Chương 24: Đạo vấn
Vừa thấy Trần Cảnh, tiểu lão sư lập tức đứng lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng. Trần Cảnh thấy vậy thì ném đĩa đồ ăn lên trời định xoay người né.
“Bụm” khi Trần Cảnh chưa kịp né thì tiểu lão sư đã ban cho hắn một quyền vào bụng khiến Trần Cảnh người cong lại như con tôm và nôn ra một cục máu đen.
Lúc Trần Cảnh nhìn lên thì thấy tiểu lão sư này đã cầm gọn cái đĩa đồ ăn kia, nó vẫn hoàn hảo như vậy, không hề bị làm sao hết thì kinh hãi. Xem ra vị tiểu lão sư này còn có thể di chuyển nhanh hơn rất nhiều. Tiểu lão sư thì một tay cầm đĩa, tay kia bốc đồ ăn, miệng nhồm nhoàm nói:
- Quyền này là vì sáu tháng qua ngươi đã để hồ lô rượu trống, nhưng vì ngươi biết điều mà mở tiệc tạ lỗi nên ta chỉ đấm ngươi một quyền. Ta cũng tiện tay giúp ngươi bài trừ chất thải tích tụ trong đan điền, lần sau tu luyện thì nên bài trừ sạch sẽ tạp chất, tránh để hậu họa sau này.
- Đa tạ lão ân sư chỉ điểm.
Trần Cảnh nhìn đống máu đen mình phun ra và nhìn phong thái mắc cười của tiểu lão sư thì hỏa khí trong lòng liền biến mất. Tuy bụng vẫn rất đau nhưng lễ nghĩa với người giúp mình thì không thể thiếu được. Anh nói:
- Miêu Nhất, Miêu Nhị! Đồ ăn và rượu ta để sẵn trong bếp, mau lấy ra mời mọi người đi. Ta cần đi thay quần áo.
- Rõ, thưa công tử.
Sau khi đứng lên hoàn lễ với mọi người thì Trần Cảnh liền vô trong súc miệng, rửa mặt và thay một bộ quần áo mới, sau khi chải chuốt tươm tất liền bước ra ngoài.
Sau khi ăn uống nó say, mọi người liền ai về nhà nấy. Trần Cảnh lúc này mới gọi Phạm lão lại và hỏi:
- Phạm lão, sáu tháng ta bế quan tình hình bên ngoài chuyển biến như thế nào?
Phạm lão nghe vậy liền chắp tay cung kính thưa:
- Bẩm công tử, mọi chuyện vẫn đúng theo dự kiến. Minh Nguyệt thương hội đã bán Bát Hoang Ngọc Lộ tửu và thức ăn mới ở mọi chi nhánh của họ với giá cao cắt cổ, xem ra thu được rất nhiều lợi nhuận. Nhưng tháng trước, Hiên Viên các có một vị thánh nữ đã nhưỡng chế ra Đào Hoa tửu, chất lượng không thua kém Bát Hoang Ngọc Lộ tửu. Hiện tại hai bên đang cạnh tranh với nhau rất gay gắt.
- Thú vị, đi thôi! Đến Minh Nguyệt lâu xem đã xảy ra chuyện gì!
Trần Cảnh nghe xong thì mỉm cười, đây có phải Trung Quốc đâu sao lại có người sao chép trí tuệ nhanh đến như vậy được. Dù sao dựa trên tính toán của Trần Cảnh thì trừ khi được Minh Nguyệt thương hội chia sẻ tri thức nếu không thì phải mất vài năm các thế lực khác mới tự nghiên cứu ra được. Điều khiến Trần Cảnh cảm thấy càng tò mò hơn đó là về vị thánh nữ đã nhưỡng chế thành công kia.
Minh Nguyệt lâu trên tầng cao nhất có một nam tử đứng ngồi không yên, đó chính là Kiến Long lâu chủ. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng quản sự nói vọng vào:
- Lâu chủ, có Trần trưởng lão xin yết kiến.
Kiến lâu chủ nghe vậy thì vui lắm, vội ngồi xuống bàn pha trà và truyền:
- Mau mời, mau mời trưởng lão vào!
Sau khi Trần Cảnh bước vào, vị lâu chủ này liền mời anh ngồi xuống, không nói dài dòng mà vô tay hai cái, lập tức có bốn mỹ nữ bày ngay lập tức từ ngoài bước vào, bày lên trên bàn đủ loại đồ ăn. Kiến lâu chủ nhìn về hướng Trần Cảnh mà nói:
- Trần trưởng lão hẳn là đến đây vì chuyện đó nhỉ! Đây đều là thứ mà từ tửu quán Hiên Viên các bày bán. Xin hãy xem qua.
Trần Cảnh cũng không dài dòng, Kiến lâu chủ và hắn đều là người làm ăn, mà người làm ăn thì ghét nhất là câu giờ. Sau khi quan sát một hồi, Trần Cảnh nhận ra tất cả những cái này đều là món mặn. Anh gắp một miếng thịt lên ngắm nghía một hồi, lại dùng tay sờ sờ, bóc tách từng miếng xương một ra mà quan sát. Sau một lúc, Trần Cảnh cầm bình rượu lên ngửi ngửi rồi uống một hớp.
Mùi vị rất quen thuộc, đây là rượu ủ bằng hoa đào khá phổ biến ở miền nam Trung Quốc, nó có tên chung là Đào Hoa tửu, đây là rượu ủ thô, chưa chưng cất hay pha thêm nguyên liệu. Còn thức ăn thì lại giống đồ của vùng Tứ Xuyên, rất cay và nhiều dầu mỡ.
“Xem ra vị thánh nữ này giống ta, cũng là người xuyên không mà tới, chắc hẳn là người Trung Quốc, ngành nghề có vẻ không liên quan nhiều tới thực phẩm hay sinh học. Nguyên liệu và cách chế biến quá tệ, mất sạch mùi thơm và dưỡng chất… Không biết người đến là thù hay là bạn đây.”
Trần Cảnh suy tư một chút, ra hiệu cho người đem nước rửa tay đến. Nhưng anh rửa hoài, rửa hoài vẫn không hết mỡ và mùi. Bực mình, Trần Cảnh liền để tay vậy mà ngồi xuống, anh ước gì bây giờ có cục xà phòng.
- Đúng vậy ha, xà phòng!
Thấy Trần Cảnh tự nhiên đứng bật dậy và la lớn thì Kiến lâu chủ ngạc nhiên lắm liền vội hỏi:
- Trần trưởng lão! Xà phòng là cái gì?
- Là một thứ có thể làm sạch mọi vết bẩn, dầu mỡ, có thể dùng để giặt đồ, rửa chén, lau nhà và tắm. Chốc nữa chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, còn giờ vào việc chính cái đã! Hãy gọi vài vị thêm vài vị biết về Hiên Viên đến đây, ta có chuyện cần bàn.
- Xin Trần trưởng lão đợi một chút!
Sau một lúc, có hơn chục người bước vào, một vài người trong đó có đeo mặt nạ, có một người đeo mặt nạ nhìn hao hao giống ông nội. Trần Cảnh tuy thấy hiếu kỳ nhưng cũng không thấy lạ vì anh luôn nghĩ rằng “Các lão quái vật ai chả hao hao giống nhau”. Sau khi mọi người ngồi xuống, Trần Cảnh liền đứng dậy nói:
- Đầu tiên để không mất thời gian, ta sẽ trả lời luôn là công thức nhưỡng chế chưa bị lộ, Đào Hoa tửu là rượu thô! Nếu chúng ta chỉ pha loãng Ngọc Lộ tửu bảy lần thì có thể vượt qua được!
- Ồ! Trần trưởng lão đã nói vậy thì yên tâm rồi.
Mọi người trong phòng nghe vậy đều ồ lên kinh ngạc, mọi sự nghi kỵ lẫn nhau đã hoàn toàn tan biến mất. Bầu không khí lúc này tươi sáng hơn hẳn. Đợi mọi người ổn định lại, Trần Cảnh nói tiếp:
- Món ăn này không phải tiệc của tiên gia, nói đúng hơn đây là tiệc của thần ma! Miếng thịt này có nồng độ chất béo rất ít, mùi rất chua, có nhiều máu tụ và kết cấu khá lỏng lẻo, màu sắc cũng nhợt nhạt. Khúc xương này rất giòn, kết cấu tủy rất tệ, còn có vết gãy đi gãy lại nhiều lần…
Trần Cảnh cứ thế vừa chỉ vừa giải thích, một bầu không khí trầm thấp và oán giận bao phủ toàn bộ căn phòng. Cuối cùng Trần Cảnh kết luận:
- Kẻ nằm đây bị n·gược đ·ãi rất nặng nề, cơ thể bị nhiễm độc kim loại nặng, rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời hay ăn bữa cơm no. Suy dinh dưỡng nặng, khả năng là bị đ·ánh đ·ập đến c·hết!
Một vị trưởng lão có sừng hươu ngồi ngay đó sau khi nghe xong thì không tự chủ được mà bóp nát ly trà, xem ra kẻ xấu số này là đồng tộc với lão.
Để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, Trần Cảnh liền hỏi:
- Các vị ở đây là những người biết rõ Hiên Viên là cái gì nhất! Xin hỏi thịt này lấy từ đâu?
- Nô lệ!
- Không phải đã có thỏa thuận không được nô dịch tộc loài có trí tuệ sao? Ngay cả nông nô của tòa thành rách này cũng được ngày ba bữa no ấm và có một cơ hội để tu luyện, Hiên Viên làm vậy là thị uy sao?
Trần Cảnh nghe hai chữ nô lệ thì tâm trạng tối sầm tới cực điểm, anh mở miệng gằn lên từng chữ một. Một vị ngồi gần đó thấy vậy thì thở dài:
- Haiz! Chúng ta đã lập giao ước nhưng Hiên Viên chưa từng làm vậy. Đâu phải nhân tộc nào cũng là Thần Nông như ngươi cũng như đâu phải ai cũng sẵn sàng tuân thủ ước hẹn. Vậy nên chế độ nô lệ vẫn luôn tồn tại, nhưng quả thật thịt của nô lệ chỉ có lũ linh cẩu Hiên Viên sơn mới nuốt xuống được! Mà Hiên Viên người đông thế mạnh, lại nắm giữ quyền buôn bán dược liệu, ai dám đụng chạm tới bọn hắn chứ?
Cả căn phòng ngay lập tức rộ lên những tiếng bàn tán xôn xao, phần nhiều là chửi rủa Hiên Viên sơn một cách thậm tệ. Lúc này có một vị lão giả dáng người nhỏ con, thoạt nhìn giông giống tiểu lão sư lên tiếng:
- Ngươi cũng từng g·iết người, phanh thây ăn thịt! Ngươi có tư cách gì mà phán định lũ Hiên Viên?
Người đó sử dụng Chân Linh ngôn để hỏi câu này thế nên cả căn phòng nghe vậy thì lập tức im lặng, dù sao ở đây ai cũng đều là người ăn thịt, uống máu cả. Dùng Chân Linh ngôn với đối phương chính là một hình thức đạo vấn, nếu trả lời sai khác sẽ gây tổn hại đạo tâm tệ nhất là dẫn tới Tru Diệt Lôi Kiếp. Vậy là cả đám hướng mắt về phía Trần Cảnh chờ đợi câu trả lời.
- Ta có tư cách bởi vì ta không lạm sát người vô tội, không nô dịch kẻ yếu đuối, không vì khác biệt chủng tộc mà kỳ thị bất kỳ ai. Trong săn bắt, ta luôn cho đối thủ của mình một cơ hội tương đương để g·iết ta, lần đó ta đã cho con hươu kia một cơ hội sống, nhưng hắn lại muốn g·iết ta vậy nên ta g·iết hắn, ta đã lột da hắn làm quan tài, gói đầu hắn lại, tế bái hắn và chôn xuống gốc cây như thông lệ ngàn đời. Hắn có thể không cam tâm nhưng sẽ không oán hận do hắn biết có người đang vì hắn mà tế bái, nên thịt của hắn rất ngon. Đó mới là bữa tiệc của tiên gia, không như những miếng thịt ở trên bàn tiệc này, chất chứa rất nhiều đau khổ và oán hận. Để tránh việc sát sinh người vô tội không cần thiết, ta đã đưa các ngươi tất cả đều là công thức nấu món chay, thậm chí cả phương pháp chế tạo thịt chay, đó là cách ta dùng để bảo vệ tộc đàn của hắn. Ta không phản đối việc ăn thịt nếu như thịt đó tuân thủ đúng giao ước của Thần Nông - Phục Hy nhất mạch! Đó chính là tư cách của ta! Vậy đã đủ chưa?
Trần Cảnh cũng không do dự, lập tức vận khí dùng Chân Linh ngôn đáp lại. Cả căn phòng đều im phăng phắc, bỗng một người vỗ tay, rồi người thứ hai, thứ ba… cả căn phòng lập tức xóa tan đi sự u ám. Vị lão giả kia cũng thở dài và nói:
- Đủ, như vậy là quá đủ rồi! Thiếu niên lang, ta hy vọng ngươi sẽ luôn giữ đúng giao ước của mình: “Hưởng dụng xác thịt của ta vậy xin hãy tôn trọng và bảo vệ con cháu của ta”!
Trần Cảnh nghe vậy thì gật gật đầu, qua lần đạo vấn này thì tâm cảnh của anh dường như vững chắc hơn được mấy phần, Trần Cảnh lại tiếp tục dùng Chân Linh ngôn và thuyết giảng về đạo của mình:
- Sẽ luôn là như vậy, Thần Nông, Phục Hy tổ tiên ta là người đầu tiên xóa bỏ chế độ nô lệ, thành lập khu săn bắn để hạn chế sát sinh quá độ, rồi sau đó nữa là sáng tạo ra các món ăn chay và khám phá ra cách trồng trọt cây lương thực. Dù nay quá khứ vinh quang đó đã lụi tàn nhưng những giá trị tốt đẹp mà nó mang lại vẫn mãi không thay đổi. “Nếu ngươi muốn c·ướp đồ của ta vậy thì dùng mạng đến đổi, nếu ta c·ướp đi đồ của ngươi vậy thì hãy cầm kiếm g·iết ta. Sau cùng nếu ta hay ngươi bị thôn phệ thì xin hãy tôn trọng và bảo vệ tộc loài người ngã xuống, ta với ngươi trở thành một thể, ta sẽ trở thành sức mạnh của ngươi để bảo vệ tộc loài.”
Nghe thấy Trần Cảnh thuyết giảng đạo lý như vậy, một số lão giả đã lắc lắc đầu. Họ đang có chung một suy nghĩ: “ Đây thực sự là một đứa trẻ mười tuổi sao? Nó đã trải qua thứ gì mà đạo tâm của nó vững chắc đến như vậy!”
Nhưng họ đâu biết là kiếp trước Trần Cảnh vì công việc đã phải đi tới rất nhiều vùng chiến sự, đã thấy được rất nhiều c·ái c·hết khác nhau. Xong rồi anh bị nhồi sọ bởi hệ thống chính trị đương thời về vệc “Bảo vệ dân tộc, bảo vệ tự do, bảo vệ hòa bình” nên đã tạo ra rất nhiều phát minh được sử dụng rộng rãi trong q·uân đ·ội, gián tiếp c·ướp đi rất rất nhiều mạng người “Vô tội”.
Thứ dơ bẩn nhất chính là v·ũ k·hí s·inh h·ọc EVN 102 đã được sử dụng trong các cuộc xung đột biên giới. Thứ này sẽ g·iết c·hết mọi sinh vật sống trong một phạm vi nhất định rồi không ngừng lan rộng, biến vùng đất phì nhiêu, màu mỡ thành hoang mạc chỉ trong vài năm, tuyệt diệt đường sống của dân bản địa. Sau đó chính phủ lại ra mặt bán cho kẻ thù phương thức khôi phục với giá cắt cổ.
Sau khi qua thế giới này, Trần Cảnh lại tiếp tục bị ông nội cưỡng ép nhồi sọ bằng các đạo lý kỳ quái ngay từ bé nên đã hình thành ra Trần Cảnh của hiện tại. Vì vậy nếu so đạo tâm thì một số vị ngồi đó còn chưa chắc đã vững bằng Trần Cảnh còn nếu muốn thử nhồi sọ anh vậy thì xin lỗi, không có cửa đâu!