng có cái gì xảy ra cả, thậm chí Thanh Khâu Sơn cũng chả thèm điều tra hay tăng cường thêm nhân lực hoặc gia cố kết giới bảo vệ. Cứ như là đây vốn là chuyện nên như vậy, chỉ là một đám ruồi nhặng vo ve bay lên núi, chả phải thứ to tát gì.

- Này các ngươi canh phòng kiểu gì vậy hả! Để cho một đám thích khách leo được lên đây là sao hả? Nếu công tử nhà ta không may bị làm sao các ngươi có thể gánh nổi không hả!

Miêu Nhị thấy một tên thủ vệ đi tuần núi ngang qua liền bắt hắn lại và trách mắng, tên thủ vệ kia cũng khá lạnh nhạt, không nói, không rằng liền hất tay nàng ra và đi tiếp.

Miêu Nhị thấy vậy thì tức lắm, chủ tử của mình suýt thì bị á·m s·át mà bọn thủ vệ như họ sao lại có thể dửng dưng như vậy chứ! Biết được suy nghĩ của nàng thì Trần Cảnh mỉm cười, anh đưa tay xoa xoa đầu Miêu Nhị và nói:

- Ngoan, đừng giận dỗi với họ như vậy. Vốn ngay từ đầu Thanh Khâu sơn này đã không cần thủ vệ rồi. Trên núi vốn chỉ có mười chỗ, người sống ở trên này tên nào mà không phải phượng trong bầy gà chứ! Nếu ngay cả chỗ nằm của mình cũng chẳng thể bảo vệ được thì nên nhấc mông xuống núi đi là vừa!

Miêu Nhị nghe Trần Cảnh nói vậy định nói lại gì đó nhưng đã bị anh ôm vào lòng mất rồi, vậy là nàng theo bản năng cọ cọ đầu làm nũng, quên mất tiêu ý mình định nói là gì.

“Xem ra không đánh nát Hiên Viên các thì vẫn sẽ còn sát thủ được phái tới nữa, sự kiện tối qua cho thấy Minh Nguyệt lâu và Đào Đô đều là người làm ăn, không thể dùng làm cái vỏ để che lấp thiên cơ được! Vậy chỉ còn duy nhất một cách, cũng nên bắt đầu xây dựng lấy một đội quân cho riêng mình rồi!” Trần Cảnh nghĩ như vậy thì liền cười một nụ cười thật tươi, nhưng đám Miêu Nhị nhìn thấy nó thì lại rùng mình ớn lạnh vì đây là dấu hiệu mỗi khi Trần Cảnh có ý định xấu xa nào đó.

Một tuần sau khi sự kiện á·m s·át diễn ra, Trần Cảnh cuối cùng cũng đã xác định được gần hết các nguyên tố ở thế giới này. Anh không thể tin được là các nguyên tố phóng xạ ở địa cầu lại không hề tồn tại một chút phóng xạ nào, có lẽ vì liên kết nguyên tử của chúng ở nơi này quá chặt chẽ khiến cho chúng cực kỳ ổn định nên phản ứng phân hạch là không thể nào diễn ra.

“Như vậy, hẳn là sẽ tồn tại các nguyên tố siêu trọng với h·ạt n·hân khổng lồ ở trạng thái bán rã, một nguyên tố như vậy có thể cho ra một nguồn năng lượng kinh khủng cỡ nào chứ!”