Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 27: Sóng ngầm




Chương 27: Sóng ngầm

Trên đỉnh Hiên Viên sơn, có một cô gái nhân tộc bận một bộ xiêm y màu đỏ rực, bó thật sát thân làm lộ ra dáng vẻ yêu kiều, nằm lả lướt trên vách đá. Bỗng từ rừng cây phí sau một toán người mặc đồ đen, hông đeo trường đao, đầu mang mặt nạ từ trong bóng tối xuất hiện, chống đao quỳ gối sau lưng nàng. Nàng cảm thấy họ đến thì trở mình quay lại, tà áo theo đó mà bị kéo về phía sau để lộ một đôi chân trắng muốt như ngọc, không có lấy một điểm tì vết. Nàng mở đôi môi anh đào căng mọng, đỏ rực, thốt ra những âm điệu làm say đắm lòng người:

- Đã điều tra ra chưa?

- Bẩm thánh nữ đại nhân, đã điều tra ra được! Kẻ ngày đó ra tay g·iết người cũng chính là tân nhiệm khách khanh trưởng lão của Minh Nguyệt lâu. Tên là Trần Cảnh, một nhân tộc thuộc Trần thị!

Tên áo đen kia vừa báo cáo xong liền bị một dải lụa đỏ bay ra từ tay áo vị thánh nữ kia cuốn chặt lấy và nhấc lên.

- Tha mạng! Thánh nữ xin tha mạng! Áaaa…

Hắn lập tức dãy dụa, la hét, cố gắng thoát ra nhưng vô dụng. Dải lụa càng lúc càng siết chặt. “Bụp” một t·iếng n·ổ vang lên tựa như có ai đó ném mạnh một miếng thạch khổng lồ xuống đất, tên áo đen xấu số kia đã bị bóp, bị vặn xoắn đến nát vụn. Từng giọt máu và thịt vụn của hắn hóa thành từng làn sương đỏ, bị hút vào trong miệng của vị thánh nữ nằm ở kia.

- Hừ! Ta cấm các ngươi nhắc đến cái tên này! Nghe lệnh ta, điều động toàn bộ Hắc Ảnh dưới trướng đi lấy đầu những kẻ mang tên này, g·iết sạch cả nhà hắn, g·iết sạch cả dòng họ hắn, g·iết luôn những ai quen biết hắn! Giết chúng, lột da chúng, moi tim chúng! Hãy tàn sát hết lũ Thần Nông, tàn sát hết lũ Phục Hy! Mau cút đi g·iết sạch lũ rác rưởi đó cho ta!

- Rõ!

Nàng đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, miệng còn vương lại một ít máu. Nàng dùng chân khí mà thét lớn trong sự oán hận, khiến rừng cây phía xa gãy đổ rào rào. Hắc Ảnh nghe lệnh xong thì liền biến mất, để lại một mình nàng ở lại nơi này.



Vị thánh nữ này như là bị tẩu hỏa nhập ma, mắt nàng chảy ra huyết lệ, tay phải xuất ra một thanh kiếm màu đỏ thẫm. Nàng bắt đầu sử dụng cuồng huyết của mình, vấn khí ngự kiếm chém loạn lung tung, huyết quang kiếm khí tràn ngập cả một góc trời. Cả một mảng rừng núi cứ như vậy mà bị san phẳng.

Bỗng có một tiên tử vận áo vàng từ đâu bay tới, phất tay một cái khiến huyết tính trong mắt vị thánh nữ này tan biến, nàng đánh rơi kiếm và ngã gục xuống đất. sau đó có ba bóng đen xuất hiện sau lưng vị tiên tử nọ, một cái bóng liền chạy qua mang vị thánh nữ kia đạp mây chạy đi mất hút.

Vị tiên tử kia cũng đạp lên phi kiếm, bay vòng quanh quan sát vùng đất đã bị tàn phá kia một vài vòng rồi dừng ở trước mặt hai bóng đen nọ, nàng nói:

- Trong nhiều năm như vậy, cuối cùng Hiên Viên chúng ta cũng có một thiên tài xuất thế, tuy nàng chưa thể nắm giữ được sức mạnh từ cuồng huyết nhưng đã có thể vận dụng khí cơ kinh khủng như thế này thì quả là thú vị! Tuy vậy tâm trí thì vẫn là trẻ con! Không biết nàng hận tên kia thế nào mà lại đưa ra quyết định ngu ngốc đến như vậy.

Một cái bóng đen nghe vậy liền nói:

- Bỏ đi, thánh nữ nhà ta cũng mới chỉ mười tuổi chứ mấy! Hắc Ảnh là món quà sinh nhật của nàng vậy thì hãy để nàng tự có trách nhiệm với quyết định của mình. Đôi khi phải thực sự trải qua thất bại cùng mất mát, con người ta mới mau chóng trưởng thành lên được.

- Phải đấy! Nhiều năm nay mười tộc đều sinh ra những anh tài xuất chúng, đây sẽ là một cuộc đoạt đích chi tranh, có thể khi hạo kiếp buông xuống họ sẽ là người đứng ra phân lại giang sơn của tòa thiên hạ này! Vậy nên chúng ta cũng không thể quá nuông chiều nàng ta được, đã đến lúc phải trưởng thành lên rồi!

Cái bóng đen còn lại cũng phụ họa theo sau, tiên tử áo vàng nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu ưng thuận. Nàng nói:

- Trận chiến tam tộc năm năm nữa hãy để thánh nữ của chúng ta cầm binh! Sau trận huyết chiến này có thể sẽ khiến nàng ta làm chủ được cuồng huyết cùng thôn phệ. Thắng cũng được nhưng bại thì tốt hơn, trẻ nhỏ sẽ biết nghe lời hơn khi chúng phạm phải những lỗi lầm cực kỳ nghiệm trọng, chúng ta chỉ cần đảm bảo nàng còn sống là được.

- Phải đấy!



- Phải đấy!

Hai bóng đen nghe tiên nữ nói vậy thì tỏ vẻ đồng thuận ngay, sau đó cả ba bay về phía chân trời và biến mất.

Lúc này tại tổng đàn Minh Nguyệt thương hội cũng đang diễn ra cuộc họp cấp cao của các đường chủ và lâu chủ. Chủ đề họ họp bàn lần này chính là cuộc chiến tam tộc sắp diễn ra vào năm năm tới. Sau khi nghe qua báo cáo từ khắp nơi, hội chủ cuối cùng cũng lên tiếng:

- Năm nay xuất hiện ba tuyệt thế thiên tài đến từ ba tộc gồm Cửu Vĩ, Hiên Viên nhị vị thánh nữ và Thanh Long nhất tộc, thuộc chi lớn của Long tộc cũng đã sinh ra một vị thánh đồng. Mọi người thấy phần thắng sẽ nghiêng về bên nào?

Nghe hội chủ nói vậy thì các đường chủ và lâu chủ đều nhao nhao thảo luận, bỗng có một giọng nữ yểu điệu đầy mê hoặc thốt lên:

- Hội chủ, hình như ngài quên một người! Đó là một vị thánh đồng của Trần thị, người đã nhưỡng chế ra Ngọc Lộ tửu cùng các loại thức ăn tiên gia kia!

- Ồ! phải đấy.

- Ở tận Phượng tộc nằm ở tòa thiên hạ kia, ta cũng có nghe qua nhiều tin đồn về hắn…



Thế là chủ đề của mọi người lập tức bị thay đổi, họ bắt đầu thảo luận thông tin vầ vị thánh đồng này. Hội chủ thấy thế thì liền quay qua Kiến Long lâu chủ và nói:

- Trấn Yêu thành Kiến lâu chủ, hình như ngài có quen biết với vị thánh đồng mới nổi này thì phải, liệu ngài có thể chia sẻ cho mọi người biết một chút được không?

Kiến Long nghe thấy hội chủ gọi tên mình thì cũng đứng dậy nói:

- Theo ta thấy, hắn không phải là thánh đồng gì cả! Hắn thực lực không bằng ba vị kia, cơ trí cũng không bằng, bối cảnh lại càng không bằng nốt!

Mọi người nghe thấy Kiến Long nói vậy thì liền tỏ ra thất vọng, nhưng câu sau của hắn liền khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi cùng hưng phấn:

- Hắn về cơ bản phải gọi là một cái túi tiền biết đi. Những thứ kỳ quái hắn chế tạo ra luôn đem lại cho chúng ta lợi nhuận rất lớn, hơn nữa hắn có tư duy của một người làm ăn: “Rất thích tiêu tiền và luôn biết chỗ tốt để tiêu tiền!” Vậy nên trong trận chiến này, ta sẽ đặt cược vào hắn.

- Uầy! không ngờ Kiến lâu chủ lại có thể bắt được một thứ cực phẩm như vậy, ta nghe ngài nói thì cũng muốn đặt cược vào hắn rồi đấy! Ha ha ha.

- Phải, phải đấy!

Một số người nghe xong liền hào hứng mà nói lớn, một số thì lại tỏ ra có ý kiến trái chiều nhưng đa số mọi người vẫn chọn trung lập. Cuối cùng thì sau trận chiến tam tộc, một số vị trí ghế ngồi ở đây sẽ phải thay đổi một lần. Bỗng một vị thiếu niên tai nhọn bước đến trước mặt Kiến Long mà hỏi:

- Ta nghe tin toàn bộ Hắc Ảnh từ Hiên Viên sơn đã được cử ra để g·iết c·hết vị thánh đồng mới nổi này rồi đấy. Phong cách của vị thánh nữ này khá lăng lệ quyết đoán đó nhỉ, ngài không lo lắng gì sao?

Kiến lâu chủ nghe thanh niên tai nhọn mỉa mai như vậy thì cũng cười trừ, tay nâng tách trà lên uống một hớp rồi bảo:

- Để g·iết hắn thì Hắc Ảnh thôi là chưa đủ! Để g·iết cả dòng họ hắn thì dù điều động tất cả binh sĩ Hiên Viên sơn cũng không đủ…

Sau đó Kiến Long quay mặt đi chỗ khác mà họp bàn các vấn đề quan trọng với người mọi người, tên tai nhọn cũng không lấy đó làm giận mà liền tham gia vào tranh luận các chủ đề kia.