Chương 15: Cuộc sống nợ nần
Thấy Trần Cảnh đi ra, sáu chị em Miêu Nhị lao tới ôm chầm lấy anh hít lấy hít để. Miêu Lục cứ dụi dụi đầu vào ngực Trần Cảnh mà khóc. Trần Cảnh thấy khó hiểu nên nhẹ nhàng xoa đầu từng người một, an ủi họ và
hỏi:
- Được rồi, ngoan nào, ngoan nào! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hu hu hu! Bọn em tưởng công tử c·hết rồi…
Miêu Nhất vừa khóc vừa kể lể một hồi, nhất quyết không buông Trần Cảnh ra. Hóa ra là Trần Cảnh đã tự giam mình trong căn phòng này những ba tháng trời, nhưng một tuần trước đây đám người Miêu Nhị cảm nhận được c·ái c·hết đang đến gần, biết là Trần Cảnh gặp chuyện lên định phá cửa nhưng không được nên đành phải túc trực liên tục ở đây, dù có c·hết cũng phải c·hết bên cạnh chủ nhân của mình.
- Được rồi, ngoan ngoan! Mọi chuyện đã ổn rồi, tất cả ổn rồi! Ta xin lỗi vì để mọi người lo lắng nhé!
Trần Cảnh thấy chị em Miêu Nhị cho dù sắp phải c·hết cũng không hề oán hận mà còn luôn túc trực bên cạnh mình thì vui lắm. Dù sao đây vốn là ván cược sinh tử, lúc sắp lâm chung mấy ai nghĩ được điều tốt đẹp chứ.
Trần Cảnh dang rộng vòng tay ôm lấy từng người một, xoa đầu an ủi một hồi và phát nguyện thầm:
- Nếu như các em nguyện vì ta mà hy sinh cả sinh mạng, vậy Trần Cảnh
ta đây cũng sẽ trao cho các em cả thế giới này!
Sau khi mọi người đã ổn định tâm lý, Trần Cảnh liền hỏi họ tình hình ba tháng qua:
- Công tử, ba tháng qua không có việc gì nổi bật. À, tháng trước Trần
Thừa có dẫn lão gia gia đến thăm chúng ta và lấy hết tiền đi rồi, gia gia có bảo bọn em nhắn lại cho công tử là: “Ông nội thấy con trưởng thành như vậy thì rất mừng, nay ghé qua để nói lời tạm biệt. Ta sẽ đi đến Liên
Hoa Tịnh Thổ của Phượng tộc, nghe nói ở đó có mấy em xinh tươi thích mặc đồ mát mẻ, quả là một nơi thích hợp để lão mù ta an dưỡng tuổi già. Con cũng không cần tìm ta đâu, giúp ta thanh toán khoản nợ kia là được!”
- Khoản nợ gì?
Trần Cảnh nghe thấy phải chi trả tiền gì đó liền thắc mắc, rõ ràng lão ngoan đồng này vừa hốt được một số tiền khổng lồ từ mười lăm vị trí tu sĩ kia mà!
Miêu Nhất đưa ra một xấp giấy dầy cộm, Trần Cảnh vội xem qua thì tất cả đều là giấy vay nợ, chủ nợ là nữ vương thành chủ - Thanh Tuyết còn người liên đới trả nợ là Trần Cảnh. Số tiền mà ông nội đã vay là mười triệu Chân Linh xu.
- Trời giáng lôi kiếp xuống đầu lão già dê! Lão mà mù thì trên đời này ai sáng mắt hả! Hừ, nợ ai người đó trả, Trần Cảnh ta đây không quan tâm!
Trần Cảnh ngửa mặt lên trời mà mắng lớn một tiếng. Anh cầm xấp giấy toan xé nó đi thì ngay lập tức đống giấy nợ này biến thành một sợi xích thật dài, trói gô Trần Cảnh và đám Miêu Nhị lại như một cái bánh tét.
Từ trong sợi xích thoát ra một bóng hình mờ nhạt cứ như là được phát ra từ một cái máy chiếu bóng kiểu cũ vậy. Phải mất vài phút sau thì bóng người đó mới rõ dần, đó chính là chủ nợ và đồng thời cũng là chủ nhân tòa Trấn Yêu thành này - Thanh Tuyết bệ hạ.
- Trần Cảnh ái khanh làm như vậy là không được nha, khanh định quỵt nợ bổn cung sao?
Một giọng nói yểu điệu và châm chọc vang lên sát bên tai Trần Cảnh. Anh giãy dụa định thoát ra chạy đi nhưng làm thế nào cũng không thoát được đành phải chấp nhận thế cục còn đen hơn là giẫm phải phân chó này.
- Nữ vương bệ hạ! Xin người tha cho tiểu thần một con đường sống đi!
Ông nội thần vay tiền của ngài thì xin ngài hãy đi tìm ông ấy mà đòi, xin đừng tìm một tên nghèo mạt rệp như thần mà đòi nợ a!
Trần Cảnh biết không thể thoát liền lập tức khóc lóc mà kể khổ với nữ vương, lần này là anh thật sự khóc chứ không phải là diễn kịch như trước đây. Nữ vương thấy cảnh này thì rất vui vẻ, cứ như một cô bé vừa tìm được món đồ chơi mà mình yêu thích vậy.
- Khanh không nên như vậy mới phải nha, Trấn Yêu thành ta xưa nay chỉ trọng chữ cường giả cùng chữ ân nghĩa. Ông của khanh trước khi tàn phế cũng đã từng là một cường giả và cũng là người đã cưu mang khanh từ tấm bé, vậy nên trách nhiệm trả nợ thay ông mình, khanh dù muốn dù không đều phải nhận!
Nữ vương vừa nói vừa bày ra thái độ uy nghiêm giống như đang nói một việc thiên kinh địa nghĩa vậy! Trần Cảnh nghe vậy liền choáng, đây rõ ràng là phong thái của mấy tên cho vay tín dụng đen ở địa cầu mà.
- Nữ vương bệ hạ biết ông của thần?
Trần Cảnh nghe thấy nữ vương nói ông mình từng là cường giả thì ngay lập tức hỏi. Anh và cả cái hẻm nhỏ đó đều biết ông ấy là cường giả, cho dù ông ta có dùng mấy câu truyện ba xu nói dóc về cuộc đời mình thì cũng chả ai tin vì làm gì có ông thầy đồ bình thường nào dùng được Chân Linh ngôn thành thạo như ngôn ngữ bình thường vậy chứ!
Nhưng nghe người khác đặc biệt là nữ vương nói về ông thì là lần đầu. Thấy Trần Cảnh có vẻ rất mong ngóng về câu trả lời, nữ vương cũng không hề giấu diếm hay dông dài mà nói ngay với giọng đầy tự hào:
- Tất nhiên, hắn ngàn năm về trước chính là thiên tài của Lý thị và cũng là một đan sư cốt lõi dưới trướng ta mà! Lúc đó hình như vì lén lút thông phòng với lão bà của thế gia nào đó ở Phượng tộc mà bị cường giả của họ t·ruy s·át xong đánh tàn phế. Ta nghe tin đã dẫn hai vạn quân g·iết tới tận cửa thế gia đó định đồ sát toàn tộc nhưng bị lão tổ ngăn lại. Sau này ta cũng không nghe tin tức gì về hắn cho đến gần đây hắn tìm đến chỗ ta vay tiền thì ta mới biết được ngươi chính là hậu nhân của hắn, vậy thì việc ngươi có mấy cái tư tưởng cổ hủ như thế cũng chả phải việc lạ gì.
“Ông nội thế mà có lai lịch khủng bố như vậy, vậy ra cái tính dê xồm của lão là từ ngàn năm trước đã có rồi! Bảo sao ông ấy lại biết được nhiều thứ thế, lại có bảo bối như Vạn Dược Điển. Vậy thì việc ta bị chọn làm quân cờ cũng không phải là ngẫu nhiên. Hậu nhân của thiên tài đan sư ư, xem ra giá trị của ta cũng không hề thấp”.
Nghĩ tới đây Trần Cảnh liền choáng, chẳng trách được khi nhìn thấy lão quái vật nào thì cũng thấy nét tương đồng với ông nội, dù sao ông ấy cũng được tính là một lão quái vật rồi.
Thấy Trần Cảnh hoang mang, nữ vương liền cười cười bồi thêm “một nhát đao” nữa.
- Vì vậy khi hắn đến vay tiền, dù số tiền đó tương đương một phần tư thu nhập hằng năm của Trấn Yêu thành thì ta cũng không thể từ chối. Hắn viết giấy gán nợ, dùng ngươi làm vật thế chấp. Theo như giao ước, nếu trong vòng hai năm tổng nợ và lãi sẽ là bốn mươi triệu Chân Linh xu, nếu không trả được thì ngươi sẽ thuộc về ta. Và ngươi cũng rất may mắn, vị tổng quản kia đã khá già nên ta định để ngươi thay thế hắn. Ngươi nghĩ sao?
“Trả tiền hoặc trả bi, thật là thần tiên trên núi ăn người cũng không thèm nhả xương mà!” Trần Cảnh oán thầm như vậy nhưng cũng chả dám nói ra, anh vừa khóc lóc vừa cầu xin:
- Nữ vương bệ hạ xin người rủ lòng nhân từ mà tha cho tiểu thần một con đường sống!
- Ta nói với ái khanh rồi mà nhỉ! Thần tiên trên núi chính là người ăn người, nếu khanh thực sự kế thừa được y bát của hắn thì trả khoản nợ này nhanh thôi mà. Hãy coi đây như là bài học đầu tiên của khanh đi, được nữ vương ta đây đích thân chỉ dạy không có mấy ai đâu!
Nữ vương nói xong thì thân ảnh cũng mờ nhạt dần rồi biến mất, những sợi xích kia cũng hóa thành tro bụi mà bay đi mất. “Phải trốn mau” ba chữ này vừa mới hiện lên trong đầu Trần Cảnh liền bị dập tắt ngay bởi một thanh âm từ xa xa vọng lại:
- Để đề phòng khanh chạy mất, bổn cung đã thiết lập một phong ấn trong tim khanh. Sau hai năm tính từ ngày thành lập giao ước, nếu không trả đủ tiền hay đến tịnh thân thì nó sẽ p·hát n·ổ. Tiền lãi sẽ được cộng vào cuối tháng dựa trên số tiền còn thiếu nên khanh hãy lo mà trả tiền cho bổn cung càng sớm thì số tiền phải trả càng ít! Ha ha ha…
Trần Cảnh lúc này liền ngã khụy, tinh thần xuy xụp không chịu nổi. Thấy vậy đám Người Miêu Nhị cũng không biết nên nói gì cho phải, Miêu Nhất là chị cả nên đã chủ động tiến đến ôm Trần Cảnh tựa vào trong lòng mình. Lúc này Trần Cảnh liền bật khóc, chưa bao giờ anh thấy tủi thân và uất ức đến như vậy. Thấy Trần Cảnh khóc, đám Miêu Nhị cũng khóc, cảnh tượng đau thương đến ngập trời.
Sau khi khóc xong, mọi nỗi buồn tủi cùng uất ức tích tụ trong nội tâm liền nương theo dòng lệ mà trôi đi hết, Tâm trí của Trần Cảnh liền sáng sủa hơn được vài lần.
“Lão già dê, ta công nhận lần này ta thua! Nhưng lão lần trước ghẹo gái b·ị đ·ánh tàn phế may mà có nữ vương ra mặt. Lần này lại dám tiếp tục qua đấy ghẹo gái, ta sẽ chống mắt lên xem lão bị họ thiến thế nào!” Nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Trần Cảnh lại thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp biết bao. Anh đứng dậy xoa đầu Miêu Nhất rồi bước vào phòng tắm.
Tình hình của Trần Cảnh thảm thương là như vậy tuy nhiên người mà anh gọi là ông nội lại có cuộc sống tốt hơn nhiều. Hiện tại ông ấy cũng chẳng mù, chẳng câm mà đang ngồi trên ngai vàng cười ha ha, đối diện với ông ấy chính là tiểu lão sư, vị này cũng đang ôm bụng cười hô hố. Còn vị nữ vương thành chủ Thanh Tuyết kia chỉ dám khúm núm đứng ở bên cạnh châm trà. Trần Cảnh mà thấy được cảnh tượng này chắc có lẽ tức hộc máu mà c·hết ngay tại chỗ.
Sau khi tắm rửa xong, Trần Cảnh vận lên người một bộ quần áo mới. anh bảo đám Miêu Nhị cũng đi tắm đi còn mình thì chạy vào trong căn phòng có lư hương nọ, lục tìm một hồi Trần Cảnh cũng tìm được một cái túi vải, bên trong có chứa hai trăm Chân Linh xu. Đây là khoản tiền dự phòng mà Trần Cảnh đã trích ra từ trong thẻ ngọc trước đó.
“May mà ta cẩn thận!” Trần Cảnh cảm khái một phen, anh nhìn vào tấm thẻ ngọc thì thấy dòng số chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn bảy trăm màu đỏ chót chứ không còn là màu xanh ngọc như trước đây, xem ra đây là số tiền cần phải nạp thêm vào thẻ ngọc để trả nợ rồi.