Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 19: Quân tốt




Chương 19: Quân tốt

Ba người sau đó liền quay lại con hẻm lúc nãy. Lúc này ở đó lại xuất hiện thêm vài thân ảnh nhỏ xíu đang lục lọi những cái xác kia. Vì ngoài hẻm quá sáng nên hai người cũng không thể nhìn rõ được đó là gì, Phạm lão thấy chúng đang không ngừng mót xác thì lập tức nâng đao định lao tới nhưng Trần Cảnh đã giơ tay ngăn lại.

- Đừng, bọn họ là người sống ở con hẻm tối này. Ta đã luôn cảm nhận được sự hiện diện của họ từ khi bước vào nơi đây.

Phạm lão nghe vậy cũng lập tức dừng lại, lui ra một bên nhưng tay phải vẫn lăm lăm thanh đao bày ra trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng t·ấn c·ông bật kỳ lúc nào. Trần Cảnh thấy vậy thì gật đầu vì làm người nên cần cần có tâm đề phòng với mọi thứ. Anh bước đến trước hẻm mà hô to:

- Tiền và xác có thể mang đi, nhưng con dao nhỏ kia thì phải để lại.

Nghe thấy Trần Cảnh nói như vậy thì những cái bóng nhỏ xíu đó khựng lại một chút rồi lại tiếp tục công việc của mình. Một cái bóng trong đó lập tức tách ra, rút con dao trên xác tên kia rồi tiến lại về phía Trần Cảnh.

Phạm lão lúc này khẩn trương cực độ nhưng Trần Cảnh vẫn giơ tay ngăn lại. Khi cái bóng đến đủ gần thì Trần Cảnh nhận ra đó chỉ là một đứa bé với đôi tai thỏ đang khoác trên người một cái áo choàng làm từ vải rách và lá cây. Nó có vẻ rất cảnh giác, khi còn cách ba người Trần Cảnh khoảng mười mét thì liền dừng lại và đặt con dao xuống đất rồi ù chạy về phía sau.

Trần Cảnh đợi đến khi đứa bé đó lùi về với đám người kia mới bước tới thu hồi con dao lại. Anh lấy trong túi ra hai đồng Chân Linh xu đặt xuống đất rồi quay người bỏ đi.

Trên đường về nhà tâm trạng của Trần Cảnh xấu đến cực điểm. Thấy chủ của mình như vậy thì Phạm lão cũng không biết nên nói gì, cứ vậy hai ba người cứ vậy mà đi mãi trên con đường vắng lặng không một bóng người nhưng vừa ra khỏi trục đường này thì mọi thứ có vẻ đã trở lại bình thường.

Mọi người thấy Trần Cảnh từ một góc hẻm bước ra toàn thân đầy máu thì hoảng sợ lắm, ngay lập tức có cảnh vệ từ đâu ập vào truy hỏi. Trần Cảnh không nói nhiều mà chỉ đưa ra con dao mà nữ vương ban cho, cảnh vệ thấy nó thì cũng không hỏi nữa mà tản đi mất. Phạm lão thấy vậy liền nói nhỏ:

- Bẩm chủ nhân, lưỡi dao này là…

- Là ký hiệu của “Quân tốt”! Mà đừng gọi ta là chủ nhân nghe phiền lòng lắm, gọi công tử là được rồi.



- Vâng công tử. Nhưng chuyện này…

Nghe Trần Cảnh giải thích như thế Phạm lão cũng hiểu ngay “Quân tốt” mang ý nghĩa là gì. Ông cũng khá ngạc nhiên khi Trần Cảnh không hề giấu diếm mà cứ thế nói bô bô trên đường lớn thế này. Phải biết Trấn Yêu thành nước sâu không thấy đáy, bàn cờ này đâu chỉ có bố cục của hai phe. Một khi “Quân tốt” bị lộ liền sẽ là đối tượng ưu tiên thanh trừng từ mọi phía.

Thấy được nét lo lắng trên mặt Phạm lão thì Trần Cảnh liền nở một nụ cười thật tươi, thật ấm áp tựa như những bông hoa đầu xuân hay mặt trời buổi sớm.

- Đi thôi, trời sắp tối rồi! Vẫn còn nhiều việc cần phải hoàn thành lắm. Chúng đã đi nước cờ của mình rồi nên bây giờ là lượt của chúng ta. Ta vốn cứ nghĩ chúng là thương gia nhưng giờ xem ra không phải, lần cược này ta thua rồi!

Trần Cảnh nói xong liền tiếp bước về phía trước, Phạm lão cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Ông vứt đao đi, hai tay ôm cháu vội đuổi theo bóng lưng của Trần Cảnh.

Khi về đến động phủ thì trời cũng đá nhá nhem tối, thấy từng đống nguyên liệu to to nhỏ nhỏ chất đầy trước sân thì Trần Cảnh liền thở dài ngao ngán.

Đám Miêu Nhị thấy Trần Cảnh quay về trong bộ dạng người đầy máu me thì hoảng loạn vứt lại mọi thứ, chạy ùa ra ôm lấy anh mà khóc lớn. Trần Cảnh chưa kịp làm gì đã bị sáu chị em đè chặt xuống đất rồi, anh cô ngẩng đầu nói với:

- Từ từ nào, ta không sao. Đây không phải máu của ta.

Nhưng đám Miêu Nhị nào có tin, cứ sờ mó Trần Cảnh cho đến khi chắc chắn rằng anh không có v·ết t·hương nào mới chịu buông ra. Trần Cảnh hơi ái ngại đứng dậy, hướng phía Phạm lão mà giới thiệu:

- Phạm lão, đây là gia nhân nhà ta. Các em, đây là Phạm lão và cháu gái, hãy sắp xếp một chỗ cho họ ở qua đêm nay, sáng mai ta sẽ sắp xếp họ đi chỗ khác.

- Xin chào! Ta là Phạm Minh cứ gọi là Phạm lão là được, đây là cháu ta Tiểu Nhi cuối năm nay sẽ tròn năm tuổi. Từ hôm nay ông cháu ta sẽ là nô bộc của Trần công tử, xin mọi người hãy chiếu cố nhiều hơn.

Sau khi giới thiệu xong, Phạm lão cũng hành lễ về phía đám Miêu Nhị và Trần Cảnh. Sau khi sắp xếp cho họ việc cần gấp rút làm như chuẩn bị đồ ăn và bàn ghế… Thì Trần Cảnh mới yên tâm đi vào phòng tắm.



Vừa đóng cửa phòng tắm lại Trần Cảnh lập tức ngã khụy, miệng không ngừng ho ra máu đen. Việc ép buộc cơ thể khẩn cấp mở ra linh thai khiến cho Trần Cảnh thoáng chốc tăng sức chiến đấu lên hàng chục lần, nhưng cũng vì thế mà áp lực và thương tổn theo thời gian cũng gia tăng theo cấp số nhân.

Do phải sử lý lượng thông tin khổng lồ nên mọi thứ không cần thiết như nỗi sợ hãi và sự đau đớn đều bị não bộ trực tiếp bỏ qua. Nay khi Trần Cảnh đã buông bỏ sự cảnh giác thì Linh Thai theo bản năng cũng sẽ tự đóng lại, thương tổn và sự đau đớn không còn bị áp chế liền lập tức bộc phát khiến Trần Cảnh khốn khổ không thôi.

Vật vã một hồi Trần Cảnh mới sực nhớ ra là còn một viên Chân Linh đan, anh vội lục áo lấy nó ra và nuốt vào bụng. Viên đan dược vừa rớt xuống dạ dày liền tỏa ra một luồng hơi ấm, làm dịu đi cơn đau và khiến Trần Cảnh tỉnh táo lại.

- Không còn thời gian nữa rồi, bi của ta đang gặp nguy hiểm!

Trần Cảnh lầm bầm, anh cố động viên bản thân phải cứng rắn hơn nữa. Trần Cảnh lết từng bước thật chậm rồi té ùm vào trong bồn tắm. Loay hay một lúc thì cơ thể cũng đã sạch sẽ, cảm thấy mùi máu và nội tạng tanh tưởi cũng không còn bám trên đầu tóc nữa Trần Cảnh liền hít thật sâu, vươn vai một cái và đứng dậy.

Anh mặc một bộ quần áo mới và cũng là bộ cuối cùng trong nhà. Đi ra ngoài cửa động, Trần Cảnh rất ngạc nhiên khi thấu mọi thứ đã chuẩn bị gần xong rồi. Sau khi quan sát hết một lượt, Trần Cảnh vỗ vai Phạm lão và nói:

- Đã ổn chưa, còn rèn đúc được chứ?

- Bẩm công tử, sức khỏe lão nô đã ổn. Xin hãy ra lệnh!

Trần Cảnh nghe được giọng nói mười phần sinh khí của Phạm lão thì mừng lắm, anh vội kéo tay lão giả đến căn phòng có chứa cái lư hương to đùng kia, đưa cho Phạm lão một cái bản vẽ và nói:

- Phạm Lão hãy cải tạo cái lư hương này thành cái nồi giống như bản vẽ đi!



Phạm lão nghe vậy thì chấn kinh, vội vàng ngăn cậu chủ nhỏ lại:

- Công tử, đây không phải là cái lư hương mà là lò luyện đan, còn là loại lớn, rất rất mắc tiền nha! Cải tạo thành cái nồi như thế này quả là lãng phí của trời!

Trần Cảnh nghe Phạm lão nói vậy cũng chấn kinh nhưng trời sắp sáng rồi, nếu không chế ra Bát Hoang Ngọc Lộ tửu thì mình chắc chắn b·ị đ·ánh một trận thừa sống thiếu c·hết. Nên đành phải tiếc rẻ mà quyết định:

- Ta đã quyết, Phạm lão cứ thế mà làm đi!

Phạm lão nghe vậy cũng không nói nhiều mà lập tức bắt tay vào làm. Ông ấy lấy trong túi càn không ra một đống dụng cụ, sau đó vận khí lên hai bàn tay thiêu đốt phôi kim loại đến nóng đỏ, sau đó trực tiếp kéo, cắt, nặn hình tựa như đang chơi đất sét vậy!

Thấy Phạm lão tập trung cao độ vào công việc, Trần Cảnh tuy hiếu kỳ nhưng cũng không giám hỏi, anh đóng cửa lại để Phạm lão yên tĩnh một mình còn bản thân thì đi ra bên ngoài nấu nướng.

Đến gần sáng thì Phạm lão cũng bước ra khỏi phòng, mặt mày lem luốc nhưng nụ cười thỏa mãn thì sáng lạng trên môi. Ông lập tức chạy tới chỗ Trần Cảnh mà thông báo:

- Công tử, công tử! Ta thành công rồi! Ta đã cải tạo cái lò luyện đan thành cái nồi cho công tử mà không hề làm hỏng trận pháp trong đó. Công tử sau này có thể trực tiếp dùng nó luyện đan luôn cũng được!

Trần Cảnh nghe thấy như vậy thì mừng lắm, ngay lập tức ôm chầm lấy Phạm lão mà cười:

- Ha ha ha! Ta biết mình chưa bao giờ chọn sai người mà! Đi, chúng ta đi thử nó ngay nào, Miêu Nhất, Miêu Tam mang rượu, lá trúc, đất và hoa sen tới đây!

Trần Cảnh ra lệnh cho đám người và chạy như bay vào phòng. Đập vào mắt anh là một cái nồi chưng cất cồn công nghiệp loại lớn nằm chễm chệ giữa phòng.

Không chờ thêm nữa, Trần Cảnh vội hỏi Phạm lão cách khởi động. Sau đó anh đổ rượu vào trong cùng với lá trúc, đất và hoa sen theo tỉ lệ 5 - 1 -1 - 2. Thế giới này không hiểu sao ủ rượu rất ngon nhưng chưng cất rượu lại rất tệ, nồng độ cồn rất thấp và mấy thứ chất tạp như methanol lại rất nhiều. Tuy vậy với nồi chưng cất công nghiệp hai mươi đĩa này thì việc phân tách các thành phần trong rượu ra chỉ là chuyện nhỏ.

Sau một tiếng khởi động thì những giọt rượu đầu tiên cũng chảy ra, nó trong như pha lê, xanh như ngọc phỉ thúy và thơm như đứng giữa một đầm sen lộng gió, thậm chí nó còn mang theo một chút linh khí nhàn nhạt. Có lẽ là do trận pháp luyện đan đã vô tình biến rượu được chiết ra thành một loại linh dịch cấp thấp.

Trần Cảnh đã tận dụng việc lôi cuốn hơi nước để tách cồn, màu của lá tre, tinh dầu thơm từ sen và geosmin từ xạ khuẩn có trong đất. Với mục đích tái tạo lại rượu “Hoàng Ngọc” Kim Sơn nổi tiếng ở Ninh Bình. Nếu ở địa cầu thì phải cần làm rất nhiều bước phức tạp, còn cần hóa chất này nọ.

Nhưng ở thế giới này thì trận pháp luyện đan đã làm thay tất cả, rất tiện lợi. Trần Cảnh cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi trong đầu anh biết rất rõ cách vận hành của trận pháp này, cứ như là anh đã từng dùng nó hàng trăm, hàng vạn lần vậy.