Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 18: Kích hoạt Linh Thai.




Chương 18: Kích hoạt Linh Thai.

Trong lúc Trần Cảnh suy tư thì hai ông cháu đã dọn dẹp xong, Trần Cảnh thấy tiệm bị vét sạch bách mà hai ông cháu cũng chả có ba lô, xe ngựa lỉnh kỉnh gì liền hỏi:

- Hành lý của hai người đâu hết rồi!

Phạm lão đưa cho Trần Cảnh một cái túi và nói:

- Bẩm chủ nhân đây là túi càn khôn, túi này do trận pháp sư cảnh giới phá hư nén một mảnh không gian vào trong cái túi này. Túi có không gian càng lớn thì giá thành càng cao. Ngoài ra còn có nhẫn trữ vật hay vòng càn khôn cũng có công năng tương tự. Tiếc là không cái nào đựng được vật sống cả.

Trần Cảnh nghe vậy thì lạ lắm, vì công nghệ nén không gian ở thế kỷ XXIII vẫn chỉ là lý thuyết mà thôi, chưa hình thành một thành tựu nào cả. Đang trong lúc tìm hiểu cái túi thì Trần Cảnh nghe thấy ngoài cửa có rất nhiều tiếng bước chân rất đều, rất có trọng lượng. Trần Cảnh trao lại túi cho Phạm lão, ra hiệu hai người ngồi xuống và hỏi:

- Căn giờ rất chuẩn, rắc rối này có vẻ khó gỡ đây. Ông cháu các ngươi đã làm gì mà lại giẫm trung đuôi của lũ khỉ Hiên Viên vậy?

- Bẩm chủ nhân không có chuyện đó, lúc Hiên Viên đến đuổi chúng ta đi thì nhiều nhà như ta còn cầm cự ở lại. Sau này họ rời đi vì không buôn bán được thì chỉ còn ông cháu ta ở lại vì chúng ta không có nơi để đi, với số tiền ít ỏi mà Hiên Viên đưa ra thì cũng chẳng thể về quê sinh sống được nên vẫn phải bám trụ thôi. Chỉ là gần đây khi các chủ mới về nhận chức thì những chuyện b·ạo l·ực như thế này xảy ra thường xuyên hơn, cứ vài ngày lại có một người bị đ·ánh c·hết trước cửa Hiên Viên các. Nếu không có người để chúng gây sự thì chúng sẽ bắt một nô lệ nào đó ra mà cột trước cửa để đánh.

- Cảnh vệ đâu?

Trần Cảnh nghe Phạm lão kể về sự ngang ngược và khát máu của bọn Hiên Viên như vậy thì tức lắm. Liền hỏi ngay, anh không tin vị nữ vương kia chịu để yên chuyện này.

- Cảnh vệ lúc tới thì người đ·ã c·hết rồi, Hiên Viên móc nối với các thế gia và bỏ rất nhiều tiền mua chuộc những người xung quanh nên lúc nào cũng là trắng án. Hơn nữa bọn hắn đã thâu tóm toàn bộ nguồn cung nguyên liệu đan dược của Trấn Yêu thành rồi. Các dược sư, đan sư không thể tiếp cận nguyên liệu hoặc là đầu nhập chúng hoặc là bỏ đi, không còn ai. Vậy là chúng ngày càng bành trướng, giờ mục tiêu của chúng là luyện khí sư và trận pháp sư.

- Ra là vậy!

Phạm lão đã giải đáp thành công được mắt xích trong suy nghĩ của Trần Cảnh. Xem ra nữ vương bệ hạ cũng không khá giả gì rồi, mượn tay ta và vị phía sau khai thông mạch máu sao! Xem ra mười triệu Chân Linh xu chỉ là cái cớ thôi nhỉ, nếu khai thông được khối u nhọt này thì vài trăm triệu Chân Linh xu một năm cũng không phải vấn đề. Trần Cảnh bỗng nhiên yêu đời hẳn, xem ra cái hố này ông nội không chỉ chôn mình hắn mà còn chôn luôn cả nữ vương và cái Trấn Yêu thành này!

- Được, con nhận thế cờ này! Ông nội chuẩn bị chịu thua đi. He he he…



Trần Cảnh thì thầm như vậy rồi đứng dậy, máu cờ bạc trong người anh lại bùng cháy lên. Chuyện như này với người khác có thể là hố chông c·hết người nhưng với Trần Cảnh thì đây chỉ qua là một “Ván cờ tiên gia” trong miệng ông nội mà thôi. Chính vì bị lão yêu quái đó dạy dỗ tư tưởng biến thái như vậy từ nhỏ đã tạo cho Trần Cảnh một tật xấu khó bỏ đó là thích cá cược. Tiền cược lần này của hai ông cháu đó là bi của Trần Cảnh và một tòa Trấn Yêu thành.

Trần Cảnh ngồi đó đợi mãi mà không thấy đám người ngoài kia t·ấn c·ông vào như dự tính thì liền mỉm cười, lần này lại cược đúng rồi. Anh đứng dậy chìa tay về phía Phạm lão mà nói:

- Nếu người đến là một thương gia, đưa ra khế ước đất đai thì ta sẽ tránh được việc đổ máu còn nếu người đến là người làm ăn vậy thì chúng muốn mạng hơn là muốn đất. Phạm lão đưa ta đi, đất không chạy được nhưng người thì có thể. Chỉ cần còn sống là có thể đánh trở về.

Phạm lão nghe vậy cũng không do dự nữa mà lấy khế ước đất ra đưa cho Trần Cảnh. Anh liền nhận lấy nó, cột vào cục đá và ném xuyên qua cửa sổ. Một lúc sau thì Trần Cảnh nghe thấy tiếng bước chân trên nóc nhà và ngoài đường.

- Chúng đang rời đi! Hy vọng là thương gia chứ không phải người làm ăn.

Trần Cảnh buột miệng cảm thán một câu như vậy. Sau khi xác định chúng rời đi hết mới cẩn thận mở cửa ra quan sát. Trần Cảnh nhận thấy có vẻ an toàn rồi mới dẫn hai ông cháu rời đi.

Ba người chỉ dám đi những trục đường chính đông người, luôn đi sát nhau và đề phòng xung quanh. Bỗng Trần Cảnh thấy có gì đó không thích hợp, hình như đoạn đường phía trước quá yên tĩnh, nhiều người nhưng rất yên tĩnh.

Trần Cảnh ra hiệu cho Phạm Lão dừng lại, quan sát một lúc anh liền dẫn bọn họ chạy vào một con hẻm nhỏ. Hẻm này là hẻm cụt và rất hẹp, phía trên còn bị che chắn kín mít.

- Phạm lão, hình như ông cũng là tu sĩ?

- Vâng, là luyện khí sư Ngọc cốt cảnh.

- Tốt, bảo vệ đứa bé đi.

Hai người chỉ đối thoại ngắn như vậy xong dừng, Trần Cảnh đứng trước chắn giữa con hẻm còn Phạm lão và cô bé thì đứng ở cuối hẻm.

Hẻm này rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người lớn lách vào vậy nên ưu thế số đông đã hoàn toàn bị phá hủy, tuy vậy đám người kia không biết là quá tự tin khi nghĩ rằng Trần Cảnh chỉ là một đứa trẻ hay thực sự là bị thiểu năng không thể nhận biết được sự phi lý của tình huống này.



Nhìn đám ngốc kia lần lượt héo nhau đi vào như một hàng táo, đầu thì đeo mặt nạ cản trở tầm nhìn, tay thì cầm đao dài. Bọn ngốc này vừa làm mất hết tất cả các lợi thế mà chúng có một cách triệt để. Trần Cảnh cảm thán mà nói vừa đủ cho Phạm lão nghe:

- Hẳn không phải là quân tinh nhuệ! Thủ vững sẽ có cơ hội sống sót.

Phạm lão nghe vậy thì cũng tỏ vẻ phấn chấn hơn một chút. Kẻ địch thì tiến tới một lúc một gần, khi khoảng cách còn năm mươi mét Trần Cảnh liền rút dao găm ra, cầm ngược tay và hạ thấp trọng tâm về phía trước. Điều Trần Cảnh lo lắng lúc này là thực sự chỉ có đám ngốc này hay còn một đám Tiên cốt cảnh hoặc Kim Đan cảnh phục sẵn ở ngoài kia.

- Một trăm mét, chín mươi mét, năm mươi mét,…

Trần Cảnh tập trung quan sát tên thích khách đầu tiên lao tới và bắt đầu đếm. Tên thích khách thấy Trần Cảnh bày ra tư thái như vậy càng chạy nhanh hơn. Tay hắn nâng lên lưỡi đao to bản, sáng loáng từ trên cao bổ một đường bán nguyệt hướng về phía Trần Cảnh.

- Ba, hai… Một!

Trần Cảnh vừa dứt âm “Một” cũng là lúc lưỡi đao sắc bén kia cách đỉnh đầu anh 2 cm. “Răng răng” một âm thanh giống như các bánh răng kim loại khổng lồ xoay tròn và liên kết với nhau, vang vọng khắp tâm hồ cùa Trần Cảnh. Anh thành công trong việc lợi dụng khoảnh khắc sinh tử để ép cơ thể theo bản năng kích hoạt Linh thai của mình.

Đó là cách duy nhất mà Trần Cảnh kịp nghĩ tới, dù sao thì anh mới chỉ bước vào Linh thai cảnh vài ngày trước mà, chưa kịp tìm hiểu cách sử dụng nó ở thế giới thực ra sao đã giẫm phải cục phân to đùng mang tên “Hiên Viên” này rồi.

Ngay lập tức cơ thể Trần Cảnh theo bản năng lùi lại phía sau một chút, Vừa đủ để mũi đao xẹt qua mà rơi xuống đất. Cảnh tượng này khiến Phạm lão phải há hốc mồm vì mũi đao chỉ cách cơ thể vị tiểu chủ nhân này đúng 1 mm không hơn không kém một chút nào. Ngay cả các võ sư hàng đầu cũng chứ chắc làm được hoàn hảo như vậy.

Trần Cảnh lúc này mới lấy lại được ý thức, thấy cảnh mũi đao lướt qua mặt mình mà chém xuống đất tóe lửa thì hết hồn, vội lùi lại phía sau cả chục bước. Bỗng anh cảm thấy đũng quần ướt ướt âm ấm Trần Cảnh vội dùng tay sờ sờ thử xem rồi cười khổ, xem ra né tránh không phải bản năng duy nhất được kích hoạt lúc đó.

Trên thích khách thấy Trần Cảnh né được đòn tất sát của mình thì sững lại một giây rồi lập tức nâng đao lao về phía trước. Trần Cảnh ngay lập tức cũng cầm ngược dao lao tới. Dưới sự điều tiết của Linh thai, Trần Cảnh có thể thấy rõ từng cử động của hắn.

Dường như các giác quan được khuếch đại tới mức tối đa, Trần Cảnh có thể thấy được từng chuyển động rất nhỏ, ngửi được mùi mồ hôi, mùi đất, mùi sắt thép cũng như cảm nhận được sự sung động của mặt đất hay âm thanh của của tất cả mọi vật sống trong cái hẻm này.

Từ những thông tin trên, Linh thai của Trần Cảnh đã thực hiện hàng tỷ thuật toán trong vòng vài phần giây giúp anh có thể dự đoán về hành động tiếp theo của mọi thứ trong vòng một giây. Nói cách khác khả năng của Linh thai đặc biệt này chính là có thể dự đoán tương lai!



“Keng” Trần Cảnh lần này đã đỡ được một đao của tên kia, anh vội bước chân về phía trước, áp sát người tên thích khách, tay trái ném một nắm cát vào mặt hắn. Tên kia bị t·ấn c·ông bất ngờ liền theo bản năng mà lùi lại, nhân cơ hội này Trần Cảnh gạt dao cắt phăng cổ tay cầm đao của tên xấu số đó.

- C·hết, c·hết, c·hết đi!

Trần Cảnh gầm gừ, tay phải liên tục vung dao t·ấn c·ông dữ dội không cho tên đó kịp hô hấp. Dao nhỏ lao như thiểm điện tạo những vết cắt thật sâu lên mặt, cổ, vai, trước ngực, cánh tay, ngón tay, xương sườn, giữa eo, giữa bụng. Máu của hắn phun ra tung tóe nhuộm đỏ quần áo và ngương mặt của Trần Cảnh.

Mấy tên phía sau thấy vậy cũng nhào lên nhưng bị hẻm nhỏ vây lại, chỉ có thể đứng ở phía sau tên kia. Trần Cảnh thấy thời cơ đã đến liền giật thanh đao dài, cắm phập một cái xuyên qua người tên đầu tiên dùng xác hắn làm khiên, đẩy toàn lực về phía trước.

Bọn kia cảm nhận được nguy hiểm liền lùi lại nhưng ngay lập tức bị kẹt lại tại chỗ vì người phía sau cùng vẫn đang theo đà tiến lên. Vậy là “Phập, phập, phập” Trần Cảnh lại xiên que thêm được ba tên.

Những tên còn sống thấy thời cơ đã mất liền xoay người, nhanh chóng rút lui ra bên ngoài. Trần Cảnh thấy vậy lập tức rút dao nhỏ phóng về phía trước hạ sát thêm được một tên xấu số nữa.

- Phạm lão! Nhặt v·ũ k·hí lên chúng ta g·iết ra ngoài.

Trần Cảnh hét lên và rút thanh đao đầy máu khỏi cái “Xâu thịt” kia ném về phía sau. Phạm lão cũng không hề do dự mà bắt lấy ngay lập tức, một tay cầm đao một tay ôm cháu theo sát Trần Cảnh g·iết ra bên ngoài.

Bước ra khỏi ngõ hẹp Trần Cảnh ngay lập tức mất dấu của đám người nọ, phố xá vẫn cực kỳ yên tĩnh. Thấy vậy Trần Cảnh liền buông đao ra mà nói với Phạm lão:

- Có vẻ an toàn rồi, dù sao đây cũng không phải Hiên Viên sơn của bọn hắn nên hẳn là sẽ không làm quá lên. Việc gửi đá·m s·át thủ hạng bét này mà không có tu sĩ Tiên cốt cảnh hay Kim Đan cảnh bọc hậu và việc chúng ta có thể còn sống tới bây giờ chính là minh chứng rõ nhất.

Phạm lão nghe nói như vậy thì thở phào, ông cũng hạ đao xuống mà ôm lấy đứa nhỏ xuýt xoa. Thấy cảnh tượng này lòng Trần Cảnh lại nhẹ hơn không ít.

- Giờ tới chuyện chính, chúng ta đi mót xác. Phạm lão hãy lấy vải che mắt đứa nhỏ lại đi, đây không phải thứ trẻ con nên nhìn.

- Không cần, Phục Hy chúng ta chỉ sợ nước mắt chứ chưa từng sợ máu.

Phạm lão nhìn đứa trẻ trong lòng mình mà nói một câu chắc nịch như vậy khiến Trần Cảnh khoái chí mà cười lớn.

- Ha ha ha, đúng vậy! Phục Hy, Thần Nông chúng ta ngàn vạn năm qua vẫn luôn là như vậy.