Chương 148: Quá khứ tệ hại
- Phải c·hết thêm một lần nữa sao? Ta không muốn c·hết, ta thực sự không muốn c·hết một cách vô ích như vậy nữa… Ta là người được chọn, ta là nhân vật chính, ta không thể c·hết, ta không thể c·hết…
Tên xấu số đang bị băm nhỏ kia dùng chút hơi tàn cuối cùng mà hét lên trong tuyệt vọng. Hắn cảm thấy c·ái c·hết đang thực sự đến, hắn sợ hãi và hoảng loạn.
Trần Cảnh đang say sưa trong cái cảm tưởng mềm mại cũng bị tiếng hét này làm cho tỉnh lại.
“Nhân vật chính (Main)? Đây không phải là một từ thuộc thế giới này. Tên này là xuyên không giả giống ta sao?”
Nghe thấy từ “Main” thốt ra từ miệng tên sắp c·hết kia khiến não Trần Cảnh lập tức nhảy số. Nếu đó thực sự là người xuyên không vậy thì lần này lời to rồi.
- Băng Nhất, mau dừng tay!
Trần Cảnh la lên và lao như bay tới bên hắn, anh lấy ra một lọ thuốc trị thương cao cấp cùng một lọ linh dịch và đổ hết lên đầu của hắn. Tên này cũng quả thật rất biến thái, cơ chế tái sinh của hắn quá mạnh.
Những giọt linh dịch rơi xuống cơ thể hắn ngay lập tức bị hấp thụ như mặt đất kho cằn gặp mưa. Rất nhanh, hắn đã khôi phục lại những phần nội tạng quan trọng bị tổn thương và bắt đầu tái tạo cơ thể.
Trần Cảnh thấy hắn không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa thì lập tức ngưng cung cấp thuốc cùng lin dịch. Việc này khiến cho các cơ quan đang tái tạo kia lập tức ngừng lại, chúng cuộn lại thành những mô sẹo lồi, bịt kín v·ết t·hương. Giờ đây tên này chả khác gì con lật đật là mấy.
- Cầu xin ngươi cho ta thêm chút linh dịch! Ta biết lỗi của mình rồi, tất cả tài sản cùng tính mạng ta giao hết cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta một con đường sống là được! Ta cầu xin ngươi!
“Bốp”! Trần Cảnh vung chân đá vào mặt hắn một cai rõ mạnh. Anh đạp lên đầu hắn mà di di mũi giày:
- “Ngươi” ư? Cầu xin ta mà không nói rõ được tên ta mà chỉ dùng từ “Ngươi” thôi ư? Mà hình như có hiểu lầm ở đây, ta không cứu tên gu ngốc nhà ngươi mà là đang giữ cho não của ngươi ở trạng thái hoàn hảo nhất. Ta chỉ cần thứ ẩn trong não ngươi chứ không cần thêm mấy tên sai vặt.
Dứt lời, từ khe giáp tay của Trần Cảnh phóng ra mấy cái xúc tu màu đen, chúng đâm vào tai, mắt, mũi, miệng, cột sống của tên này. Chỉ mất mười giây để Trần Cảnh khống chế toàn bộ hệ thần kinh của hắn.
- Băng Nhất đến Băng Thập, hộ pháp cho ta!
Trần Cảnh ban lệnh xuống cho đam rắn nhỏ rồi ngồi xếp bằng. Anh bắt đầu thực hiện các liên kết và đưa nguyên thần của mình vào thế giới tiềm thức của tên xấu số này.
Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, một không gian nhỏ đã hiện ra ngay trước mặt của Trần Cảnh. Nó là một căn phòng trọ kiểu cũ, loại phòng này rất phổ biến ở thế kỷ 21.
- Đây là không gian linh thai, cấu trúc của nó bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của ngươi. Là một xuyên không giả mà ngươi có trí tưởng tượng nghèo nàn thật đấy. Tường gạch ống, phủ bột thạch cao còn có rêu mốc và ẩm thấp. Nhìn cách bài trí thì ngươi cũng là một kẻ có tiền, dàn máy tính xịn xò đấy chứ, ít nhất cũng thuộc loại cao cấp vào thời đại này.
Trần Cảnh đi dạo một vòng quanh phòng, chả có gì đặc biệt cả. Anh bước lên gác trên thì ngay lập tức đập vào mắt là một kệ sách đầy truyện tranh và mô hình.
- Ồ, truyện bảy viên ngọc rồng trọn bộ, Bleach… Toàn là những bộ truyện nổi danh thời trước. Tuy thế kỷ 23 có ít ai đọc những truyện này vì dù sao thì thị hiếu người đời luôn thay đổi mà. Nhưng những nhà sưu tập thì lại phát cuồng vì chúng đấy. Ngươi đóng gói đám này lại rồi chôn đi. 300 năm sau con cháu ngươi khai quật lên bán đấu giá thì có thể trở thành tỉ phú đấy. Ta biết một tên hay sưu tập những thứ như thế này, cần giới thiệu không?
Im lặng, một sự im lặng đến lạ thường. Không một tiếng động nào được tạo ra để đáp lại Trần Cảnh cả.
- Ngươi khôn trốn được đâu, ra đây đi.
Trần Cảnh quá chán với cảnh này liền vỗ tay một cái. Ngay lập tức một dám xúc tu từ dưới đất chui lên, sau đó chúng bắt đầu tàn phá tất cả mọi thứ. Cuối cùng vật còn sót lại là một mô hình gundam cổ điển làm bằng nhựa giữa một không gian mênh mông, trắng xóa, không tồn tại bất kỳ một thứ gì cả.
- Thì ra ngươi trốn ở trong này.
Trần Cảnh mỉm cười đi tới, cái mô hình kia lúc này cũng bắt đầu cử động, nó toan bỏ chạy thì ngay lập tức bị một cái xúc tu đen kịt đâm xuyên người.
Sau đó một vật thể màu đỏ từ bên trong lao ra, nó lớn dần lên và hòa thành một hình người hoàn chỉnh. Đó là một người thanh niên tầm hai mấy tuổi, đeo kính cận, nhìn rất tri thức.
- Ngươi cũng là xuyên không giả?
Người thanh niên lúc này hỏi Trần Cảnh trong sợ hãi. Trần Cảnh cũng không bước lại, tạo cho hắn một không gian an toàn:
- Phải!
Người thanh niên kia mừng rỡ như bắt được vàng nhưng hắn cũng không tiến lại mà rất đề phòng:
- Ngươi có biết cách quay về không?
Trần Cảnh nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, anh nói:
- Người đ·ã c·hết không thể quay về. Ta đã xem qua ký ức của ngươi, ngươi là một học sinh hay b·ị b·ắt nạt, sau này khi lên đại học ngươi cũng không thoát khỏi số phận bi đát ấy. Cuối cùng ngươi chọn cách treo cổ trong phòng trọ của mình vào 16 giờ ngày 12/2/2021 và rồi ngươi được đưa đến đây. Ta hơi khác ngươi, ta b·ị đ·âm mấy chục nhát rồi bị nổ thành cát bụi… Nhưng nhìn chung thì chúng ta đêu đã là n·gười c·hết, chẳng thể quay lại được nữa.
Người thanh niên kia nghe thế thì hơi hụt hẫng, Trần Cảnh lắc lắc đầu nói:
- Ngươi là muốn báo thù sao? Hay muốn chứng mih mình là người trên vạn người? Khi ngươi đến đây, ngươi được ban sức mạnh cùng một gia đình khá giả. Coi như đó là phúc của ngươi nhưng ngươi lại dùng sức mạnh ấy để đàn áp dân lành, để g·iết chóc kẻ yếu. Việc làm của ngươi chả khác gì những tên đã từng b·ạo h·ành ngươi ở kiếp trước cả, vậy là sao?
Người thanh niên kia ngh Trần Cảnh thuyết giảng thì cười lớn:
- Ta khác bọn chúng, ta là người có sức mạnh và đó là lý do. Kiếp trước ta quá yếu đuối, quá nghèo hèn nhưng kiếp này thì không. Ta không muốn phải sống đê hèn như vậy, ta muốn sống một cuộc sống khác, một cuộc sống mà cả thế giới xoay quanh sự tồn tại của ta!
Trần Cảnh chỉ thở dài một cái mà nói:
- Ngu ngốc!
Tên kia nghe vậy thì kinh thường mắng:
- Còn ngươi thì có tư cách gì mà trách móc ta? Số người ngươi g·iết, số người vì ngươi mà lâm vào đường cùng không nhiều à? So với Hitler, ngươi còn tàn bạo hơn cả hắn!
Trần Cảnh nghe vậy thì cười mỉm, anh vung tay. Một khung cảnh lập tức hiện ra, đó là một bãi chiến trường ở thế kỷ 23.
- Thì ta có trách ngươi đâu, chỉ bảo ngươi quá ngu thôi. Giết người là công việc của ta từ kiếp trước rồi, nhiều lúc ta phải sống chui rúc, còn tệ hơn hoàn cảnh của ngươi nhiều. Cho ngươi xem một chút để đền bù nhé!
Vậy là tên thanh niên kia bị kéo đi từ bãi chiến trường này đến bãi chiến trường khác, từ phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác. Mọi kí ức cùng cảm xúc của Trần Cảnh được tên ày trải nghiệm đầy đủ…
- Ọe. ọe…!
Tên thanh niên ngục mặt xuống mà nôn ọe, hắn đã chứng kiến đủ mọi loại c·ái c·hết trong, ngửi đủ mùi xác thối cùng thuốc súng. Thấy đủ mọi loại đau khổ, biến dị trong phòng thí nghiệm. nghe dược tất cả âm thanh ngào khóc trong tuyệt vọng…
- Ài! Lần đầu ai cũng thế cả. Nhưng ngươi nhận ra sự khác biệt trong đó mà phải không? Ngươi g·iết người vì sở thích, khoái chí ân cừu như trong truyện tranh còn ta! Ta g·iết người vì đó là nhiệm vụ mà ta phải làm. Bất kỳ chính quyền nào muốn tồn tại đều cần vài tên đao phủ, kẻ sẵn sàng tàn sát kẻ thù, làm mọi chuyện dơ bẩn nhất mà không hỏi lý do. Cuối cùng là c·hết khi nào cần thiết. Kiếp trước ta làm đao phủ kiếp này ta vẫn chọn làm đao phủ. Giờ ngươi biết vì sao Tiểu Cửu lên giường với ta mà không phải ngươi rồi chứ? Ngươi chỉ đơn giản là muôn thỏa mãn dục vọng còn ta lại là đao của nàng ấy, cái đặc quyền sinh sản ấy được đặt ra vì những kẻ định sẵn sẽ phải c·hết như ta. Con cái mang huyết mạch cao quý cùng sự hoan lạc với đệ nhất mỹ nữ chính là món quà dành tặng cho bât kỳ ai vì Đào Đô hiến dâng tất cả. Nếu ngươi còn kiếp sau, đừng quên nó đấy!