Chương 23: Tu luyện thật vất vả
- Nước! Miêu Nhị lấy cho ta nước!
- A! Công tử tỉnh rồi!
Sau ba ngày ngủ li bì, Trần Cảnh cuối cùng đã tỉnh lại. Cổ họng anh khát khô như là rất nhiều năm rồi chưa được uống nước. Trần Cảnh mở mắt ra thì thấy mọi người già, trẻ, lớn, bé đều vây xung quanh anh. Trần Cảnh muốn nói gì đó nhưng câu đầu tiên thốt ra lại là xin nước theo bản năng.
Sau khi uống hết gần một lít nước. Trần Cảnh mới thoải mái trở lại, thấy mọi người vẻ mặt đều bí xị, Trần Cảnh liền cười lớn cốt để phá đi bầu không khí t·ang t·hương này:
- Ha ha ha! Ta mới chỉ ngủ có một chút thôi làm gì mà mặt như đưa đám vậy? Tươi tỉnh lên chút nào.
Trần Cảnh nói xong thì dang tay ra, lập tức bọn Miêu Nhị liền ập vào ôm ôm, dụi dụi như những chú mèo con đang làm nũng để đòi ăn. Trần Cảnh cũng để mặc họ ôm, sau khi an ủi xong xuôi thì anh thấy tiểu lão sư đang ngồi ở bàn trà bên cạnh, Trần Cảnh vội vàng đứng dậy khom người hành lễ:
- Cảm tạ lão sư gia đã đến chiếu cố ta lúc khó khăn! Thật không biết lấy gì để báo đáp.
- Khỏi báo đáp, đổ đầy cho ta một hồ lô Ngọc Lộ tửu là được.
Nói xong tiểu lão sư vứt cho anh một cái hồ lô to cỡ nắm tay màu đỏ thẫm, Phạm lão thấy vậy thì hét lên:
- Trời! Đây là Vô Cực Hồ Lô, tương truyền chúng thường là một đôi liên thông lẫn nhau. Không gian bên trong có thể chứa tất cả nước của cả một tòa thiên hạ!
Trần Cảnh nghe như vậy thì choáng, là Ngọc Lộ tửu chứ đâu phải nước lã! Mà cho dù là nước lã cũng khộng thể kiếm đâu ra nhiều như vậy được. Trần Cảnh liền nhăn nhó định mở miệng thương lượng thì tiểu lão sư đã đứng dậy, rút trong tay áo ra một khúc gỗ to mà nói:
- Không cần biết bao lâu, đổ đầy nó hoặc là ta sẽ đánh ngươi về trạng thái ban đầu trước khi ta chữa trị! Nếu mà bên trong hết rượu thì ta cũng sẽ đánh ngươi cho đến khi nào rượu chảy ra thì thôi. Mà ngươi không được mua rượu của đám Minh Nguyệt hội chế tạo, thứ đó chỉ đạt được chín phần, không hoàn hảo như Ngọc Lộ tửu ngươi tự tay nhưỡng chế! Nếu ta uống phải nó thì Minh Nguyệt hội và ngươi sẽ xuống chung một mộ. Vậy nhé, ta đi đây!
Nói rồi tiểu lão sư quẳng khúc gỗ xuống đất và biến mất, để lại Trần Cảnh đứng ngớ ra tại chỗ.
“Thể loại t·ống t·iền kiểu gì thế này! Mà mới có mấy ngày Minh Nguyệt hội đã có thể hoàn thành nồi chưng cất và tạo ra Ngọc Lộ tửu giống đến chín phần thì quả là rất đáng sợ. Tuy vậy tiểu lão sư còn đáng sợ hơn!”
Nghĩ miên man một hồi, Trần Cảnh gọi đám Miêu Nhị lại, đưa ngọc giản đao kỹ ra và nói:
- Các em giờ là linh thai cảnh rồi, nên có võ kỹ phòng thân. Miêu Nhất lấy cái này mà học sau đó chỉ dạy cho các em.
- Xin chủ nhân hãy giữ lại mà dùng, bọn em sau khi có được linh thai liền thức tỉnh ký ức truyền thừa trong huyết mạch nên không cần thứ này.
Nghe Trần Cảnh nói vậy Miêu Nhất liền từ chối, anh cũng không nói nhiều mà thu hồi ngọc giản, dù sao mỗi người, mỗi tộc đều có cách riêng để tu hành. Nến nhiệm vụ của Trần Cảnh là cung cấp tài nguyên đầy đủ cho họ là được.
Vậy là Trần Cảnh lấy ra một bao Dẫn Thần thạch, mười lọ Phục Linh đan cho đám Miêu Nhị, dặn dò bọn họ chia nhau ra mà tu hành. Sau đó thì bước vào căn phòng đặt lò luyện đan và phong ấn cửa lại.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Trần Cảnh lấy ngọc giản linh kỹ hệ lôi và đao kỹ ra nhỏ máu vào đấy. Một luồng ánh sáng một xanh một đỏ từ hai khối bắn ra xuyên qua mi tâm Trần Cảnh.
Lập tức có hàng vạn tin tức, hình ảnh, âm thanh ùa vào trong não khiến Trần Cảnh choáng váng. Anh vội ổn định lại tinh thần, nhắm mắt lại, cố gắng phân loại từng cái một.
Sau một lúc lâu, Trần Cảnh mở mắt ra và cười lớn:
- Ha ha ha! Minh Nguyệt thương hội tặng ta quà này có vẻ khá là lớn ấy nhỉ! Không đáp lễ lại vậy thì không ổn rồi.
Hai ngọc giản này chứa một bộ linh kỹ tên Lôi Trì Kiếp và một bộ võ kỹ tên Vô Nguyệt Đao Pháp. Cả hai đều là do cường giả cảnh giới Đạo Thần của Minh Nguyệt thương hội trong lúc ngộ đạo sáng tạo ra, cả thế gian chỉ có một bản duy nhất, thuộc hàng tuyệt mật.
“Xem ra ta không phải quân cờ của riêng một người. Cũng tốt, như vậy mới là ván cờ tiên gia xứng đáng để Trần Cảnh ta đây đặt cược chứ!”
Trần Cảnh nghĩ tới đây thì liền không tự chủ được mà mỉm cười, như ông nội đã nói đó thôi: “Lợi lớn mà không lấy chính là kẻ ngốc, hậu quả gì đó thì tính sau. Cho dù tất cả quân cờ đều ngã xuống, chỉ cần quân tướng còn sống thì ván cờ vẫn sẽ được tiếp tục!”
Sau khi đi lòng vòng, không ngừng cười như điên dại một hồi thì Trần Cảnh cũng bình tĩnh lại, anh lại ngồi xuống trước lò luyện đan, nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm và bắt đầu quá trình tham ngộ thực sự.
Lôi Trì Kiếp có ba tầng tu luyện, tầng thứ nhất là biến không gian thần thức thành một lôi trì bao phủ toàn bộ linh thai, để linh thai tự ngưng tụ ra kiếp lôi linh dịch để tẩm bổ cơ thể. Tầng thứ hai là tụ tập được linh khí tại đan điền, sau đó biến chúng thành thuần túy kiếp lôi, dùng linh thai để định hướng và phóng về phía đối phương. Tầng thứ ba cũng chính là tầng mạnh nhất, người đạt tới tầng này có thể dùng linh thai để thay đổi hình dạng và tính chất của kiếp lôi theo ý muốn của mình.
Còn Vô Nguyệt Đao Pháp thì chỉ có một chiêu duy nhất đó là Vô Nguyệt Trảm. Người luyện đao này cần có khả năng tính toán và cảm nhận cực kỳ cường đại. Đao luôn luôn ở trong vỏ, chỉ dùng bộ pháp để tiếp cận điểm mù của đối phương, một khi rút đao tức là đoạt mạng. Khá giống với bạt đao thuật của Nhật Bản.
Trần Cảnh sau khi tham ngộ xong định đứng dậy thỉ bỗng chóng mặt ngã xuống đất cái bịch, anh vội lấy từ trong túi ra một bình Phục Linh đan và nốc cạn. Việc tham ngộ cùng lúc hai truyền thừa cường đại đã vắt kiệt năng lượng thần thức của Trần Cảnh, như người bình thường thì đã nổ não mà c·hết rồi. Tuy vậy Trần Cảnh lại không hề ý thức được điều này vì đâu có ai chỉ anh đâu!
Sau một lúc lâu Trần Cảnh mới có thể bình phục trở lại, anh vội móc ra một bao Dẫn Thần thạch cuối cùng và đổ xuống sàn nhà.
- Tham ngộ đã xong, giờ thì thực hành. Cố lên!
Trần Cảnh hét lớn một câu để cổ vũ tinh thần cho chính mình, anh lập tức cắt tay mình cho máu chảy vào đống đá đó, tay còn lại lại móc ra một bình Phục Linh đan và mở miệng nốc cạn nó. Xong xuôi tất cả thì Trần Cảnh vội ngồi xuống ngưng thần, tiến sâu vào thế giới nội tâm của mình.
Tại đây vẫn là không gian mù mịt, ngồi ở trên linh thai Trần Cảnh bắt đầu tạo liên kết theo hướng dẫn, sau khi liên kết thành công với linh thai thì “Răng răng” âm thanh bánh răng lần trước lại xuất hiện, khối cầu CPU và các vòng thời gian bắt đầu xoay tròn, các quẻ tượng âm dương cũng theo đó mà biến ảo, càng lúc càng nhanh.
- Lôi họa tương liên, vô sinh mà đến. Kiếp họa thiên địa, không thể cưỡng cầu. Lôi tựa như thủy, thủy sinh kinh hồng. Linh thai khiển lôi, mi tâm làm chủ. Một vòng chu thiên, nương theo huyết mạch.
Trần cảnh ngồi đó mà niệm pháp quyết, trong tâm trí lúc này chỉ tưởng tượng một đạo tia sét rạch ngang trời. Khi niệm tới lần thứ ba thì các đám mây thần thức cùng linh khí ngay lập tức bị linh thai hút vào trong, sau đó từ trên quả cầu CPU phóng ra một tia sét khổng lồ tựa như một thác nước trắng xóa, lóa mắt xuyên thủng bầu trời của thế giới này.
Trần Cảnh bỗng cảm thấy cả người tê dại, một luồng khí cực kỳ nóng xuất phát từ giữa trán bắt đầu theo động mạch truyền đi khắp cơ thể, vùng nó đi qua tựa như bị giật điện cường độ cao, bỏng rát không thôi.
Trần Cảnh lập tức cắn vào lưỡi đến bật máu cốt để không cho mình ngất đi, trong tâm thức liên tục niệm pháp quyết, không cho phép nửa điểm ngưng trệ.
Sau khi đi đến ngón chân và ngón tay, luồng khí nóng ấy liền hóa lạnh, giống như một dòng nước mát lành xuôi theo tĩnh mạch hướng về tim rồi quay lại nơi mà nó xuất phát. Cả người của Trần Cảnh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết.
- Thì ra đây là một vòng chu thiên. Tốt! Thêm vài vòng nữa nào.
Trần Cảnh nói khẽ một câu như vậy, cũng không hề mở mắt hay nhúc nhích. Tâm thức lại một lần nữa niệm pháp quyết khởi động vòng chu thiên thứ hai.
Sau khi trải qua mười vòng chu thiên thì linh khí trong cơ thể đã tiêu hao hết, Trần Cảnh lúc này mới mở mắt ra và đứng dậy.
- Thối! Thối quá!
Trần Cảnh nhăn mặt, bịt mũi và hét lên. Cả người anh bây giờ được bao phủ bởi một lớp sáp lỏng nhầy nhụa, dính dính, đen thui và rất rất thối tựa như hắc in vậy.
Trần Cảnh vội mở cửa phòng và bước ra, đám Miêu Nhị định chạy lại ôm nhưng nhìn thấy tình trạng như vậy của Trần Cảnh thì lập tức chạy xa mấy mét, dù sao thì mũi của thú nhân tộc rất thính mà!
- Mấy em chịu khó giúp ta dọn dẹp, lát ta có thưởng!
Trần Cảnh nói vội rồi chạy như bay vào nhà tắm, sau khi dùng hết bốn chậu nước thì mùi h·ôi t·hối và dịch nhầy kia mới hoàn toàn được loại bỏ. Trần Cảnh dọn dẹp đâu vào đấy, lấy một lọ tinh dầu hoa sen thu được từ lần chưng cất trước xịt khắp nơi một lần rồi sau đó mới mặc quần áo mới và đi ra ngoài.
Khi anh bước ra thì đám Miêu nhị cũng đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng kia, Thấy Trần Cảnh thơm tho rồi lúc này mới dám chạy lại ôm lấy mà hít, mà dụi.
- Được rồi, được rồi! Các em làm tốt lắm! Các em muốn thưởng gì nào?
- Bánh ngọt!
Cả sáu người đều đồng thanh nói, có vẻ như con gái ở thế giới nào cũng có niềm đam mê bất diệt với những thứ ngọt ngào thì phải. Trần Cảnh xoa đầu từng người một và bảo chúng đi gọi mọi người lại, hôm nay sẽ mở tiệc đồ ngọt.
Nói xong Trần Cảnh liền bước xuống bếp để nấu nướng. Khi nếm thử đồ ăn, Trần Cảnh phát hiện ra một vài điều thú vị. Sau khi linh thai hoàn toàn thức tỉnh thì tới giờ cũng chưa có dấu hiệu đóng lại, dường như nó đã hợp nhất với não bộ hoặc nó đã trở thành não bộ rồi.Bây giờ nó hoạt động rất chậm, dạng như máy tính trong chế độ ngủ đông vậy, Trần Cảnh có thể tùy thời kích hoạt bất cứ lúc nào anh muốn. Cái CPU kia vẫn không ngừng hấp thu các đám mây thần thức và nhả ra tia điện, trông nó lúc này chả khác gì quả cầu Tesla cả.
Chính vì vậy mà các một vài giác quan của Trần Cảnh vẫn trong trạng thái cường hóa, cụ thể là vị giác và khứu giác đã trở nên quá tinh tế, các món ăn thơm ngon trước đây qua cái lưỡi này nếm thử thì toàn là rác, qua mũi này ngửi thử thì toàn mùi tạp nham. Nên giờ Trần Cảnh lại phải điều chỉnh lại gia vị, nâng cấp cách nấu ăn lên gấp nhiều lần.
Vài tiếng sau, Trần Cảnh bắt đầu dọn đồ ăn ra thì thấy mọi người đã tập hợp đông đủ và ngồi sẵn trên bàn rồi, còn có cả Thanh Tuyết thành chủ và tiểu lão sư nữa.