Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 17: Lựa chọn




Chương 17: Lựa chọn

Trần Cảnh nghe xong liền tức giận, dù biết người làm ăn sẽ không từ thủ đoạn nhưng sử dụng b·ạo l·ực với trẻ con và một ông già thì anh không thể nào chấp nhận được. Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, một mình Trần Cảnh thì làm được gì!

Trần Cảnh bây giờ đứng giữa hai lựa chọn cứu hay không cứu vì dù sao đây cũng là thế giới của cường giả, kẻ yếu không có lựa chọn. Bỗng Trần Cảnh lắng tai nghe thật kỹ thấy có tiếng khóc rất nhỏ của đứa trẻ, xem ra nó còn sống, và ẩn trong tiếng khóc là một tiếng vỗ về rất nhẹ “Đừng sợ, đã có ông ở đây rồi!”

Anh bỗng nhớ lại về gia đình mình kiếp trước, hình như ông của anh cũng từng nói như vậy khi anh còn rất nhỏ và kiếp này người ông thứ hai của anh cũng từng nói như vậy mỗi khi anh cảm thấy thất vọng về bản thân.

“Ông nội tuy hơi biến thái và thích đào hố chôn người khác nhưng vẫn là ông nội ta, có vẻ những người ông trên thế gian này đều là như vậy”. Nghĩ thế Trần Cảnh liền nổi lên quyết tâm muốn cứu sống hai ông cháu kia. Nếu không có thời cơ vậy thì tự tạo lấy một cái, Trần Cảnh nhân lúc mọi người không chú ý mà lủi ra một góc, lấy khăn vải bịt mặt lại rồi hô lớn:

- Mọi người chạy mau, quân cảnh vệ đến rồi!

Nghe thấy tiếng hô như vậy mọi người đang tập trung liền bỏ chạy hỗn loạn, đám người Hiên Viên thấy không thể tiếp tục nữa đành phải rút lui. Trần Cảnh nhân cơ hội này thì chạy ra kéo ông lão và đứa nhỏ vào một góc khuất, sau khi kiểm tra thì thấy vẫn còn cứu được nên để tạm họ ở đó, cởi khăn che mặt và chỉnh lại quần áo.

Sau khi hoàn tất, Trần Cảnh ung dung bước vào bên trong Hiên Viên các. Trưởng quầy gần đó thấy Trần Cảnh là nhân tộc, quần áo cũng thuộc hàng trung lưu thì cũng không mấy hồ hởi. Trần Cảnh cũng chẳng để tâm tới việc lão ta có thích mình hay không, anh bước đến bên một quầy có ghi đan dược gần đó và nói.

- Bạn của ta đi săn b·ị t·hương, cần đan dược trị thương cấp tốc giá dưới năm mươi Chân Linh xu.

- Xin đợi một lát.

Người tiếp tân đó đi ra sau một lát và bưng lên một lọ thuốc và nói:

- Phục Linh đan một lọ ba viên, uống vào có thể xóa tan máu bầm, mọc da thịt mới. Nếu bạn ngài bị gãy xương vậy thì trước khi uống cần nắn và cố định xương đúng vị trí sau đó uống một viên, sau hai ngày là có thể đi săn trở lại. Giá một bình là bốn mươi Chân Linh xu.



- Ta mua!

Trần Cảnh không do dự mà quyết định mua luôn. Sau khi thanh toán tiền, Trần Cảnh đi tới khóc khuất nơi hai ông cháu nọ đang nằm rồi lần lượt kéo từng người để vào trong tiệm kim khí nọ trước anh mắt kinh ngạc của những ai đang có mặt lúc này.

Sau khi cố định họ trên sàn Trần Cảnh bắt đầu kiểm tra v·ết t·hương. Dựa vào nguyên thần cường đại, Trần Cảnh miễn cưỡng có thể tụ tập thần thức và phát ra dưới dạng sóng và dùng nó như một cái máy siêu âm.

Sau khi có kết quả anh liền xé vải trên người và dùng một vài thanh kim loại có sẵn gần đó làm nẹp rồi lần lượt nắn lại xương cho cả hai ông cháu. Quá trình này diễn ra rất chậm mà lại cũng chẳng có thuốc gây mê hay gây tê, khiến cho cả hai ông cháu đều nhăn mặt lại như khỉ, răng cắn vào môi đến bật máu nhưng tuyệt đối không rên lấy một cái.

Sau khi cố định xong xuôi các v·ết t·hương, Trần Cảnh mệt bở hơi tai. Việc sử dụng thần thức như này đòi hỏi sự tập trung cực kỳ cao độ, tuy có nguyên thần thuộc hàng biến thái nhưng vì không có công pháp phù hợp nên cũng không thể nào điều động thần thức một cách trơn chu được.

“Mình thực sự cần được giáo dục một cách bài bản, đáng tiếc lỡ mất lần giảng đạo tháng này rồi, đành phải để tháng sau vậy”. Trần Cảnh vừa thở hồng hộc vừa cảm thán. Sau khi điều chỉnh hô hấp và định thần lại, Trần Cảnh thấy hai ông cháu nhà này vẫn cắn chặt răng không thèm rên rỉ một tiếng, cũng không hề van xin lạy lọc như lúc b·ị đ·ánh liền thấy lạ mà hỏi:

- Không cầu xin được sống nữa sao? Không khóc lóc rên rỉ nữa sao?

- Cậu đã mạo hiểm cứu chúng ta thì không có lý gì lại g·iết chúng ta lần nữa khi chưa đạt được múc đích của mình. Vậy thì không cần thiết khóc lóc cầu xin khiến lòng người thêm mệt mỏi. Nếu chúng ta tỏ ra yếu đuối mà rên rỉ vậy thì chứng tỏ là chúng ta quá yếu đuối, sẽ không thể làm việc được. Kẻ yếu đuối lại không có giá trị sử dụng vậy thì cũng chỉ còn con đường c·hết mà thôi.

Trần Cảnh nghe được ông lão trả lời như vậy thì khoái chí cười lớn:

- Ha ha ha! Đạo lý này thật sự quen thuộc, đây chính là đạo lý cơ bản của tiên gia. Nhưng đây đâu phải là đạo lý của dòng máu Phục Hy đang chảy trong huyết quản ngươi! Nhân tộc sẽ quỳ gối, sẽ cúi đầu, sẽ phục tùng nhưng ngươi quỳ gối ở đâu, cúi đầu trước ai, phục tùng kẻ nào mới là điều quan trọng.

Ông lão nghe thấy Trần Cảnh nói vậy thì ho khan mấy tiếng cố gắng ngồi thẳng dậy, Trần Cảnh cũng ngồi đó chỉ nhìn mà không giúp gì hết. Ông ấy cố gắng lết lại bên cạnh đứa bé, nó đã ngủ rồi dường như đó là cách duy nhất mà đứa bé này có thể dùng để tạm quên đi đau đớn.



Ông lão vuốt lại mái tóc, nhìn ngắm ngương mặt thơ ngây của đứa trẻ một hồi rồi cố gắng quay người về phía Trần Cảnh, cúi đầu thật sát đất mặc cho v·ết t·hương mới liền lại một chút đã bục ra ngay, máu chảy ướt cả vạt áo cũng không hề rên một tiếng. Giọng lão khàn khàn:

- Vì đứa trẻ này ta sẵn sàng quỳ gối, cúi đầu, phục tùng bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào!

- Cho dù điều đó khiến ngươi phản bội lại tộc nhân của mình, phản bội lại huyết mạch của mình! Cho dù điều đó khiến tay ngươi nhuốm máu của hàng trăm vạn người vô tội, dẫn tới sự tận diệt cho vô số chủng tộc! Ngươi vẫn sẽ làm?

Trần Cảnh mở miệng nói bằng một giọng đanh thép và đầy nghiệt ngã. Ông lão kia nghe vậy liền run rẩy không thôi nhưng giọng nói vẫn hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi mà tràn đầy đau thương và tự hào:

- Ta là con cháu Phục Hy, từ bé ta đã được dạy rằng “Chúng sinh công bằng” đó là lối sống, là văn hóa, là hỏa chí của nhân tộc ta từ hàng ngàn năm truyền xuống. Nếu như chỉ vì mạng sống của hai ông cháu chúng ta mà liên lụy đến hàng vạn chúng sinh vô tội, ta không làm được. Vậy nên nếu cháu ta c·hết đi, ta cũng sẽ t·ự s·át! Xin cậu hãy chôn hai ông cháu ta cùng một chỗ, nếu phải về U Đô một mình chắc nó sẽ rất cô đơn, sẽ cần người ông này ở bên cạnh vỗ về nó!

- Ha ha ha…

Trần Cảnh nghe được câu trả lời như vậy thì khoái chí cười lớn. Xem đạo lí của Phục Hy và Thần Nông vẫn chưa hề bị mai một hay thối rữa. Trần cảnh lấy hai viên Phục Linh đan ra đạt vào tay ông lão mà nói:

- Ngươi đã qua ải. Nếu ngươi trả lời là “Nhân tộc chí tôn” hay “Người không vì mình trời tru đất diệt” như đám rác rưởi Hiên Viên kia thì chắc giờ này hai ông cháu ngươi đã là phân của yêu thú rồi. Giờ uống thuốc và điều chỉnh lại hô hấp cho khỏe lại, lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Ông lão nghe vậy thì run rẩy, xém tí nữa thì đánh rơi hai viên thuốc. Trần Cảnh mang tới hai ly nước đặt ở trước mặt hai ông cháu bọn họ, hai ông cháu lần lượt dìu nhau uống thuốc. Đúng là đồ của tiên gia, sau hai tiếng dùng Phục Linh đan sắc mặt của bọn họ đã hồng hào trở lại, bảy tiếng sau thì có thể đi lại bình thường rồi.

- Được rồi! Mau chóng thu dọn những thứ cần thiết, chúng ta cần đi khỏi đây trước khi rắc rối đến.

Trần Cảnh nói xong đứng dậy vươn vai ngáp dài một cái rồi đi lòng vòng trong tiệm nhỏ xem xét các mặt hàng. Ở trên kệ có rất nhiều đồ vật được chế tác rất tinh xảo, thậm chí một số món cứ như là được khắc ra bởi máy CNC kỹ thuật số cao cấp vậy.



Trần Cảnh nhặt một cái thước lên mà quan sát một hồi bỗng giật mình mà hỏi ông lão:

- Phạm lão, vạch chia trên cái thước này gọi là gì vậy?

Trần Cảnh dù sao cũng đã thu nhận ông ấy, nên cũng không có kiêng nể, lạnh lùng hay khách sáo như trước mà trực tiếp gọi luôn tên cho thân thiện. Còn ông ấy nghe hai từ “Phạm lão” thì mừng lắm vì biết mình chọn đúng chủ rồi. Phạm lão chắp tay mà thưa:

- Thưa chủ nhân vạch lớn gọi là xen - ti - mét, vạch nhỏ là mi - li - mét, nhỏ hơn nữa thì có mi - crô - mét và na - nô - mét.

- Cái gì!

Trần Cảnh giật mình mà hét lên! Đây là bảng thước đo tiêu chuẩn do người Pháp phát minh, một thứ đáng ra không nên tồn tại ở thế giới này mới đúng. Trần Cảnh lập tức hỏi dồn dập

- Vậy ai phát minh ra cách gọi này? Ngoài nó ra còn hệ đo trọng lượng và nhiệt độ thì sao?

Thấy Trần Cảnh như người trên trời rớt xuống lão giả cũng ngạc nhiên lắm liền nói:

- Hệ đo trọng lượng là ki - lô -gram, bọn chúng là do lão tổ của Phục Hy và Thần Nông nghĩ ra từ thời thành lập Tam tộc rồi, sau này được truyền bá rộng rãi và được thống nhất thành hệ quy chuẩn chung. Chủ nhân không biết sao? Mà nhiệt độ là cái gì vậy?

- Ra là vậy! Nhiệt độ là độ nóng lạnh của vật chất ấy.

- Cái đó đâu đo được đâu cậu chủ? Trước giờ thường chỉ có tu sĩ chuyên tu luyện thần thức mới có thể phán đoán thôi!

Trần Cảnh nghe vậy thì liền trầm ngâm “Vậy lão tổ của Nhân tộc thế giới này hẳn là đến từ địa cầu, vì bảng đo lường khá hoàn chỉnh vậy nên thời điểm người đó sống hẳn là sau năm 1990. Giả sử người ấy cách ta khoảng bốn trăm năm, vây mà một người sống tận thời hồng hoang mấy trăm vạn năm trước một người là ta ở hiện tai. Nếu như hai thế giới này ở trên cùng tọa độ thời gian vậy thì vận tốc của địa cầu chậm hơn nơi này trăm vạn lần!”

Nghĩ vậy Trần Cảnh liền cảm thấy thế giới này không đơn giản như những gì anh biết từ trước tới nay.