CHƯƠNG 1: Thần thoại hay lịch sử
Ngày 22/12/2222, Trần Cảnh là một nhà khoa học nổi bật của Việt Nam được trao tặng giải Nobel y sinh tại Thụy Sĩ. Vậy là chỉ trong bảy năm sau khi tốt nghiệp đại học Harvard anh ta đã nhận được bốn giải Nobel y sinh liên tiếp. Danh tiếng của anh khiến các cây đại thụ trong giới khoa học cũng phải cúi đầu. Trần Cảnh được vinh danh là Darwin của thế kỷ XXIII khi đã tạo ra được mã gen SV 1 có thể phá vỡ được vách ngăn chủng loài.
Tại một góc trong phòng thí nghiệm bí mật nằm ở đâu đó trong dãy Trường Sơn hùng vĩ, nơi đặt những thiết bị máy móc kì lạ, hình dáng to lớn. Trần Cảnh tập trung tinh thần quan sát một màn hình Hologram, thỉnh thoảng giơ tay ấn ấn, tác động vào ảnh chiếu ba chiều. Màn hình chữ số cùng đồ án cũng theo đó phát sinh biến hóa. Mục tiêu anh ta nghiên cứu là một cái hộp sọ cổ lão đặt ở chính giữa gian phòng kia. Hộp sọ này có cấu trúc giống nhân loại nhưng lại có sừng, vỏ ngoài trong suốt như pha lê, không khỏi khiến cho người xem có cảm giác khó hiểu và thần bí.
- Thật kinh khủng nha! Khó mà nghĩ…
Dựa theo các dữ liệu trên màn hình một tổ hợp DNA nữa đã được giải mã thành công. So với tổ hợp gen mới này, gen SV 1 chỉ là rác rưởi. Đây là mã gen nguồn, khởi đầu cho tất cả. Trần Cảnh hít một ngụm khí lạnh, hai tay thao tác không ngừng, bên cạnh còn có hàng trăm nhà khoa học khác đang điên cuồng làm việc nhằm bắt kịp tốc biến hóa của anh.
Không biết qua bao lâu, các số liệu trên màn hình ngày càng chậm lại, cuối cùng một mô hình người đã được phác họa chi tiết trên màn hình Hologram. Đó là một người đàn ông, khuôn mặt cổ lão, có đồng tử dài hẹp giống mắt của bò hoặc dê, trán phẳng và đầu có sừng dài. Ở phần thân dưới có đuôi dài phủ một lớp giáp cứng phân đốt như đuôi bọ cạp.
- Ha ha ha, Thưa các vị bằng hữu từ mọi nơi trên thế giới! Xin hãy chiêm ngưỡng giống loài cổ xưa nhất, mắt xích còn thiếu trong chuỗi tiến hóa. Thủy tổ của dân tộc Bách Việt: Thần Nông!
Trần Cảnh cười lớn một cách sảng khoái, anh nhắm mắt lại tận hưởng những lời khen tặng từ mọi người có mặt lúc đó. “Đoàng! Đoàng!” tiếng súng chát chúa vang lên, một giáo sư người Mỹ gục ngay tại chỗ, người bóp cò là một nghiên cứu sinh người Trung Quốc. Sau đó tất cả các kỹ sư, nhà nghiên cứu Trung Quốc đồng loạt rút súng ra điên cuồng bắn g·iết mọi người.
Trần Cảnh hoảng loạn ôm đầu trốn xuống gầm bàn, anh liên tục ấn nút gọi c·ấp c·ứu nhưng không hề có phản hồi. Sau một lúc, tiếng súng, tiếng la hét đều dừng lại, cả căn phòng lúc này tràn gập mùi máu tươi, hăng đến gay mũi. Sau đó những người kia đều đồng loạt bước về chỗ anh. Trần Cảnh càng sợ hãi và điên cuồng bấm nút.
- Đừng bấm nữa, không còn một ai có thể giúp anh đâu “Litter Darwin” yêu dấu.
Một giọng nữ ngọt xớt, đầy ma mị vang lên từ phía sau khiến anh ngạc nhiên rồi tuyệt vọng mà buông cái nút khẩn cấp xuống. Trần Cảnh bò ra ngoài, đứng thẳng dậy đối mặt đối mặt với người kia. Trước mắt anh là một cô gái tầm hai mươi hai tuổi, dáng người rất đẹp. Tấm áo Blouse trắng trên người cô ta giờ đây loang lổ đầy vệt máu, nhìn buồn nôn đến cực điểm.
Trần Cảnh nhìn cảnh tượng đó kèm mùi máu tanh hôi tởm lợm liền không chịu nổi mà n·ôn m·ửa ngay tại chỗ, văng hết vào đôi tất lưới của cô gái. Cô ta liền nhíu mày, tung một cước vào giữa mặt khiến anh bật ngửa ra sau. Sau đó liền có hai người đàn ông chạy lại đè anh quỳ xuống.
- Lưu Tiểu Hoa! Tại sao?
Trần Cảnh hét lên trong tuyệt vọng. Lưu Tiểu Hoa là một nhà khảo cổ nổi tiếng. Cái hộp sọ kỳ quái này cũng là nàng đã khai quật được ở một lăng mộ rất cổ xưa ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Hai người vô tình gặp nhau ở triển lãm khoa học Br tại Anh, sau đó cùng nhau nghiên cứu và nảy sinh tình cảm sâu nặng, mặc dù đều có sự nghiệp của riêng mình, nhưng đều hỗ trợ cho nhau, khăng khít gắn bó khiến không ít người hâm mộ không thôi.
- Tại sao? Tại anh đó “Litter Darwin”. Anh đã làm rất tốt và giờ nên nghỉ ngơi được rồi.
- Tại sao, tại sao lại như vậy!
Trần Cảnh vùng vẫy cố ngắng ngẩng đầu mà hét lên. Tiểu Hoa không nói chỉ cười cười, tiến lại sát bên rồi leo lên đùi Trần Cảnh tay trái vuốt ve mặt anh, đặt lên trên làn môi khô khốc kia một nụ hôn nồng cháy. Trần Cảnh bỗng thấy ngực mình đau nhói, thì ra tay phải của cô ta đã tặng anh một nhát dao xuyên tim. Tiểu Hoa vừa từ từ xoáy nhẹ cán dao, miệng nghé sát vào tai anh mà thì thầm:
- Không phải thù hận cá nhân, chỉ là công việc thôi! Hiên Viên thị chúng ta luôn luôn muốn diệt tuyệt dòng máu của Thần Nông, hàng ngàn năm qua chưa từng thay đổi. Và cám ơn ngươi anh yêu, ngươi đã giúp chúng ta hoàn thành kế hoạch sớm hơn trăm năm.
Nói xong Tiểu Hoa rút dao ra, máu phun thành tia văng khắp nơi, dính cả vào cái hộp sọ nọ, Trần Cảnh từ từ ngã xuống. Trong lúc mơ hồ, anh còn nghe được tiếng Tiểu Hoa vọng ở bên tai:
- Thế giới đã phát hiện được hài cốt của Adam, Phục Hy và Hiên Viên hoàng đế. Tuy vậy nêu so sánh trên mã gen thì không phong phú bằng Thần Nông, khả năng ứng dụng cũng thua rất xa Thần Nông. Nếu như người Việt Nam đánh thức được mã gen đang ngủ say trong họ thì đó chính là ngày Hoa Hạ diệt vong! Thôi, thu thập hết và rời đi trong hai mươi phút trước khi q·uân đ·ội phát hiện.
Khoảng mười phút sau thì Trần Cảnh tỉnh lại, nhờ có robot c·ấp c·ứu khẩn cấp tên V3 mà anh bí mật cấy vào từ nhiều năm trước khiến anh tạm tỉnh lại và có thể tiếp tục sống thêm một lúc. Đầu Trần Cảnh lúc này ong ong, hai chân không còn cảm giác, hai mắt hoa lên vì mất máu. Anh lết từng chút một đến bàn điều khiển, nơi này đã b·ị b·ắn phá tan nát cũng chẳng dùng được nữa.
Trần Cảnh cố hết sức cạy được một cái nắp ở dưới bệ đỡ, kéo ra một đầu nối nhọn như dao. Anh cắn chặt răng và cắm nó vào trong tim của mình. Robot V3 ngay lập tức kết nối, anh liền truyền mọi dữ liệu cho một vài người bạn tin cậy qua kênh riêng, đây là một dạng bảo mật tuyệt đối, người truyền tin sẽ dùng chính tính mạng mình để mở khóa.
- V3, kích hoạt trình tự hủy diệt lõi. Mã HJKI23##HJ.
Trần Cảnh vừa ra lệnh vừa ho ra rất nhiều máu. Sau khi mã lệnh được xác nhận, cảnh báo vang ngập trời. Lũ phản bội kia bắt đầu chạy tán loạn. Chúng không thể hiểu được tất cả lò phản ứng nhiệt hạch đang trong chu trình tắt đột nhiên liên tục gia nhiệt, cứ đà này vài phút nữa là nơi đây sẽ nổ tung. Lưu Tiểu Hoa nghe thấy báo cáo như vậy liền hét lên:
- C·hết tiệt! Thằng khốn. Lẽ ra tao nên cắt đầu mi xuống.
Tiểu Hoa tức tối đạp ghế tài xế yêu cầu mau chóng chạy ra khỏi bán kính v·ụ n·ổ càng xa càng tốt. Cùng lúc này, Trần Cảnh cũng ngã gục xuống đất, anh có thể cảm nhận được c·ái c·hết đang đến rất gần, rất gần. Tuy vậy anh không hề sợ hãi mà còn cười khẩy.
- Con *****! C·hết đi…
Bùm, một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa gây ra môt trận đ·ộng đ·ất lớn chưa từng thấy, toàn bộ cơ sở ngầm dưới lòng đất ngập trong đất đá, dải Trường Sơn hùng vĩ ngay lập tức b·ị đ·ánh gãy ở giữa, lún xuống gần năm mươi mét. Vụ nổ này làm r·úng đ·ộng cả Việt Nam nhưng tin tức được truyền ra chỉ xem đây là t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên, còn sự thật thì ít ai biết được.