Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 21: Thương hội Minh Nguyệt




Chương 21: Thương hội Minh Nguyệt

Theo như sách viết, Trần Yêu thành này vốn là vùng man hoang phía bắc, trước đây rất lâu vốn là một chiến trường cổ. Sau này các thế lực không ngừng bành trướng và xây nên cả chục tòa thành như thế này trải rộng khắp nơi. Sau nhiều năm chém chém g·iết g·iết, chướng khí mù mịt, loạn không chịu nổi.

Vậy nên các thế lực lớn giáp ranh đã quyết định các tòa thành này sẽ là vùng trung lập để buôn bán và giao thương, còn vùng đất bằng phẳng ở trung tâm là chiến trường tam tộc (Long tộc, Cửu Vĩ, Hiên Viên). Cứ trăm năm một lần, tam tộc sẽ cử hàng trăm vạn binh lính dưới kim đan cảnh ra nơi đó mà tàn sát lẫn nhau cho đến khi chỉ còn một phe, không có bắt giữ tù binh hay luật lệ gì hết.

Cuộc chiến lớn nhất từng được nghi nhận là vào hai ngàn sáu trăm ba mươi năm trước với sự tham gia của năm mươi triệu người và kéo dài suốt bốn mươi năm.

Phe thắng sẽ được quyền phân bố lại tài nguyên cùng đất đai. Lần trước Hiên Viên tộc thắng, nên Cửu Vĩ tộc chỉ còn lại một tòa Trấn yêu thành nhỏ bé này.

Nói là nhỏ nhưng dân số ở đây cũng phải hơn một trăm năm mươi triệu người, xấp xỉ với dân số Việt Nam ở thế kỷ XXIII còn diện tích thì khỏi phải nói. Nơi Trần Cảnh đang ở chính là trung tâm Trấn Yêu thành, cái mà mọi người trong làng gọi là “Trấn Yêu thành” thực chất là chỉ khu vực phủ thành chủ này mà thôi. Ngay cả làng của Miêu Nhị gọi là biên giới cũng chỉ là biên giới vùng đất tư hữu của chủ thành. Để tới được tường thành thật sự thì phải mất năm tháng phi ngựa không ngừng nghỉ.

- Thành trì gì chứ, đây xem như một quốc gia nhỏ luôn rồi. Bảo sao Thanh Tuyết thành chủ lại được gọi là nữ vương.

Trần Cảnh đọc đến đây thì không nhịn được mà cảm thán một câu. Xem ra cái Trấn Yêu thành mà ông nội muốn đặt cược giá trị hơn hai viên bi của anh rất rất nhiều. Có điều Trần Cảnh không hiểu, tại sao nữ vương lại nói dối về số tiền kia! Với diện tích và dân số thế này lẽ ra một năm phải thu được hàng chục tỷ Chân Linh xu mới đúng.

Thấy vậy Trần Cảnh vội mở ra trang sau, chỗ này có giới thiệu về các thế lực trong thành.

Trấn Yêu thành phân làm ba khu vực lớn là Hiên Viên khu, Thanh Long khu và Cửu Vĩ khu, các khu này đều là khu tự quản và buôn bán hàng hóa dân dụng tự do, không cần nộp thuế, ngoài ra còn vài khu tự trị khác nhỏ hơn do các tộc loại khác điều hành. Tuy nhiên các sản vật tu luyện khai thác hằng năm cũng như quyền đúc tiền sẽ được bên quản lý nói cách khác là Đào Đô toàn quyền phân phối và đánh thuế, không cho phép dị nghị.

Tới đây Trần Cảnh vỡ lẽ, Thanh Tuyết thành chủ này quả thật không có tiền dù mang tiếng nắm giữ toàn bộ nơi này thì người hưởng lợi nhất vẫn là Đào Đô, còn nàng chỉ là người làm công ăn lương, muốn có thêm tiền thì phải tự mình kinh doanh thôi, không ai dâng tiền lên cung phụng đâu. Vậy nên mười triệu Chân Linh xu không phải một phần tư lợi tức của Trấn Yêu thành mà là một phần tư thu nhập hằng năm của nàng. Bảo sao nếu không chịu trả nàng nhất định sẽ cắt bi Trần Cảnh.

Sau khi đọc hết quyển sách Trần Cảnh cũng đã mơ hồ thấy được độ sâu của vũng nước đục này. Anh lẩm bẩm:

- Tiểu lão sư đưa ta quyển sách này thật đúng lúc, hình như mọi chuyện diễn ra một cách rất suôn sẻ và có trình tự. Không biết tiểu lão sư chính là là kỳ thủ sau màn hay cũng chỉ là “Quân tốt” giống ta đây nhỉ! Ha ha ha.

Sáng hôm sau, khi Trần Cảnh thức dậy bỗng thấy có cái gì ấm ấm, mềm mềm đang đè lên mình. Anh vội mở mắt ra thì hết hồn, hóa ra bọn Miêu Nhị đã nhường phòng ngủ cho ông cháu Phạm lão và chạy ra đây chui vào trong chăn của Trần Cảnh.

Trần Cảnh thấy vậy thì cười như mếu, vội vàng dùng tay đẩy ra nhưng bọn Miêu Nhị lại mềm mềm, đàn hồi giống như một con mèo lớn vậy, đẩy hay kéo cũng không thể nào thoát được. Bị Trần Cảnh đẩy đẩy kéo kéo nên bọn Miêu Nhị liền thức dậy luôn. Thấy Trần Cảnh ngồi đó thì liền xán lại mà ôm mà dụi dụi đầu.

“Thơm quá! Không ổn rồi!” Trần Cảnh hoảng loạn, buổi sáng sớm tinh huyết cuộn trào cộng thêm sự kích thích cuồng nhiệt này đã khiến kim thương của Trần Cảnh căng cứng, mũi hướng lên trời.



Anh vội đẩy đám người Miêu Nhị ra, bảo bọn đi gọi Phạm lão dậy còn mình chạy vội vô trong nhà tắm mà úp mặt vào lu nước lạnh. Một lúc sau Trần Cảnh mới bình tĩnh lại được, xém tí nữa thì lớn việc rồi!

Sau khi mọi người đều thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì Trần Cảnh cũng bắt đầu giao nhiệm vụ:

- Miêu Nhất, Miêu Nhị hãy xuống núi mua thêm mấy quần áo cho ta và mọi người. Miêu Tam, Miêu Tứ cầm túi tiền và con dao này tìm quản sự phía dưới núi bảo họ là ta muốn mở rộng động phủ thêm mấy phòng. Miêu Ngũ, Miêu Lục hai em ở lại chơi với Tiểu Nhi tiện thể dọn dẹp nhà luôn. Phạm lão ngài biết đường đến chi nhánh của thương hội Minh Nguyệt chứ, dẫn ta đi.

- Rõ thưa công tử!

Mọi người đồng thanh hô lớn rồi bắt đầu công việc của mình. Trên đường xuống núi, Trần Cảnh có hỏi Phạm lão về Minh Nguyệt thương hội thì biết đó là thương hội đa chủng tộc có chi nhánh cực kỳ rộng, gần như ở đâu cũng có một cái. Thương hội này chỉ làm ăn buôn bán, không tham gia vào bất kỳ cuộc chiến nào, cốt lõi là họ có vài cường giả Đạo Thần tọa trấn nên mới giữ được khả năng trung lập này.

- Xem ra những gì trong sách ghi là chính xác!

Trần Cảnh nói thầm rồi hỏi thêm một số chuyện về cái nồi kia. Sau khi đã tới đường lớn, Trần Cảnh thuê một chiếc xe ngựa, hai người lên xe yêu cầu lơ xe chạy đến chi nhánh Minh Nguyệt thương hội gần đây nhất.

Khoảng bốn tiếng sau thì xe ngựa dừng lại trước một tòa lầu các rất cao. Bên trên hoành phi sơn son có khắc ba chữ vàng: Minh Nguyệt Lâu.

Trần Cảnh xuống xe và bước vào bên trong. Tòa lâu này cũng to ngang ngửa Hiên Viên các, trong lúc Trần Cảnh và Phạm lão đang thăm thú vài mặt hàng thiên kỳ bách quái thì có một vị chưởng quầy bước tới hành lễ hỏi:

- Xin hỏi vị công tử này có phải là Trần Cảnh công tử?

- Chính là ta!

Trần Cảnh đáp lại với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, tại sao ở nơi này lại có người biết một tên tép riu như anh nhỉ? Vị quản sự sau khi đã xác nhận đúng người liền nói:

- Mời Trần công tử theo hạ nhân, lâu chủ của chúng ta có lời mời.

Trần Cảnh định vẫy Phạm lão lại thì quản sự đã nói ngay:

- Lời mời này là mời riêng một mình Trần công tử mà thôi! Vị bằng hữu của ngài sẽ được hạ nhân mời vào phòng trà kế bên.

- Được!



Trần Cảnh hơi nghi hoặc nhưng cũng đáp ứng, sau khi dặn dò Phạm lão mấy câu liền đi theo quản sự lên trên lầu. Tại một phòng lớn ở tầng cao nhất, có một vị thiếu niên anh tuấn đầu mọc sừng rồng đang ngồi uống trà ở đó. Anh ta thấy Trần Cảnh bước vào liền đặt lý trà xuống, tay bắt ấn mời:

- Trần Cảnh công tử, mời ngồi, mời ngồi!

Trần Cảnh cũng hoàn lễ rồi ngồi xuống, vị quản sự cũng biết ý, sau khi châm trà thì liền đi ra ngoài đóng cửa lại. Lúc này người thanh niên kia liền tự giới thiệu:

- Đây hẳn là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, xin tự giới thiệu ta tên là Kiến Long. Ta đại diện cho Minh Nguyệt thương hội ở chi nhánh Trấn Yêu thành xin được ra mắt công tử.

- Phải đây là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, ta là một nhân tộc nhỏ bé tên Trần Cảnh. Xin mạn phép hỏi: Vì sao một người như lâu chủ lại biết đến một kẻ vô danh là ta?

Trần Cảnh cũng đáp lại rất khách sáo. Kiến lâu chủ nghe vậy thì cười lớn:

- Ha ha, Trần công tử rất biết nói đùa! Nếu một đồ đệ của Lý đan sư, người đã thông thạo Chân Linh ngôn từ năm bảy tuổi mà không phát điên cũng như có thể nhưỡng chế ra Bát Hoang Ngọc Lộ tửu khi lên mười mà là chỉ một kẻ vô danh thì quả là một lời bông đùa nực cười nhất thế gian này, Trần công tử có nghĩ vậy không?

Trần Cảnh nghe vậy thì giật mình, lai lịch của ông nội rất ít người biết mà lai lịch của anh càng rất rất ít người biết. Trừ phi tên này cũng là lão quái vật cùng thời với ông nội.

- Ta chưa từng nói việc này với ai, làm sao Kiến lâu chủ biết được chuyện này?

- Công tử đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy! Những thế lực như chúng ta luôn có một đội quân chuyên cung cấp thông tin hùng hậu, dù sao những thông tin này cũng là một loại hàng hóa, rất đáng tiền.

Trần Cảnh nghe Kiến Long nói vậy thì liền cười lớn và ngả bài:

- Ha ha ha! Vậy lâu chủ định giá ta được bao nhiêu tiền?

Nghe Trần Cảnh hỏi vậy thì Kiến lâu chủ chỉ mỉm cười giơ ra một ngón tay. Trần Cảnh thấy vậy thì hỏi dò:

- Một vạn Chân Linh xu sao?



- Không phải, mà là một tòa Trấn Yêu thành!

Trần Cảnh nghe như vậy thì giật mình, tay cầm ly trà buông ra làm nước trà đổ lênh lánh trên mặt bàn. Lâu chủ thấy vậy thì búng tay, lập tức có hai mỹ nữ bước vào dọn dẹp rất nhanh rồi lại lui ra.

Trần Cảnh lúc này cũng trấn tĩnh lại. Xem ra anh lại gặp thêm một kỳ thủ sau màn nữa rồi. Trần Cảnh nhấc lên ly trà uống một hớp và nói:

- Ngài định giá hình như hơi cao quá rồi!

- Không cao, không cao! Nếu Trần công tử không thích, chúng ta sẽ không bàn về đề tài này nữa. Ta bàn đến vấn đề khác đi, hôm nay công tử đến bổn lâu không biết muốn mua bán thứ gì?

Trần Cảnh cũng không dông dài, trực tiếp đưa ra một cuộn giấy và nói:

- Cách nhưỡng chế Bát Hoang Ngọc Lộ tửu!

Nghe Trần Cảnh nói vậy thì Kiến Long lâu chủ lập tức lắc lắc ngón tay:

- Không, không! Thứ mà công tử nên bán không phải nên là cách nhưỡng chế Ngọc Lộ tửu sao? Thứ đó mới thực sự là tiên tửu nhân gian.

“Hô, không hổ là có mạng lưới thông tin rộng, đến thứ này cũng biết!” Trần Cảnh cũng cười cười, anh lấy ra một cục than nhỏ, bôi bôi vẽ vẽ trên tờ giấy một lúc rồi đưa cho Kiến lâu chủ.

Hắn nhận lấy nhưng cũng không vội xem mà cất ngay vào trong áo như sợ Trần Cảnh đổi ý. Trần Cảnh thấy vậy liền mỉm cười, tay lại lấy ra một quyển sách nhỏ mà nói:

- Đây là công thức của một trăm món mỹ thực tiên gia, hoàn toàn làm bằng rau củ thanh đạm! Ngài muốn mua không?

- Tất nhiên muốn mua! Rượu ngon phải đi với mỹ thực mới là cặp đôi hoàn hảo. Trần công tử xin ra giá đi!

Giọng của Kiến Long lâu chủ bỗng nghiêm túc hẳn lên, Trần Cảnh thấy vậy thì biết bây giờ cuộc chiến chính thức mới bắt đầu. Trần Cảnh chủ động ra đòn trước:

- Minh Nguyệt thương hội hẳn là có tửu lâu, kỹ viện, hàng quán ở khắp nơi nên lợi nhuận từ mảng này sẽ tăng lên không hề nhỏ nhỉ. Ta muốn 30% tổng lợi nhuận từ mảng này mỗi tháng.

- Công tử cứ đùa, chúng ta phải chịu chi phí rủi ro và khả năng bị sao chép… nên chỉ 5% mỗi tháng là hợp lý.

- Không, không, Kiến lâu chủ chưa tính tới việc bản thân bán hàng độc nhất vô nhị, ai uống vào rồi sẽ chán ghét những thứ khác nên có được bạn hàng trung thành. Vậy nên 25% mỗi tháng mới là công đạo!

- Công tử lại đùa…

Cuối cùng sau một trận khẩu chiến ác liệt, Kiến lâu chủ đã đồng ý sẽ chi trả 10% lợi nhuận mỗi tháng với điều kiện Trần Cảnh phải làm khách khanh trưởng lão của Minh Nguyệt thương hội, nếu có vật gì hay ho phải ưu tiên bán cho thương hội trước.