Chương 22: Một và sáu
Trần Cảnh cũng hào sảng mà đồng ý, thậm chí còn mượn bếp chế biến một vài món và móc ra hồ lô nhỏ chứa Ngọc Lộ tửu để Kiến lâu chủ cùng vài vị giám định sư nếm thử ngay tại chỗ.
Sau khi xác định được tất cả đều là thật, hai bên tiến hành ký hợp đồng. Trần Cảnh đưa ra ngọc bài của mình, Kiến lâu chủ liền dùng một cái ấn, ấn thật mạnh vào nó. Ngay lập tức phía trên đầu họa tiết cửu vĩ lại có thêm một họa tiết trăng rằm. Và mặt trước có thêm một hàng số nữa ngay dưới số chỉ Chân Linh xu, đây là chỉ số linh thạch quy đổi.
Sau khi xong xuôi, Trần Cảnh tỏ ý muốn mua chút đồ liền được Kiến lâu chủ đích thân dẫn đi tham quan. Cảnh tượng này khiến Phạm lão phải há hốc mồm, cứ bẽn lẽn đi theo sau Trần Cảnh, còn anh thì hiên ngang qua lại xem xét như chỗ không người.
Sau khi trở về phòng trà, Trần Cảnh nói với quản sự:
- Lấy cho ta linh kỹ hệ lôi cho Linh Thai cảnh, linh kỹ cho luyện khí sư Ngọc cốt cảnh, võ kỹ cho kiếm tu và đao tu Linh Thai cảnh mỗi thứ một bộ. Lấy thêm một lượng lớn Phục Linh đan, Dẫn Thần thạch và một ít phôi kim loại, hàng thường thôi không cần hàng hiếm.
Quản sự nghe vậy liền phất tay sai hạ nhân chuẩn bị, một lúc sau tất cả mọi thứ đã chất thành một đống nhỏ ở trước mặt Trần Cảnh. Sau đó vị Kiến lâu chủ đích thân mang võ kỹ, linh kỹ ra cho Trần Cảnh, sau khi được giới thiệu qua thì anh mới biết đây không phải là võ kỳ bình thường mà là ngọc giản truyền thừa, người nào nhỏ máu vào nó sẽ có được ký ức và kinh nghiệm của tiền nhân lưu lại.
Trần Cảnh toan trả tiền thì Kiến lâu chủ đã ngăn lại:
- Trần công tử, xin hãy nhận lấy chúng coi như đây là quà gặp mặt của ta tặng riêng cho công tử!
- Vậy thì từ chối thêm nữa thật không phải phép! Đa tạ!
Trần Cảnh cũng không do dự nhận cái rụp, vì anh cũng không có nhiều tiến đến vậy, đang định mặt dầy bảo lâu chủ ghi sổ nợ hoặc trừ vào lương hàng tháng. Sau khi hai người quay trở về núi thì trời đã xế chiều, Trần Cảnh thấy động phủ được sửa lại khá khang trang, rộng thêm mấy phần thì vui lắm. Thăm quan một vòng thì thấy có thêm một cái động nhỏ kế bên động chính, bên trong có ba phòng mới, một phòng dùng để luyện khí, một phòng tắm và một phòng ngủ.
Ở động phủ chính, phòng tắm cũng được nới rộng ra, đăc biệt là phòng ngủ cũ được nới ra rất rộng và đặt ở đó một cái giường gỗ cực kỳ to. Sau khi kiểm tra hết một lượt thì thấy mọi thứ khá đầy đủ, tiện nghi thì khá hài lòng, Trần Cảnh chỉ hơi tiếc là số tiền đó chỉ làm thêm được như vậy, xem ra anh lại phải ngủ ngoài phòng khách nữa rồi.
Trần Cảnh cũng không tỏ ra khó chịu liền đưa thẻ gỗ ra vào cho Phạm lão để hai ông cháu họ vào ở trong động phủ nhỏ bên cạnh. Còn mình thì đi nấu cơm. Buổi tối, sau khi cơm nước no nê Trần Cảnh liền đưa cho Trần Thừa ngọc giản kiếm kỹ và Phạm lão ngọc giản luyện khí kỹ. Hai người vui lắm lập tức cảm tạ Trần Cảnh lập tức đi về nhà của mình đóng cửa tham ngộ.
Sau khi tiễn biệt, Trần Cảnh tập trung Đám Miêu nhị lại và nói:
- Bây giờ ta sẽ giúp các em bước vào Linh Thai cảnh. Việc này ta chưa thử bao giờ nên nguy cơ t·ử v·ong cực kỳ cao, nếu bây giờ các em rút lui cũng vẫn kịp.
- Chúng em nguyện ý thử một lần!
Đám Miêu Nhị lập tức đồng thanh, sau đó Trần Cảnh lấy ra một cái tô và yêu cầu mọi người nhỏ máu vào trong đó. Sau đó anh phất tay, từ trong nhẫn trữ vật liền rơi ra một bao Dẫn Thần thạch. Cái nhẫn này chính là bằng chứng của khách khanh trưởng lão, Minh Nguyệt thương hội chỉ nhận nhẫn không nhận người. Tuy vậy nếu chủ nhân c·hết thì nó cũng sẽ mất đi dấu ấn và trở thành một cái nhẫn trữ vật bình thường mà thôi.
Sau khi sắp xếp đâu vào đó Trần Cảnh liền hắt máu vào đống đá, khói đỏ bốc lên ngay lập tức khiến mọi người lịm đi, rơi vào thế giới nội tâm của riêng mình. Trần Cảnh mượn hồn ấn liến kết và xâm nhập vào thế giới nội tâm của sáu người.
Sau khi liên kết được ý thức của sáu người, Trần Cảnh lập tức điều khiển nó và khắc họa lên sáu cái nguyên thần cùng loại với Trần Cảnh. Xe nhẹ đường quen nên rất nhanh thì cũng đã khắc xong sáu con chíp. Vì không gian nội tâm của đám Miêu Nhị nhỏ hơn rất nhiều so với loại quái thai như Trần Cảnh nên con chíp của họ chỉ có một trăm lớp mà thôi.
Giờ tới giai đoạn khó khăn, Trần Cảnh đã tìm được hồn phách của họ, đó là những bức tượng con mèo rất lớn. Sau đó anh bắt đầu nung chảy chúng, lần này Trần Cảnh quyết định chuyển bảy phần đau đớn của đám người Miêu Nhị lên bản thân. Sau đó thì mọi chuyện lại như lúc đầu, cứ vậy mà dựng lên linh thai.
Sau khi xong việc Trần Cảnh mở mắt ra liền lập tức phun ra mấy ngụm máu. Áp lực và cơn đau của cả sáu người dồn lên một chỗ đâu phải là chuyện đùa, tuy nguyên thần và linh thai của Trần Cảnh dư sức làm việc thì cơ thể vẫn là của người phàm, còn chưa tu luyện tới nơi tới chốn thì làm sao chịu đựng được thứ khủng bố này.
Trần Cảnh vội lấy ra một lọ Chân Linh đan và nốc sạch sau đó ngã xuống đất b·ất t·ỉnh. Ở một gian phòng bí mật, ông nội và tiểu lão sư vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của anh, họ vừa xem, vừa uống rượu, vừa ăn bánh quy, họ rất vui vẻ ngồi đó mà tận hưởng những khoảnh khắc đau khổ của Trần Cảnh. Tiểu lão sư thấy anh ngã ngục xuống đất liền chẹp chẹp nói:
- Tên nhóc này cơ thể của nó phải vững chắc tương đương tu sĩ Tiên cốt cảnh mới có thể chịu sức ép khủng bố từ việc nung chảy thần hồn sáu con mèo kia mà còn sống. Rất đáng ngạc nhiên là đây mới chỉ là phàm thể của nó, nếu nó chú tâm hơn vào việc tu võ kỹ thì chỉ cần lên Kim Đan cảnh một quyền cũng có thể đấm c·hết rồng!
Vị ông nội tiện nghi kia cũng nhón một cái bánh quy bỏ vào trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Trong con hẻm nhỏ đó, một mình nó đã bẫy c·hết năm tên Hắc Ảnh tu vi Ngọc cốt cảnh mặc dù còn chẳng biết cách sử dụng linh thai của mình như thế nào nữa. Vậy mà nó cứ nghĩ là nó chỉ g·iết c·hết mấy tên Linh Thai cảnh mới hay chứ! Nhưng điều thú vị là nó không có sự mặc cảm về việc g·iết chóc như bao người khác.
- Xem tên quái vật lớn khen tên quái vật nhỏ kìa, nó thành như vậy không phải vì huynh ngay từ nhỏ đã dùng Chân Linh ngôn ép vào não nó những tư tưởng kia sao? Nó rất giỏi khi biết tận dụng mọi thứ để mang lại lợi thế tối đa cho mình chứ không như ai kia, trong hộp sọ toàn là cơ bắp, Linh Thai cảnh sơ kỳ đã cứng đối cứng mài c·hết một tên tu sĩ Hiên Viên sơn Tiên cốt cảnh đỉnh phong!
Nghe thấy tiểu lão sư buông lời khích bác mình thì lão tổ liền hừ lạnh:
- Hừ, đúng vậy! Không biết tên quái vật nào t·inh t·rùng lên não, không bao giờ nghe ai. Chân ướt chân ráo bước vào Tiên cốt cảnh đã một mình đồ sát hàng vạn Long tộc binh sĩ ở trận chiến biên giới hai ngàn sáu trăm ba mươi năm trước để rồi được phong là Sát Long Đao Nhân nhỉ?
- Hứ! Lão hồ ly thúi.
- Hừ! Ngươi cũng là lão hồ ly đấy…
Hai người cãi qua cãi lại một hồi xong giận dỗi, tiểu lão sư bực mình cầm hồ lô rượu và bánh quy bỏ đi. Còn vị lão tổ kia thì chán nản, nhìn chằm chằm vào nữ vương, tay ngõ ngõ xuống mặt bàn.
Nữ vương Thanh Tuyết Thấy vậy liền lập tức dâng lên hồ lô rượu kia cùng hộp bánh quy Trần Cảnh tặng nàng mà lòng nhỏ máu không thôi. Nàng mới chỉ mới ngửi ngửi có mấy cái còn chưa kịp thưởng thức mà!
Lão tổ vừa uống rượu, vừa ăn bánh, vừa quan sát vị nữ vương này. Ông nói:
- Thanh Tuyết, ngươi mông có mông, ngực có ngực nhưng ba ngàn năm trước thế mà lại thất bại trong việc lấy được hạt giống của Lý Nhị. Vậy nên gia tộc ngươi bị hạ một bậc so với tộc của cặp song sinh Nguyên, Tâm - người đã khiến hắn ta bị suy thận và sinh ra một thế hệ đan sư cực kỳ ưu tú. Nên ngươi đã bị mấy trưởng lão của tộc đàn trục xuất tới nơi biên ải này trong nhục nhã. Nay ngươi có một cơ hội để chứng tỏ bản thân rồi đấy, tên kia là trực hệ của Trần gia, mạnh hơn Lý gia không biết bao nhiêu lần, ngươi tìm cách vắt kiệt hắn và sinh ra những đứa trẻ mạnh mẽ đi.
Thanh Tuyết nữ vương nghe vậy thì mừng lắm, vội vàng quỳ xuống mà thưa:
- Cẩn tuân tổ sư gia pháp chỉ, Thanh Tuyết sẽ vắt kiệt hắn đến tận hạt giống cuối cùng! Tuy vậy theo quan sát của đệ tử, tên Trần Cảnh này hình như bị y·ếu s·inh l·ý, đến bây giờ mà hắn vẫn chưa hề chén bất kỳ con mèo nào. Liệu tổ sư có thể cho phép đệ tử sử dụng biện pháp đó.
Lão tổ nghe thấy vậy thì cười lên sặc sụa, tuy vậy giọng thì sắc lạnh đến cực điểm:
- Ha ha ha! Nếu ngươi dùng cách đó thì không chỉ ngươi mà cả tộc đàn của ngươi đều phải c·hết. Thỏa thuận của ta với họ là hai bên phải hoàn toàn “Tự nguyện” nên nếu ngươi dám làm thế, tên đó sẽ đội mồ sống lại mà g·iết hết các ngươi, ta không cản được! Ngươi biết tại sao ba ngàn năm trước ngươi lại thua không?
- Đồ đệ ngu dốt, đồ đệ ngu dốt! Xin lão tổ chỉ cho một con đường sống.
Thanh Tuyết nghe lão tổ nói như vậy vì vội quỳ xụp xuống, đầu không ngừng dập xuống đất đến chảy cả máu. Lão tổ thấy vậy nhàn nhạt nói:
- Kỹ năng! Cặp song sinh kia tuy nhan sắc thua xa ngươi nhưng đã tìm hiểu được mẫu người ưa thích của Lý Nhị và khiến bản thân mình giống y như thế. Sau đó họ đã chiếm được trái tim của hắn, hắn trông hùng dũng oai phong thế thôi nhưng bên trong lại rất tự ti về kích thước cây kim thương của mình. Nói cách khác là một tên y·ếu s·inh l·ý thảm bại!
Lão tổ nói đến đây thì khịt mũi một cái tỏ vẻ mỉa mai.
- Vậy là hai người bọn họ đã dùng đến tuyệt kỹ chăn gối của mình, đặc biệt là khả năng dùng lưỡi khi hiện chân thân khiến trường thương của hắn luôn luôn trong tư thế sẵn sàng lâm trận, thậm chí có ngày hắn vác thương đ·âm n·hau những bảy lần mà không thấy mệt. Còn ngươi thì cứ õng ẹo, đợi tên y·ếu s·inh l·ý đó chủ động, ta dám cược rằng cho dù có gắn thêm sáu trái thận cho hắn thì hắn cũng chẳng dám làm điều đó đâu. Ngươi hiểu chưa?
- Đệ tử đã hiểu, cẩn tuân lão tổ pháp chỉ.