Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 26: Hạt giống thánh nhân




Chương 26: Hạt giống thánh nhân

Khi đã thử hết mọi loại vật liệu quen thuộc, Trần Cảnh quyết định thử đến các loại vật liệu chỉ có ở thế giới này. Đầu tiên là Linh Quang Thiết, một loại quặng có chứa linh khí cực cao thường được khai thác ở mỏ sắt có tuổi đời trên vạn năm.

Dưới lăng kính bình thường, Trần Cảnh khá kinh ngạc khi thấy quang phổ mà nó phát ra lại chính là sắt, tuy vậy cường độ ánh sáng cũng như màu sắc rất đậm. Điều này chứng tỏ năng lượng của nó chứa đựng trong từng nguyên tử là rất lớn.

Sau đó Trần Cảnh liền thử lại với lăng kính linh thạch thì phát hiện ra có một dải màu rất khác, không thể mô tả được tồn tại song song với giải màu gốc.

“Nó là cái gì nhỉ?” Trần Cảnh cảm thấy cánh cửa đến với sự thật đã ở rất rất gần rồi. Anh quay qua hỏi Phạm lão:

- Phạm lão thử nói cho ta biết về lịch sử của Linh Quang Thiết được không?

Phạm lão nghe vậy liền sợ sệt, liền chắp tay khúm núm nói:

- Xin ân sư đừng gọi đồ đệ là Phạm lão, đồ đệ không nhận nổi! Ân sư cứ gọi thẳng tên Phạm Minh là được. Về Linh Quang Thiết thì nó cứng và bền hơn sắt lại có tính thông linh cao, tương truyền nó là sắt sau khi trải qua sự thẩm thấu của linh khí suốt hàng vạn năm mới hình thành được. Một vài trận sư đã nhận thấy các linh kiện bằng sắt của tụ linh trận sau nhiều năm tháng sẽ phủ một lớp cực mỏng Linh Quang Thiết bên trên nên đã đưa ra nhận định này. Tuy vậy đến giờ vẫn chưa có ai thực sự thành công trong việc chế tạo nó từ sắt nên tất cả Linh Quang Thiết trên thị trường đều đến từ các mỏ thiên nhiên có tuổi đời hàng vạn năm.

- Ồ, ra vậy. Để xem!

Trần Cảnh nghe xong thì thấy có lẽ đây chính là câu trả lời thích hợp, anh quyết định sẽ thử nghiệm một thứ. Trần Cảnh liền ngồi xuống và rơi vào trạng thái thiền định, tân trí anh hòa làm một với linh thai và bắt đầu tính toán, sau ba ngày cuối cùng cũng có kết quả. Trần Cảnh mở mắt, lấy ra hai lọ Phục Khí đan thượng phẩm và nốc sạch. Loại đan dược này có thể ngay lập tức khôi phục linh khí cho tu sĩ vậy nên bây giờ toàn bộ huyết mạch của Trần Cảnh đều tràn đầy linh khí đến mức căng cứng tựa như quả bóng bay bị bơm hơi quá độ.

Trần Cảnh lập tức niệm Lôi Trì Kiếp, tập trung toàn bộ linh khí trong huyết mạch, cố nén nó thật chặt lại trong đan điền và cho nó thoát ra khỏi đầu ngón tay. Linh khí bị Trần Cảnh nén tới cực hạn đã hóa thành thể lỏng, theo ngón tay rớt vào trong ống chân không. Hai lọ Phục Khí đan thượng phẩm giá trị hai viên linh thạch thượng phẩm cứ thế mà tiêu hao sạch sẽ nhưng cũng chỉ tạo ra được một giọt linh dịch bé tẹo mà thôi.

Phạm lão thấy vậy thì kinh hãi không thôi, không phải vì công tử nhà mình hoang phí mà là công tử thực sự là một con quái vật phá vỡ mọi thường thức. Phải biết để tụ được một giọt linh dịch cần phải có một tụ linh trận cỡ trung thu thập linh khí trong mười năm, hoặc cường giả Phá Hư cảnh trực tiếp chiết xuất từ linh thạch thô.

Giọt linh dịch này vừa ra ngoài đã phát sáng chói lọi và bay hơi rất nhanh, Trần Cảnh cũng không có thời gian để ý đến Phạm lão nữa mà ngay lập tức quan sát nó dưới ống kính.

- Quả nhiên là vậy!

Trần Cảnh xem xong thì liền mửng rỡ, anh nắm tay Phạm lão mà chạy nhảy khắp phòng, anh đã thấy được quang phổ mà nó tạo ra trùng khớp với quang phổ song song thần bí nọ.

Vậy là dự đoán của Trần Cảnh là đúng: “Linh khí là một loại vất chất đặc biệt, có tính chất giống nước, có thể ở dạng khí, lỏng, tinh thể. Nó có thể chuyển đổi thành mọi loại năng lượng cũng như có thể kết hợp với các vật chất khác để hình thành nên tính chất mới. Tương tự như công nghệ hợp kim siêu nano của thế kỷ XXIII vậy.”

Sau khi bình tĩnh lại, anh cầm cái lọ thủy tinh chân không kia lên đưa cho Phạm lão xem.

- Cái này, cái này…

Phạm lão cầm nó mà lắp bắp không nói lên lời, vì một góc rất nhỏ của cái bình này giờ đã biến thành linh thạch hạ phẩm. Trước giờ Phạm lão chỉ thấy linh thạch dùng hết sẽ biến thành thạch anh chứ chưa bao giờ thấy có ai biến thủy tinh thành linh thạch được, chắc không phải không có mà là không đáng. Vì để tạo ra một chút xíu linh thạch hạ phẩm này lại tốn những hai viên linh thạch thượng phẩm loại thường. Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy, nhưng Phạm lão biết chắc chắn rằng vị tiểu ân sư trước mặt này không thể nào là kẻ ngốc.

Thấy mặt của Phạm lão si ngốc nhìn mình thì Trần Cảnh lại không nhịn được mà giảng giải lại phát hiện của mình. Phạm lão nghe như si như mê, chỗ hiểu chỗ không. Ông tin tưởng rằng nếu cho tiểu ân sư này thêm vài trăm năm thời gian thì hắn có thể lật tung một góc thiên địa này, vả vào mặt những vị thánh nhân cao cao tại thượng kia vài cái bạt tai đau điếng. Chỉ là Phạm lão không ngờ được là hiện tại các vị ấy đã bị vả vào mặt rồi chứ không phải đợi đến vài trăm năm.

Trong một căn phòng bí mật vị tiểu lão sư cùng lão tổ ngồi đó quan sát hình ảnh trên bóng nước mà mặt đỏ bừng, cứ như là ai đó đã nắm đầu và vả vào mặt họ mấy cái bạt tai vậy. Vị tiểu lão sư kia bực tức đứng dậy rút đao, chém c·hết hai vị trưởng lão cũng đang ngồi đó quan sát, nuốt trọn thân xác bọn họ vào bụng, sau đó tu một hơi rượu và nói:

- Sư huynh, nó đang gặp nguy hiểm! Mấy lão ô quy kia nếu biết chuyện này thì tuyệt đối sẽ không để Trần thị sinh ra một vị thánh nhân thứ hai! Giờ phải tính sao?

Lão tổ nghe thấy vậy liền vuốt vuốt râu suy tư, sau đó cũng nhấc lên một bầu rượu và uống mấy hớp. Một lúc sau mới mở miệng nói:

- Thánh nhân đời trước mang tới trật tự và văn minh đến cho Đào Đô, có vẻ thánh nhân đời này sẽ mang lại cải cách và thịnh vượng đến cho nơi đây. Bằng mọi giá cũng phải bảo vệ được hắn! Tuy vậy thánh nhân mà không trải qua thiên kiếp, khói lửa, không lội qua núi thây, biển máu thì làm sao có thể là người dẫn dắt thương sinh tiến về phía trước được. Vậy nên chúng ta cũng không cần phải bảo vệ hắn.

Tiểu lão sư nghe thấy lão tổ nói cái gì bảo vệ lại không bảo vệ ruốt cuộc không chịu được nữa mà gầm lên:

- Thế cuối cùng thì huynh tính thế nào, bảo vệ hay thả rông?

Lão tổ nghe vậy thì lắc lắc đầu, lại nâng bầu rượu lên mà uống một hớp lớn.

- Kệ hắn, hắn thích làm gì thì làm. Chúng ta chỉ cần đảm bảo mấy lão ô quy kia không thể trực tiếp ra tay là được. Mục đích bây giờ là lấy được hạt giống của hắn. Đào Đô có thể không cần thánh nhân nhưng Cửu Vĩ tộc lại rất cần dòng máu thánh nhân. Có một điều mà chúng ta điều biết, con cháu sinh ra giữa nhân tộc và thú nhân tộc đều sở hữu truyền thừa ký ức từ huyết mạch nhân tộc và sức mạnh thể xác từ huyết mạch thú tộc. Đó là cách duy nhất để tộc ta lớn mạnh hơn nữa. Ký ức và trí thông minh của nó, tộc ta nhất định phải có bằng được cho dù có phải dùng bất kỳ cách nào đi nữa! Đệ hãy sai người chuẩn bị nữ tử có huyết mạch thuần khiết nhất, khi nó tròn mười lăm tuổi, ta sẽ bắt nó phải trở thành ngựa giống. Nếu nó không chịu làm hay chỉ là một tên y·ếu s·inh l·ý như lão tổ của nó thì ta sẽ tự tay bóp lấy kim thương của nó mà đút vào!

Lão tổ nói đến đây thì tay phải đã không thể tự chủ mà bóp nát bình rượu kia, tiểu lão sư nghe xong cũng nhẹ gật đầu và biến mất. Chỉ có Trần Cảnh đáng thương còn đang ngây ngô truyền đạo mà không biết rằng cái tương lai suy thận kia đang ngày một rõ ràng hơn.