Chương 25: Khai chiến Hiên Viên các
Sau khi Trần Cảnh giảng giải đạo lý của mình thì đã có được sự công nhận năng lực đến từ các vị cao tầng của Minh Nguyệt lâu. Bây giờ Trần Cảnh mới thực sự ngồi vững vị trí khách khanh trưởng lão của mình. Kiến Long lâu chủ sau khi thấy mọi người đã hoàn toàn đồng thuận, liền nói:
- Vậy như Trần trưởng lão đã nói, Hiên Viên các khẳng định là đang lập uy với chúng ta. Công khai rao bán thịt nô lệ và gọi đó là tiệc của tiên gia ngay tại Trấn Yêu thành quả là không khác nào vả vào mặt Đào Đô mấy cái bạt tai đau điếng. Mọi người nghĩ sao về việc này?
Mọi người nghe lâu chủ phân tích như vậy thì liền trầm ngâm, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía Trần Cảnh mà chờ đợi. “Ta là đứa trẻ mười tuổi còn các ngươi là những lão ngoan đồng, không nên đẩy ta ra làm khiên thịt thế chứ!” Trần Cảnh cảm nhận được những ánh mắt đó liền mắng thầm nhưng đời vốn là thế mà, chân trái đứt quai dép thì thể nào chân phải cũng đạp trúng phân.
Lâu chủ sau khi thấy mọi người không có ai đưa ra ý kiến liền nói:
- Trần trưởng lão đã là người phát hiện ra điều này vậy thì hẳn là cũng đã có chủ ý, không bằng trưởng lão hãy nói ra để mọi người cùng nhau tham khảo!
- Phải đấy, phải đấy!
Các lão giả kia sau khi nghe Kiến lâu chủ nói vậy thì liền phụ họa theo, chỉ có Trần Cảnh là mặt hơi xám lại. Đây rõ ràng là đùn đẩy trách nhiệm, không ai trong căn phòng này muốn nhúng tay vào hố phân này nên đã đề cử Trần Cảnh ra làm tốt thí. Nếu thắng thì cùng chia, ngươi sẽ được nhiều hơn một chút còn nếu thua thì tự chịu, bọn ta chỉ là người chống lưng mà thôi.
Tuy vậy ván cược thú vị thế này Trần Cảnh sao mà làm ngơ được, nếu muốn chơi vậy thì nên chơi lớn một chút. Trần Cảnh đã quyết, anh đứng dậy và bắt đầu trình bày kế hoạch của mình:
- Ta sẽ xây một cái Thần Nông các đứng tên của ta ở vùng trung tâm, chuyên buôn bán đan dược và khám chữa bệnh. Kế hoạch là sẽ dùng nó đề c·ướp lại các mối làm ăn từ tay Hiên Viên các, Minh Nguyệt lâu và Thần Nông các sẽ là đối tác thân thiết, nếu là phúc thì chia 50/50, còn nếu là họa thì Minh Nguyệt lâu gánh tiền, ta gánh mạng.
- Ta đồng ý!
- Ta đồng ý!
- Kế hoạch rất hay, ta cũng đồng ý!…
Trần Cảnh vừa dứt lời thì các lão ô quy kia đã đồng ý ngay lập tức, không cần biết nó có khả thi hay không, không cần biết nơi đó sẽ bán thuốc gì, nhưng các lão tuyệt đối không cho Trần Cảnh được phép thoái thác hay suy nghĩ lại, dù sao nắm được trong tay quân cờ như Trần Cảnh mới là quan trọng nhất. Kiến lâu chủ cũng gật đầu, thò vào tay áo lấy ra một con ấn, Trần Cảnh cũng tiến tới và đưa lên thẻ ngọc của mình.
“Cạnh” con dấu minh ước đã được lâu chủ đóng xuống, Trần Cảnh và mọi người đều cắt tay nhỏ máu xác nhận. Vậy là cuộc c·hiến t·ranh giành địa bàn giữa Hiên Viên các và Minh Nguyệt lâu chính thức bắt đầu.
Sau khi bàn bạc kế hoạch và thu thập nguyên liệu, Trần Cảnh cùng Phạm lão liền lên xe ngựa trở về Thanh Khâu sơn. Đám Miêu Nhị thấy Trần Cảnh trở về liền chạy ra ôm lấy người anh mà hít hít, cứ như rất lâu rồi không gặp lại vậy. Sau khi dặn dò một hồi, Trần Cảnh liền cùng Phạm lão bước vào luyện khí phòng để chế tạo đồ. Lần này thứ anh muốn chế tạo đó chính là một cái kính phân tích quang phổ.
Sau mười ngày mày mò cùng thử nghiệm, cuối cùng thì cái món đồ chơi này mới hoàn thành. Cấu tạo thứ này vô cùng đơn giản, bao gồm bốn bộ phận chính là buồng tối, khe hẹp, ống chân không và lăng kính. Lần này Trần Cảnh quyết chí chơi lớn, anh đã đổi sáu tháng tiền lương của mình để lấy một viên linh thạch thượng phẩm cực kỳ trong suốt và mài nó thành một khối lăng trụ, Phạm lão thấy hành động này của Trần Cảnh thì suýt chút nữa lên cơn đau tim mà c·hết.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, Trần Cảnh lấy một miếng sắt, bỏ vào ống thủy tinh và bảo Phạm lão rút hết không khí ra sau đó anh vận khí, tích một trường điện từ trong lòng bàn tay và dùng nó để nung miếng sắt đến đỏ rực. Sau khi miếng sắt có thể phát sáng ở cường độ nhất định lền để nó vào vị trí thích hợp sao cho ánh sáng mà miếng sắt tạo ra có thể xuyên qua khe hẹp và đi vào lăng kính. Trần cảnh thử với lăng kính bình thường trước rồi đến lăng kính linh thạch.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, các vạch quang phổ giống nhau y đúc, sắt vẫn là sắt mà thôi. Nhưng với Trần Cảnh thì việc này chứng tỏ các nguyên tố ở thế giới này giống như địa cầu, vậy thì bảng tuần hoàn và các kiến thức hóa học hoàn toàn có thể sử dụng được. Nào là điều chế thuốc nổ, thuốc kháng sinh, v·ũ k·hí sinh hóa, luyện chế siêu hợp kim hay các siêu vật liệu khác là hoàn toàn khả thi.
Sau khi Trần Cảnh thử thêm rất nhiều thứ khác thì đã khẳng định được suy đoán này của anh là hoàn toàn chính xác.
- Ha ha ha! Thú vị, cực kỳ thú vị.
Trần Cảnh không thể nhịn được nữa mà ngửa mặt lên trời cười lớn. Phạm lão thấy vậy thì liền ghé mắt vào xem thử, ông chỉ thấy đó là các vạch màu khác nhau hoặc vài vạch đen chia cắt một dải cầu vồng thành từng đoạn ngắn. Phạm lão thấy vậy liền hỏi:
- Công tử, đây là cái gì?
- Là một tri thức rất cổ xưa, Phạm lão muốn học không?
Trần Cảnh thấy Phạm lão có tinh thần học như vậy thì liền nói bông đùa một chút, ai dè ông ấy tưởng thật liền quỳ xuống hành lễ đệ tử mà hô lớn:
- Đồ đệ Phạm Minh xin được ra mắt ân sư, xin ân sư nhận của đồ nhi một lạy.
Trần Cảnh thấy cảnh này thì hoảng, anh vội nhảy từ trên ghế xuống đỡ lấy Phạm lão nhưng cũng không thể cản được. Phạm lão còn định dâng ra hồn tinh của mình nhưng Trần Cảnh nhất quyết ngăn lại, anh nói:
- Được rồi, Phạm lão không cần làm vậy! Đây chỉ là kiến thức cơ bản, sau này ta sẽ mở trường, lớp truyền dạy nó cho tất cả mọi người. Dù sao kiến thức giống như dòng nước, nếu giữ yên một chỗ thì sẽ chỉ khiến nó càng ngày càng bốc hơi, càng ngày càng tụt hậu mà thôi.
Trần Cảnh cứ thẳng tính mà nói, dù sao anh cũng có ý định mở ra trường lớp vì ở thế giới cũ thì quyền được học hành là quyền cơ bản mà ai cũng phải tôn trọng từ rất lâu rồi. Nhưng anh quên là ở thế giới này thì việc truyền dạy kiến thức cho người khác tộc, thậm chí đồng tộc là rất hạn chế, hầu như dân thường đều không biết chữ, người tán tu phải tự mò mẫm mà đi. Hệ lụy nó tạo nên những là những thế gia giàu có vạn năm hưng thịnh và những dòng tộc nghèo khó vạn kiếp nông nô. Đâu phải chỗ nào cũng có một lão giả như ông nội Trần Cảnh dạy chữ miễn phí chứ!
Thế nên Phạm lão nghe được Trần Cảnh nói như vậy liền rơi nước mắt, càng không chịu đứng lên mà cứ quỳ ở đó mà hành lễ. Ông sướt mướt nói:
- Công đức của của ân sư còn cao hơn núi, nay Phạm Minh đệ tử thay mặt cho chúng sinh vạn tộc tạ ơn ân sư truyền dạy giáo pháp, khai hóa chúng sinh!
Trần Cảnh biết bây giờ không có cách nào cản lại Phạm lão được nữa, đành phải ngồi nghiêm chỉnh trên ghế tiếp nhận Phạm lão bái lạy. Sau khi Phạm lão hành lễ đệ tử xong xuôi, Trần Cảnh liền đỡ ông ấy dậy vừa làm vừa truyền dạy những kiến thức ở kiếp trước mà anh coi là cơ bản.
Phạm lão nghe đến say mê, đó là một nền tri thức hoàn toàn mới, nó có thể giải thích được các hiện tượng mà trước đây ông ấy cho là hiển nhiên, nó giải đáp được rất nhiều khúc mắc tồn đọng trong suốt mấy chục năm mày mò đạo pháp. Phạm lão cứ ngồi đó mà nhập tâm nghe giảng, hai hàng nước mắt cứ mãi lăn dài trên gò má.