Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 16: Chủ nợ thăm nhà




Chương 16: Chủ nợ thăm nhà

Sau khi lấy ra một trăm xu, Trần Cảnh cất cái túi lại về vị trí cũ. Anh đi ra đã thấy đám Miêu Nhị tắm rửa sạch sẽ, đang đứng chờ mình. Trần Cảnh ra hiệu bảo tất cả ngồi xuống và nói:

- Được rồi, các em đã xuống núi mua đồ rồi nhỉ. Vậy hãy cho ta biết về giá trị của Chân Linh xu được không?

- Bẩm công tử, Chân Linh xu là đồng tiền giá trị cao nhất trong giao dịch dân sự, nó được làm hoàn toàn bằng vàng pha linh thạch, nên có thể tích trữ linh khí và không bao giờ bị ăn mòn. Một xu này tương đương một trăm xu bạc hay một nghìn xu đồng. Còn giao dịch trên núi thì dùng hai loại hình thanh toán đó là Chân Linh xu là linh thạch, một linh thạch hạ phẩm bằng mười chân linh xu, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm cũng tương tự vậy, đều gấp mười lần giá trị phía trước.

Nghe Miêu Nhất trả lời như vậy thì lòng Trần Cảnh lại đau quặn lại. Xem ra số tiền mà anh nghĩ nó lớn thì giờ đây nó còn lớn hơn cả như vậy gấp hàng trăm lần.

“Bây giờ không phải lúc để cảm thán, kiếp trước trai tân chưa phá thì c·hết còn kiếp này chưa kịp làm gì cũng sắp bị người ta thiến rồi! Không thể đầu hàng như vậy được.” Trần Cảnh thở ra một hơi thật dài, lẩm nhẩm như thế để khích lệ tinh thần của bản thân. Anh đứng dậy và ra mệnh lệnh đầu tiên:

- Được rồi! Miêu Nhất bây giờ theo ta xuống núi, còn lại thì ở yên đây dọn dẹp và trang hoàng lại chỗ này đi. Tuyệt đối không được rời núi khi chưa có lệnh.

- Rõ thưa công tử!

Sau khi nhận được mệnh lệnh mọi người liền bắt tay vào công việc. Trần Cảnh thấy vậy thì rất hài lòng mà rời đi, dù sao hiện tại khi chưa thể xác định được mối nguy hiểm tiềm tàng là gì thì việc hạn chế đi lại của bọn Miêu Nhị một chút cũng có thể được xem là vấn đề đáng phải cân nhắc.

Trên đường đi Trần Cảnh có hỏi Miêu Nhất về linh thạch, thì biết được đó là một loại tinh thể đá khoáng có thể tích trữ linh khí, lượng linh khí tích trữ tỉ lệ thuận với phẩm chất của chúng. Và chúng chỉ có thể được khai thách ngoài tự nhiên, cũng có một vài nơi dùng tụ linh trận để nạp lại chúng nhưng cũng phải mất rất nhiều năm mà phẩm chất của lần nạp sau luôn kém hơn một hoặc hai bậc so với lần nạp trước nên linh thạch mới mắc đến vậy.

“Nói cách khác nó là một cục pin sạc” Một ý tưởng táo bạo ngay lập tức xuất hiện trong đầu Trần Cảnh. Giờ thì anh đã biết một cách khả thi để giải quyêt vấn đề tiền nong tương lai rồi. Để làm được nó thì cần có nguồn vốn cực kỳ lớn, nhìn chung vẫn là dùng tiền để tạo ra tiền.



Trần Cảnh nghĩ vậy liền tiu nghỉu ngay, chung quy hiện tại việc cần làm tìm cách kiếm tiền thật nhanh cái đã, về ý tưởng sạc pin này tạm gác qua một bên.

Bước đến chân núi thì Trần Cảnh thấy Trần Thừa đã đứng đợi sẵn ở đó rồi. Ba tháng qua không biết có chuyện gì mà hắn gầy đi trông thấy rõ, Trần Cảnh bước tới thì hắn vui mừng ra mặt, chạy vội lại ôm trầm lấy anh mà la lớn:

- Trần Cảnh! Ta thành công luyện ra linh thai rồi! Từ giờ ta chính thức là đệ tử ngoại môn của Trấn Yêu thành, ngươi thấy thế nào!

- Ừ! Mừng cho ngươi! Hình dạng linh thai của ngươi là gì?

Trần Cảnh giờ mới vỡ lẽ, thì ra hắn bước chân vào Linh Thai cảnh. Tiểu lão sư từng nói tùy vào tộc loại và công dụng của linh thai mà sẽ có thay đổi thể chất khác nhau. Vậy nên Trần Cảnh khá tò mò về hình dạng linh thai mà hắn chọn.

Trần Thừa nghe thấy hỏi về linh thai của mình liền cực kỳ vui, hắn ho khan vài tiếng, tay chắp ra sau lưng, mắt hướng về nơi xa xăm bắt trước mấy tên thế ngoại cao nhân mà nói:

- Khụ khụ! Thế nhân tôn vinh người quân tử, nhân gian trong tay kẻ kiêu hùng. Vậy nên Linh thai ta lấy kiếm làm tâm, âm dương làm vỏ, bát quái làm chuôi, nguyên thần làm lưỡi. Ta Trần Thừa từ nay sẽ bước trên con đường trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ!

- Tốt, tốt lắm! Tinh thần phải như thế chứ! Ngươi đã trưởng thành hơn rồi.

Trần Cảnh nghe hắn làm màu như vậy thì cố nhịn cười mà nói những lời có cánh cổ vũ hắn. Trở thành kiếm tu vốn là ước mơ từ nhỏ của hắn, nay đã thực hiện được rồi. Nghe Trần Cảnh khen mình thì Trần Thừa thấy kỳ lạ lắm vì trước kia anh toàn mắng hắn là nhóc con trong khi bản thân cũng là nhóc con. Vậy nên Trần Thừa hỏi ngay:

- Có chuyện gì xảy ra với ngươi à? Sao nay ngươi khác thế?



- Không có gì! Ngươi cầm lấy số tiền này mà mua thêm ít thứ để củng cố cảnh giới của mình đi, ta đi trước đây.

Trần Cảnh nói rồi đưa hắn một trăm Chân Linh xu, hai bên không nói lời nào liền ôm nhau thắm thiết một lúc rồi rời đi. Thấy bóng dáng hắn khuất xa rồi Trần Cảnh lại lục tục lên núi để lấy thêm tiền.

Khi mới tới cửa động Trần Cảnh liền ù té bỏ chạy, nhưng bị một bàn tay tóm lại, nhấc bổng lên không thể cử động sau. Người đang giữ tóm anh chính là một binh sĩ giáp đen, Miêu Nhất cũng không ngoại lệ. Lúc này một giọng nói yểu điệu từ phía sau cất lên:

- Trần Cảnh ái khanh, nay bổn cung và lão sư đến theo lời mời dùng tiệc tiên gia đây! Bổn cung rất mong chờ được thưởng thức Bát hoang ngọc lộ tửu trong truyền thuyết của khanh đó. Vậy mà khanh vừa nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy là thế nào?

Trần Cảnh nghe vậy thì nổi cả gai ốc, len lén nhìn về phía sau thì thấy được nữ vương cùng vị tiểu lão sư kia, mà đáng sợ hơn là lão í cứ dùng tay mình tát vào không khí liên tục tạo nên âm thanh như roi da vậy. Trần Cảnh thấy điều này thì mồ hôi hột liền chảy ướt hết lưng, anh vội khúm núm thưa:

- Nữ vương bệ hạ hình như nhớ nhầm rồi! Ngày mai mới là ngày động phủ tiểu sinh mở tiệc tiên gia, ngài xem tiểu sinh đang cho người dọn dẹp và trang hoàng đó thôi.

Nữ vương thành chủ nghe vậy cũng giả đò, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi nói:

- Ồ, xem ra bổn cung nhớ nhầm rồi! Ngày mai bổn cung lại tới, ngoài ra cũng sẽ thay khanh mời thêm các vị trưởng lão và thần tiên trên núi khác đến đây để thưởng thức bữa tiệc tiên gia này. Thành chủ ta đây cũng sẽ không để khanh chịu thiệt nên ta đã chuyển vào ngọc bài của khanh một nghìn Chân Linh xu, khanh cứ lấy mà dùng!

“Trời lắm trò hay, người không may thường giẫm phải phân cún! Ngươi đưa ta tiền âm phủ lại bắt ta đãi ngươi đại tiệc nhân gian, tính móc thận ta hay gì?” Trần cảnh mắng to ở trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười mà thưa:

- Vâng, đội ơn nữ vương bệ hạ! Thần nhất định sẽ không làm người thất vọng.



- Ừ, vậy bổn cung ta đi đây.

Nói xong nàng dẫn theo đoàn người xuống núi để Trần Cảnh ngồi ngây dại trên mặt đất. Vị tiểu lão sư kia lúc đi ngang qua có nói một câu khiến Trần Cảnh phải định thần lại:

- Một tát đ·ánh c·hết ngươi! Ha ha ha…

Sau khi mọi người đi hết, Trần Cảnh liền vào động và lấy ra số tiền cuối cùng, an ủi mọi người một chút rồi lại cùng Miêu Nhất lần nữa xuống núi. Lần này thì không còn gặp ai cản đường nữa.

Đầu tiên Trần Cảnh tìm đến một tiệm đồ gốm dùng mười Chân Linh xu mua một trăm bộ đĩa chén loại trung xong lại đến một tửu quán dùng mười Chân Linh xu mua mười vò rượu ngon nhất sau đó đến một chợ dân sinh nhỏ, dùng hai mươi Chân Linh xu mua toàn bộ mọi loại thực phẩm ở đấy rồi đưa mười xu cho Miêu Nhất bảo nàng thuê xe chở lên núi.

Sau khi xong xuôi, Trần Cảnh một mình dạo chơi rong ruổi khắp phố phường. Anh nhận ra là nơi này cũng giống thành phố địa cầu, ngoài mặt nhìn có vẻ tươi sáng nhưng đằng sau luôn tồn tại rất nhiều hẻm tối hay các khu ổ chuột khổng lồ, dân đủ nghề, đủ mọi chủng loài đều sinh sống ở khu này.

Trần Cảnh đang nhìn ngắm khắp nơi thì bỗng nghe thấy tiếng cầu xin và tiếng mắng chửi từ phía một cửa hàng thuốc rất lớn bên kia đường. Thấy hiếu kỳ anh liền chạy lại hóng hớt thì thấy có một đám thanh niên đang đánh một ông già, còn người kia hình như đang ôm một cái gì đó. Thấy vậy Trần Cảnh tìm một người gần đó để hỏi:

- Bác ơi, có chuyện gì ở đây vậy ạ?

Một bác gái ở gần đó thấy Trần Cảnh ăn mặc lịch sự lại còn lễ phép nên cũng không ngần ngại trả lời:

- Cậu là người mới vào thành à? Vậy thì cậu không biết cũng phải. Cái chỗ này là Hiên Viên các, là thương đoàn từ Hiên Viên sơn bên đó đến nơi này mở tiệm. Bọn Nhân tộc Hiên Viên ấy khinh người ghê lắm, chúng bành trướng và dùng tiền mua hết nguồn hàng khiến tất cả các cửa hàng xung quanh chỗ này phải đóng cửa.

Nói đến đây bác gái hướng mắt về phía lão già đang b·ị đ·ánh kia, giọng điệu cũng trùng xuống hẳn.

- Lão ấy là Phạm Minh chủ cửa hàng kim khí nhỏ phía đối diện và cũng là cửa hàng duy nhất chưa bị bọn Hiên Viên này mua lại. Lúc nãy cháu gái lão đang chơi bên đường thì bị một vị công tử từ trong Hiên Viên các đi ra va phải. Hắn không nói lý liền sai đám giai nhân đánh đứa bé, lão Minh thấy vậy thì liền chạy ra quỳ lạy xin tha và kết quả như cậu thấy bây giờ vậy, do là người của Hiên Viên đều là tu sĩ nên không ai dám đứng ra ngăn cản. Thật tội nghiệp, nhà chỉ có hai ông cháu sống tựa vào nhau…