Chương 149: Khoa học và thần thông 1
“Rắc, rắc…” Toàn bộ không gian màu trắng không ngừng vang lên những tiếng nứt vỡ. Trần Cảnh giơ tay ra phía trước sau đó từ từ nắm lại, hàng ngàn, hàng vạn những dòng chất nhầy đen đặc như dầu mỏ không ngừng lan tràn ra khăp nơi, tựa như một bộ rễ cây không ngừng mở rộng, không ngừng lấp đầy khoảng không này vậy.
- Không! Dừng tay lại! Ta cầu xin ngươi, ta không muốn c·hết, ta không muốn c·hết…
Tên mắt kính hét lên trong tuyệt vọng và lao tới, nhưng rất nhanh hắn đã bị nhấn chìm trong những dòng chất nhầy ấy. Toàn bộ không gian trắng xóa bây giờ chỉ còn lại bóng tối vĩnh hằng.
Trần Cảnh lúc này cũng mở mắt ra, xác của tên ngốc này cũng bắt đầu thối nát và mục rữa. Mười con rắn kia thấy vậy thì liền hất cái đống nhầy ấy xuống nước rồi thu lại và bò lên cổ của Trần Cảnh, chúng nằm đấy và ngủ th·iếp đi, nhìn từ xa chẳng khác gì những sợi dây chuyền bạc cả.
- Tên nhóc này c·hết rồi sao?
Lúc này đò lão cũng đã hoàn thiện việc tu tập, ông xuất hiện sau lưng Trần Cảnh một cách bất ngờ khiến anh giật nảy mình. Nhưng có kinh nghiệm mấy lần trước nên anh cũng không làm ra điều gì thất thố mà chỉ khẽ rùng mình một cái thôi.
Trần Cảnh quay đầu lại thì thấy đò lão đã đổi một bộ y phục khác, nhìn hao hao giống y phục của Kiến Long, từ hoa văn trang trí đến phụ kiện. Điểm khác biệt đôi chút là về màu sắc, và chất liệu mà thôi.
“Đây là đồng phục à? Hay là quan phục? Nghĩ lại thì hình như mình cũng được phát một bộ mang tính chất giống vậy nhưng chả bao giờ mặc.”
Trần Cảnh nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ được đây là trang phục gì nên đành bỏ qua, anh nói:
- Đò lão đã học được rồi à? Sớm hơn dự tính của ta một chút. Chúc mừng, thật đáng chúc mừng.
Đò lão phất tay một cái, không gian xung quanh liền thay đổi. Lúc Trần Cảnh định thần lại thì phát hiện mình bị dịch chuyển về đình nghỉ mát từ lúc nào không hay. Lúc này đò lão lên tiếng trước:
- Được rồi, ở đây chỉ có vài người bọn ta. Thánh tử sớm hay muộn cũng sẽ gặp họ nhưng không phải thời điểm này. Ta cần thánh tử nói thật, Trần thánh tử là một xuyên không giả có phải không? Thứ mà thánh tử làm đã vượt qua cái gọi là “Kế thừa” rồi, nó hoàn toàn là một lĩnh vực mới, không tồn tại ở thế giới này.
Trần Cảnh thấy cuối cùng mình bị lộ đuôi cáo thì liền thở dài, anh ngồi xuống ghế rồi ung dung nói:
- Có thể xem là vậy, xuyên không giả. chuyển sinh giả, du hành giả. kẻ lang bạt… Nhìn chung đều chỉ cùng một thứ nên gọi ta là gì cũng được, không quan trọng. Tên ta vừa g·iết cũng là một kẻ giống ta, nhưng lại không đến từ cùng một thế giới. Trong ký ức của hắn ta thấy được một đám như vậy nữa, ngoài ra bên Hiên Viên sơn và Quân Tử học cung cũng có nên đây đâu phải chuyện hiếm lạ gì chứ!
Đò lão cũng không ngạc nhiên gì, ông nói:
- Cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng có thể là một mối đe dọa tiềm tàng. Ta cũng không trách thánh tử khi che giấu thân phận người đến từ thế giới khác này, bất kỳ ai cũng sẽ làm vậy thôi. Chỉ qua ta là muốn xác nhận một vài điều, mong thánh tử đừng để trong lòng.
Trần Cảnh cười lên thật lớn:
- Ha ha ha! Nếu đã chẳng phải là thứ hiếm lạ vậy thì cũng không nên giấu thêm làm gì nữa. Nhung mà có một việc đò lão đã nhầm.
Đò lão nghe vậy thì vội chắp tay hỏi:
- Xin hỏi, ta đã nhầm về việc gì? Mong được chỉ giáo!
Trần Cảnh phất ống tay, chỉnh lại quần áo, bật tai mèo lên rồi ngồi nghiêm chỉnh nói:
- Thứ ta dùng hoàn toàn chẳng phải lĩnh vực gì mới, nó là bản chất quy luật của thế giới này chỉ qua là bị mọi người ngó lơ mà thôi. Ở thế giới kia có một thứ gọi là “Khoa học” nói trắng ra thì nó là hệ thống kiến thức về những định luật, cấu trúc và cách vận hành của thế giới tự nhiên, được đúc kết thông qua việc quan sát, mô tả, đo đạc, thực nghiệm, phát triển lý thuyết bằng các phương pháp nghiên cứu có kiểm soát. Mục đích nhằm thu thập thông tin, rồi sắp xếp các thông tin đó thành dữ liệu để phân tích nhằm giải thích cách thức hoạt động, tồn tại của sự vật hiện tượng.
Lúc này một người từ trong bóng của đò lão bước ra, là một mỹ nữ băng lạnh. Nàng khoác trên mình một bộ áo cánh làm bằng lông vũ màu cam, sáng rực, lấp lánh như những tàn lửa bung ra trong đêm tối.
- Khí tức hỏa diễm nồng đậm, đứa con của mặt trời. Lông cam vân đỏ, trán có ấn ký mắt phượng, đầu đội mão vàng, chân mang bạch ngọc cùng với kiểu dáng mông to ngực nhỏ. Không ngờ hoàng thất của Phượng tộc cũng xuất hiện rồi!
Trần Cảnh lướt ánh mắt quan sát người trước mặt một lần như vậy rồi đưa ra nhận xét. Vị nữ tử kia hơi híp mắt lại rồi cung kính đáp lời:
- Trần thánh tử quả là kiến thức uyên thâm, hiểu biết về văn hóa của tộc ta rất sâu, nhưng mông to ngực nhỏ là thế nào?
Nàng vừa nới vừa kèm theo một chút khí tức hỏa diễm, có vẻ giận rồi. Trần Cảnh khẩy khẩy chén trà rỗng tuếch rồi nói:
- Ta không biết, trong sách ghi vậy thì ta biết vậy thôi, thần tiên tỷ tỷ đừng để ý.
Vị nữ tử này nghe mấy chữ thần tiên tỷ tỷ thì cười nhẹ:
- Trần thánh tử quả là người khéo ăn nói, xem ra tin đồn thánh tử thích trêu hoa nghẹo nguyệt là thật. Xin hỏi cuốn sách đó còn ghi gì nữa không? Thánh tử có thể cho ta mượn đọc không?
Trần Cảnh cười nhẹ đáp lại:
- Sách thì ta để ở Thần Nông các, thần tiên tỷ tỷ thích thì cứ đến đó mượn mà đọc. Ngoài ra trong sách có ghi tỷ tỷ mông to đều là người tốt, có điều ta chưa kiểm chứng nên không biết đó là thật hay giả.
Đò lão đứng ở bên cạnh mặt hơi tối lại, cái thần tiên tỷ tỷ này đã hơn một vạn tuổi rồi đấy, đã dục hỏa trùng sinh chín mươi chín lần. Ngươi gọi bà ta là lão tổ tông còn chấp nhận được…
Vị phượng tộc này thấy mặt đò lão như đớp phải thỉ thì biết lão già khô khan này chả biết thưởng thức gì cả, vẫn là tiểu oa nhi trước mặt này nói chuyện dễ nghe hơn, mặc dù lời nói của hắn toàn là ngả ngớn, trêu ghẹo thô thiển.
- Hì thì, thánh tử nói vậy thì ta cũng rất muốn đọc thử cuốn sách đó một lần. Trở lại chuyện vừa rồi, cái “Khoa học” của thánh tử nói có quá trình phát triển giống hệt với “Thần thông” ở thế giới này. Vậy bọn chúng có phải là một?
Trần Cảnh nghe hỏi thì ngửa mặt nhìn lên trần nhà như nhìn về một không gian xa xôi, anh nói:
- Phải mà cũng không phải. Có thể nói “Thần Thông” là một dạng khoa học đặc trưng của thế giới này. Ở thế giới mà ta ở, không có linh khí hay hay mấy thứ gọi là linh hồn.
Dừng lại một chút Trần Cảnh chỉnh lại lời nói:
- Không hẳn là không có linh hồn, chỉ qua chúng ta không có cách khai thác công dụng của nó mà thôi. Vậy nên nền khoa học ở thế giới đó xoay quanh vật chất tự nhiên, dùng tự nhiên thuần túy để lý giải tự nhiên. Còn ở thế giới này, có tồn tại linh khí và cách khai thác linh hồn vậy nên nền khoa học ở đây xoay quanh chúng, dùng chúng để lý giải tự nhiên. Ta nghĩ đó là khác biệt duy nhất giữa thần thông và khoa học. Thực ra thì hai quá trình này có thể gọi chung là nghiên cứu khoa học, chỉ qua là khác phương thức tiếp cận mà thôi.
- À! Ra vậy…
Một loạt mấy chục giọng nói từ đâu đó xung quanh vang lên. Đò lão gật gù cảm thán rồi hỏi:
- Ra vậy, bảo sao các sách thần thông viết bởi Thần Nông các đều khác xa so với sách thần thông thông thường. Trần thánh tử đã kết hợp hai nền văn minh này lại với nhau sao?
Trần Cảnh gật gù, chìa hai tay ra và nói:
- Ban đầu thì ta đọc sách dạy thần thông cũng chả hiểu gì, vậy nên ta đã dùng kiến thức mà ta đã biết để lý giải nó. Vì cả hai đều là “Khoa học” cả nên quá trình này diễn ra vô cùng thuận lợi. Ví dụ thần thông hỏa cầu bình thường là do hai mươi sáu phù văn hỏa diễm, linh khí sau khi đi qua chúng sẽ biến thành một chất dễ cháy và bắt lửa, đó là cách lý giải thông thường.
Tay trái của Trần Cảnh lúc này bắt đầu hiện lên phù văn say đó một khối cầu lửa màu vàng ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay trái của anh.
- Lúc đó khái niệm của ta về lửa là quá trình oxy hóa nhanh chóng của một vật liệu trong phản ứng cháy, giải phóng ra nhiệt, ánh sáng, và các sản phẩm phản ứng khác, trong đó các chất kết hợp với oxy từ không khí thường phát ra ánh sáng, nhiệt và khói. Vậy là ta dùng linh khí như một cỗ xe, vận chuyển khí oxy và hydro trong môi trường tới bàn tay rồi nén chúng lại với mật độ một, một và làm nóng chúng lên.
Ngay lúc này, trong lòng bàn tay phải của Trần Cảnh có một quả cầu khí không nhừng lớn lên và xoay tròn, cuối cùng b·ốc c·háy sáng rực, một ánh sáng màu xanh lam cực kỳ chói mắt.
Mọi người quan sát lúc này đều bàng hoàng, vì ngọn lửa này cực kỳ nóng, phải gấp hai đến ba lần ngọn lửa bằng thần thông bình thường mà số lượng nguyên khí tiêu hao cho nó lại ít hơn tới một nửa.
Trần Cảnh cắt nguyên khí sau đó nắm hai tay lại xoa xoa, hai q·uả c·ầu l·ửa nhanh chóng tan biến đi mất.
- Như ta nói, nền khoa học của thế giới đó đến từ tự nhiên, bọn ta đa phát hiện ra những vật chất ở dạng đơn chất thuần khiết nhất, đặt tên cho chúng là nguyên tố hóa học. Mọi người có thể mua bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học ở Đào Đô các với giá mười vạn linh thạch cực phẩm, đó là bảng nguyên tố lập ra dành riêng cho thế giới này. Có cả nguyên tố đơn thuần lẫn nguyên tố sau khi đã ảnh hưởng bởi linh khí. Hiện tại có một trăm nguyên tố thuần và hai trăm mười tám nguyên tố kết hợp được phát hiện và Đào Đô chúng ta vẫn đang tiếp tục nghiên cứu và mở rộng nó.
Mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc, một số người thì hơi nhíu mày, trong tâm nổi lên vài suy nghĩ xấu xa.
Trần Cảnh biết thể nào cũng vậy nên chẳng mệt lòng làm gì, suy cho cùng khoa học không thể phát triển nếu thiếu vắng lòng tham mà. Anh đặt lên bàn một lệnh bài và mặt nạ hồ ly, có khoảng trăm cái.
- Bất cứ ai muốn tham gia có thể đến nhận lệnh bài và mặt nạ, bất kỳ ai có đóng góp cho quá trình nghiên cứu của Đào Đô đều sẽ được tiếp cận với toàn bộ tri thức mà Đào Đô đang nắm giữ. Kiến thức là của chung, lúc bình thường thì sao cũng được Đào Đô sẽ không quản nhưng một khi đeo lên mặt nạ thì điều là người Đào Đô, ai phạm luật, c·hết.
- Tuân lệnh thánh tử!
Mọi người đều đồng thanh đáp lại, ngay cả đò lão và vị thần tiên tỷ tỷ kia cũng phải khom người đáp lễ. Trần Cảnh hình như nhớ một cái gì đó liền bổ sung:
- Nhân tộc cũng có thể tham gia nhưng phàm là người có liên quan đến Hiên Viên sơn cần lập tức đoạn tuyệt quan hệ hoặc tốt nhất đừng đến. nếu bị phát hiện, g·iết bất luận tội! Hiên Viên sơn và Đào Đô đang có c·hiến t·ranh, chỉ có một bên được sống, vậy thôi!
Lời vừa ra ngay lập tức có nhiều tiếng xì xào, vị thần thiên tỷ tỷ kia ngay lập tức bước tới trước, cầm lấy một lệnh bài và mặt nạ sau đó nói:
- Hoàng thất Phượng tộc từ nay cắt đứt mọi quan hệ với Hiên Viên sơn, kể cả giao thương giữa hai bên.
Trần Cảnh nghe vậy thì vôi đứng phắt lên, anh lập tức chỉnh lời:
- Không cần nghiêm trọng đến như vậy, có thể chuyển các mối làm ăn đến Thanh Sơn quan, Đại Lôi Âm tự hoặc những thế lực nhỏ hơn không liên quan đến Hiên Viên sơn. Cắt đứt giao thương với một tòa hiên hạ hại nhiều hơn lợi.
Vị tỷ tỷ này liền mỉm cười, nàng cung kính đáp lại:
- Cảm ơn Trần Thánh tử đã nghĩ tới lợi ích của Phượng tộc thiên hạ, mọi chuyện sẽ như ý muốn của thánh tử.
Nói rồi nàng biến thành một con chim màu cam khổng lồ, bay v·út lên cao, xé toạc mây trời.
Trần Cảnh lao vội ra ngoài để chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này nhưng quá muộn, nàng ta đã may đi mất rồi. Khi anh bước vào thì thấy khay đồ đã trống trơn, tuy vậy xung quanh vẫn còn cảm giác ngột ngạt.
- Ta hết lệnh bài rồi, muốn nữa thì đến chỗ Tiểu Cửu bệ hạ mà lấy, nàng ấy quản lý mấy cái này!
Ngay lập tức từng tiếng xé gió vang lên, không khí trong đình đã trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.