Chương 20: Thu lời lớn
Sau khi chưng cất thành công mẻ rượu đầu tiên, Trần Cảnh liền thu hồi bã và phần dịch cặn không dùng được vào một cái chum và bảo Miêu Nhất mang nó đi đổ xuống sau núi, vì động phủ của Trần Cảnh ở trên cao nên mùi hương ngào ngạt của Bát Hoang Ngọc Lộ tửu cứ thế mà lan xuống đến tận chân núi Thanh Khâu. Sau đó anh hướng dẫn và giao mọi việc lại cho Phạm lão còn mình chạy vội vô phòng ngủ.
Trần Cảnh tìm được một xấp giấy vội viết hàng loạt các lá thư với nội dung giống nhau: “Kính gửi đạo hữu gần xa, ngày mai Trần Cảnh động phủ có mở tiệc tiên gia để mừng nhà mới, mong các đạo hữu ghé qua thưởng thức với ta một ngụm Bát Hoang Ngọc Lộ tửu để cùng nhau lan tỏa niềm vui này.”
Sau khi viết xong liền tìm Miêu Nhị bảo nàng cùng các chị em đi phân phát cho tất cả mọi người từ nữ vương, các lão sư cho đến những thế gia giàu có khác ở gần đấy.
Khi mọi việc ổn thỏa thì Trần Cảnh lập tức xuống núi tìm Trần Thừa bàn một kế hoạch hòng móc túi tất cả những người dám tham dự bữa tiệc tiên gia này.
Đúng như dự đoán của Trần Cảnh, mùi bã rượu đêm qua đã thu hút được rất nhiều con mọt rượu tụ tập đến nơi đây. Mới sáng tinh mơ mà bên ngoài động phủ đã chật kín người. Thậm chí trong đó có cả nữ vương thành chủ và nhi nhít các lão sư cùng quan lại theo sau.
Trần Cảnh cứ để mặc kệ họ đợi ở ngoài kết giới, còn anh thì trang nghiêm đứng giữa sân chỉ đạo nhóm Miêu Nhị bày biện bàn ghế. Cứ như vậy, Trần Cảnh mặc kệ khách nhân đứng ở ngoài trời cho đến tận trưa mà không cho vào.
Một số người không chịu được nữa thì chửi đổng lên định ra về, Trần Cảnh thấy vậy cũng ngửa ra lá bài sát thủ. Anh lấy sau lưng ra một hồ lô và một chén ngọc trắng, ở trước mặt mọi người Trần Cảnh liền tiêu sái đổ rượu vào đầy chén thậm chí tràn ra chảy hết xuống đất.
Rượu rót ra lóng lánh, xanh biếc tựa như có ai đó đã hóa lỏng những viên ngọc phỉ thúy đắt tiền nhất rồi đổ vào trong cái chén nhỏ này vậy. Mùi hương của Bát Hoang Ngọc Lộ tửu thật say đắm, nó giống như một ngọn roi da quất thật mạnh vào khứu giác của mỗi người khiến những ai vừa cất bước ra đi đều quay hết lại.
- Thơm quá, không hổ danh là tiên tửu trăm năm khó gặp. Đời này mà không uống thử một lần thì quả là đã sống uổng phí rồi!
Đúng lúc này thì có một giọng nói sang sảng vang lên từ xa! Đó chính là giọng của Trần Thừa, hắn cầm theo một cái hộp khoan thai bước tới trước kết giới và nói lớn cốt để cho tất cả mọi người đều nghe:
- Trần Cảnh tiên sinh, nay nghe tin tiên sinh mở tiệc mừng nhà mới có đãi Bát Hoang Ngọc Lộ tửu danh bất hư truyền của Thần Nông nhất tộc, ta liền từ nơi núi xanh vạn dặm tức tốc cưỡi mây đạp gió vội vã đến đây. Trên đường đi ta có hái được một quả Yên Chi ngàn năm tuổi trị giá một vạn Chân Linh xu, mong tiên sinh đừng chê món quà tân gia nhỏ bé này.
Trần Cảnh nghe thấy vậy thì liền mỉm cười, vội chắp tay hoàn lễ:
- Ôi, Trần Thừa kiếm tiên! Ngài từ xa tới đây thật là quý hóa quá, quà cáp nhỏ nhưng tấm lòng mới là quan trọng, mời vào, mời vào!
Trần Cảnh phất tay một cái, kết giới mở ra một cái khe vừa đủ cho Trần Thừa bước vào xong đóng lại ngay, anh vỗ tay hai cái lập tức có người bày ra các loại thức ăn thơm nức mũi, say đó vác hẳn một vò rượu to tới. Trần Thừa tiêu sái mở nắp uống một hụm ừng ực thật lớn song đập luôn cái vò đầy rượu xuống đất vỡ choang. Mùi rượu càng lúc càng nồng, hòa với mùi thức ăn nóng hổi khiến những con sâu rượu ngoài kia đau quặn lại, hấp tấp như kiến bò trên chảo nóng vậy. Trần Thừa thấy vậy liền cười lớn:
- Ha ha ha! Rượu ngon, quả là rượu ngon! Mang vò khác lên đây!
- Đừng mà!
Một vị lão giả ở bên ngoài không nhịn được nữa mà gào lên lao vào kết giới nhưng lại b·ị đ·ánh bật ra nhưng lão cũng không ngại mất thể diện hay đau đớn lại nhào tới lần nữa mà nói như mếu:
- Ta là Ngọc đan sư, hiện nay làm việc ở Hiên Viên các. Ta không có bảo vật nên liền mừng gia chủ một vạn chân linh xu.
Trần Cảnh thấy vậy liền phất tay, Miêu Nhị lập tức mang ra một cái khay bên trên là ngọc bài của nàng. Lão đan sư kia thấy vậy ngay lập tức lấy ngọc bài của mình ra chuyển tiền sau đó được dẫn vào bên trong.
Vừa mới vào chưa kịp làm gì thì Trần đan sư đã lao vào chộp lấy vò rượu trên tay Trần Thừa mà uống một hớp thật lớn. Loại rượu này thật mạnh làm cay xè đầu lưỡi, lại có mùi như nước suối mùa xuân chảy ra từ lòng núi, lại có hương của rừng trúc thanh tao vào mùa hạ, có mùi thơm thoang thoảng của hoa sen buổi đầu thu, và khi nuốt xuống họng lại là cảm giác mát lạnh tựa như băng tuyết ngày đông chí.
- Quả là tiên tửu, mọi loại rượu trên đời so với nó thì chả khác gì nước lã. Không hổ là thức uống của Thần Nông!
Vị đan sư đó cảm thán một câu xong lại nâng vò rượu lên uống thật tiêu sái. Mọi người bên ngoài thấy lão giả nói vậy thì thật sự cuống lên, bọn hắn biết rõ vỡ kịch ba xu củ Trần Cảnh và Trần Thừa là muốn vòi tiền. nhưng một vạn Chân Linh xu không phải số tiền nhỏ nên bọn họ liền do dự.
Nhưng nay ngay cả một vị đan sư có tiếng là Ngọc đan sư đã lên tiếng như vậy thì chắc chắn thứ lóng lánh tựa phỉ thúy kia chính là tiên tửu. Nên bọn hắn liền rơi vào trạng thái điên cuồng vì dù sao cũng chỉ có khoảng một trăm cái ghế được bày ra mà thôi.
- Ta là gia chủ Thiên gia, mừng hai vạn Chân Linh xu.
- Ta là phó thương hội Trấn Yêu thành ta cũng mừng hai vạn Chân Linh xu
- Ta là …
Lần lượt từng tiếng xưng danh vang lên bốn phía, khiến Miêu Nhị bận rộn không thôi. Càng về cuối, số ghế càng ít đi thì số tiền mừng lại được nâng lên càng cao. Khi đã kín ghế, Trần cảnh thấy vẫn rất đông người đứng đó không chịu đi liền nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Anh bảo Miêu Tam, Miêu Tứ vào kho chiết rượu ra một đống hồ lô nhỏ mà anh lỡ tay hốt về kia rồi giao cho Miêu Nhị bán cho đám người đứng ngoài đó với giá cắt cổ và tặng kèm đồ nhắm miễn phí để họ cảm thấy như mình đang đi mua hàng giảm giá vậy.
Xong xuôi mọi việc lúc này Trần Cảnh mới bước tới chỗ nữ vương và tiểu tiên sư đang đứng, anh chắp tay hành lễ:
- Thỉnh an nữ vương thành chủ, thỉnh an lão sư gia gia!
- Hừ! Trong mắt ngươi còn có người lão sư là ta hay sao?
Tiểu lão sư thấy vẻ mặt tức cười cợt của Trần Cảnh thì tức giận quát mắng. Trần Cảnh cũng không hề bực mình mà thấy tiểu lão sư này thật là quá đáng yêu đi!
- Lão sư gia gia, ngài giận như vậy làm người học trò như ta cảm thấy buồn lắm đấy, người ta đã cất công chế tạo một loại rượu đặc biệt cho ngài vậy mà…
Trần Cảnh vừa tỏ ra vẻ rất đau lòng vừa cầm một cái hồ lô lớn đầy rượu mà lắc kêu óc ách. Tiểu lão sư thấy vậy thì ngay lập tức cười hề hề như chưa từng có truyện gì xảy ra.
- Nữ vương thấy không, ta đã bảo tên nhóc này rất hiếu thuận mà! Ngài nên chiếu cố nó nhiều hơn mới phải. Vậy đây là loại tiên tửu gì vậy?
Trần Cảnh thấy cá đã cắn câu rồi liền lập tức tỏ vẻ úp úp mở mở nói:
- Loại rượu này khó ủ hơn Bát Hoang Ngọc Lộ tửu gấp một trăm lần, phải mất nhiều năm nghiên cứu…
- Hừ! Bớt chém gió, cầm lấy và nôn tên ra.
Thấy Trần Cảnh bắt đầu chém gió, tiểu lão sư hừ lạnh một tiếng. Ông vứt cho anh một cuốn sách và bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Trần Cảnh thấy vậy cũng thu hồi cuốn sách lại và nói toẹt ra sự thật.
- Tên nó là Ngọc Lộ tửu, pha loãng nó tám lần với nước sẽ được Bát Hoang Ngọc Lộ tửu.
Trần Cảnh nói xong thì cả nữ vương và tiểu lão sư đều há hốc mồm kinh ngạc. Thấy mình bị lừa đau nên tiểu lão sư giựt lấy cái hồ lô và bay đi mất. Trần Cảnh thấy vậy thì khoái chí lắm liền tặng cho nữ vương thành chủ một cái hồ lô nhỏ hơn cùng hai hộp bánh quy, nhờ nữ vương chuyển một hộp cho tiểu lão sư rồi quay về động phủ.
Đền tối, sau khi dọn dẹp xong xuôi Trần Cảnh liền tập hợp mọi người lại để chia tiền. Tổng số tiền thu được hôm nay là hơn người triệu Chân Linh xu. Sau khi trả hết nợ trên thẻ ngọc thì còn dư lại được hơn một vạn.
Trần cảnh đưa cho Trần Thừa một nghìn Chân Linh xu nhưng hắn từ chối:
- Ta vẫn còn tiền! Giữ quá nhiều tiền sẽ làm tu sĩ kiếm tu sinh ra ỷ lại mà đánh mất kiếm tâm, hơn nữa giữ ở chỗ ngươi an toàn hơn. Khi nào hết tiền ta sẽ đến lấy.
Trần Cảnh cũng không do dự mà đồng ý, anh lại chia cho mỗi người một trăm Chân Linh xu coi như tiền lương hàng tháng. Rồi lại lấy năm nghìn xu tiền mặt giấu đi.
Đêm hôm đó Trần Cảnh không ngủ được, lần đầu tiên anh sở hữu thật nhiều tiền như vậy ngoài ra còn lừa được một bảo bối tiện nghi từ vị tiểu lão sư khó ở kia nữa.
Dưới ánh đèn phòng khách, Trần Cảnh cẩn thận lật từng trang, từng trang. Cuốn sách này không có tên, nó chỉ nghi lại đặc sản của một số vùng, vài tấm bản đồ quanh Trấn yêu thành và các địa điểm giao dịch của tu sĩ… Nói cách khác đây là một cuốn hướng dẫn du lịch.
Tuy chả phải bảo bối gì nhưng Trần Cảnh lại rất thích cuốn sách này, đây mới chính là thứ mà anh cần. Xem ra ván cờ tiên tửu của anh và tiểu lão sư phải hòa nhau rồi.