Chương 147: Ám sát 2
- Ta công nhận cái tên “Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn không phải hư danh.” Thanh Khâu sơn là nơi đầu tiên sinh ra Hỗn Độn Thiên Hồ nên lâu lâu lòi ra một tên yêu nghiệt cũng không lạ.
Người thần bí kia trầm giọng nói, Kiến Long gần đó phụ họa theo một cách mỉa mai:
- Thánh tử Thanh Khâu sơn so với thánh tử Linh sơn quả là khác nhau một trời một vực. Đó là thường thức nhưng hắn, một mình hắn đã vực dậy toàn bộ một tòa thành cổ lão như Trấn Yêu thành, đi đầu trong phong trào cải cách Đào Đô, cuối cùng là thánh tử Thanh Khâu sơn đầu tiên lấy được c·ái n·gàn v·àng của Tiểu Cửu nữ đế. Tay hắn vấy máu còn nhiều hơn cả ta. So với hắn, lũ thánh tử nhãi nhép Linh sơn chả là cái gì cả!
Người kia trầm mặc một lúc rồi hừ lạnh:
- Hừ, vậy hôm nay ta muốn xem Trần thánh tử có thực sự lợi hại như ngươi nói không! Hồ nhi, ngươi còn muốn nằm đó tới bao giờ, mau dậy đi.
“Vút” tiếng thương xé gió vang lên ngay sau lưng Trần Cảnh, nhưng với khả năng phòng thủ bá đạo của Hắc Hồ giáp, toàn bộ động năng khổng lồ sinh ra từ cú đâm được chuyển xuống mặt nước dưới chân.
“Ầm” mặt hồ ngay lập tức nổ tung, dưới chân của Trần Cảnh xuất hiện một hố sâu tầm năm mét, nước hai bên đổ xuống ào ào như một con t·hác d·ữ.
- Grư… ưư… Ngươi vậy mà lại dám vấy bẩn Tiểu Cửu của ta, c·hết đi, c·hết đi!
Cái xác kia bỗng nhiên đứng dậy và điên cuồng t·ấn c·ông Trần Cảnh, miệng thì không ngừng chửi rủa và nguyền rủa anh.
Trần Cảnh cũng chả thèm né, anh lấy trong người ra một đống hộ thân phù. Nào là phật phù, đạo phù này nọ cũng cả trăm cái chứ không ít. Mỗi thương tên kia đâm tới, Trần Cảnh đều dùng một cái phù để phá giải. Vậy là cuộc chiến lại lần nữa biến thành một trò đùa trẻ con.
- Lãng phí, thật lãng phí. Tên này, tên này…
Người thần bí kia nói lắp bắp không nên lời. Kiến Long thấy vậy thì mỉa mai ác độc hơn. Từng tiếng phát ra như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn:
- Hộ thân phù cao giai, mỗi tấm điều có thể đỡ được một đòn của cường giả cấp Đạo Thần. Giờ ngươi thấy được sự khác biệt giữa đệ tử của ngươi và hắn chưa. Hắn chẳng cần dùng sức, dùng mỗi tiền không cũng có thể đập c·hết đệ tử của ngươi như đập c·hết một con gián. Thiên tài, cường giả cái gì? Nếu không có tiền tài chống đỡ phía sau thì các ngươi chẳng là ai cả. Ngươi biết hắn là Thánh tử Thanh Khâu sơn mà không biết hắn cũng là một khách khanh trưởng lão có tiếng tăm tại Minh Nguyệt thương hội, nơi nắm giữ tiền tài của mười tòa thiên hạ.
Người thần bí kia giọng có phần hơi hoảng hốt nói:
- Ngươi nói cái gì, tại sao ta chưa nghe tin này bao giờ?
Kiến Long chỉ nhàn nhạt nói:
- Ngươi mới ra khỏi động phủ chưa lâu, tất nhiên là không thể biết rồi. Hơn nữa chuyện này được Minh Nguyệt thương hội bảo mật khá chặt chẽ, người thực sự biết về hắn chỉ có một vài người mà thôi. Ta nể mặt ngươi, cộng thêm giao ước kia nên mới cho ngươi vào. Ta cũng đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi chỉ vì mấy tên con cháu ngu xuẩn đ·ã c·hết của ngươi mà chọc tới hắn. Ta nói luôn cho ngươi biết là Tiểu Cửu nữ đế leo lên giường với hắn ngoài vì tình cảm cùng một vài thứ thì một phần cũng chính là vì số tài sản khổng lồ mà hắn đang nắm giữ đấy!
Người kia nghe vậy thì toát mồ hôi, hắn quay người bỏ chạy ngay lập tức. Kiến Long cũng không ngăn cản mà để hắn rời đi.
Quay lại chiến trường dười hồ, tên ngu xuẩn cầm thương kia vẫn miệt mài t·ấn c·ông mà không biết mình đã bị sư phụ bỏ rơi. Đã hai tiếng trôi qua, Trần Cảnh dùng hết một ngàn mười bảy lá phù. Tro vàng cùng chu sa phủ đầy một góc hồ.
- Mệt rồi sao?
Trần Cảnh vẫn đứng yên ở đó mà mỉa mai hỏi. Tên kia dường như không nghe thấy gì mà vẫn điên cuồng t·ấn c·ông, nhưng tốc độ vu·ng t·hương cũng đã rất chậm, hai tay rách toác nhỏ máu tong tong. Cây thương đẹp đẽ ban đầu cũng đã cong queo, tàn tạ không chịu nổi.
- Đánh nhau cả ngày mà ngay cả vạt áo của ta còn chưa đụng tới vậy mà cũng đòi lên giường với Tiểu Cửu, đúng là một tên ngốc.
Dứt lời, Trần Cảnh đá chân một cái. “Vút” phi kiếm Vong Xuyên theo đà bay lên đâm xuyên tim tên ngu xuẩn kia, hắn ngay lập tức ngã xuống mặt nước, nhưng cơ thể vậy mà không hề chìm xuống.
Trần Cảnh lấy làm hiếu kì, anh ngay lập tức bảo đám Băng Nhất tạo một cái sân rộng bằng băng sau đó trói hắn lại, đặt đầu hắn lên một cái bệ rồi đợi.
Một lúc sau v·ết t·hương trên người tên này đã lành lại, nhưng hình như có tác dụng phụ. Hắn có vẻ nhìn già và gầy hơn một chút so với lúc đầu.
- Thả ta ra tên tạp chủng!
Vừa mới tỉnh dậy, hắn đã điên cuồng gầm thét. Trần Cảnh không hiểu, bộ tên này không ý thức được vị thế của hắn lúc này sao? Mấy tên không não này làm sao có thể sống sót đến cảnh giới này nhỉ?
“Bốp” Băng Nhất bò gần đó vung đuôi quất vào mặt hắn một cái rõ đau, bay cả vài cái răng ra ngoài. Trần Cảnh rất hài lòng sau đó ra hiệu, mười con ấu long ngay lập tức bò lại, quấn lấy nhau tạo thành một cái ghế cho anh ngồi.
- Ta hỏi này, ngươi tên gì? Các ngươi ở đâu? Bao nhiêu người? Làm sao các ngươi sống sót khỏi cuộc thanh trừng của ta được?
Tên kia chỉ hừ lạnh, tỏ vẻ anh hùng bất khuất không chịu nói. Trần Cảnh lại đổi câu hỏi:
- Ngươi và Cửu nhi của ta có quan hệ gì?
Tên kia nghe Trần Cảnh gọi Tiểu Cửu âu yếm như vậy thì nổi xung lên:
- Ngươi mau câm miệng cho ta, tên của nàng ấy không phải để một tên cặn bã như ngươi gọi!
Trần Cảnh cười tà, anh bắt đầu ôm lấy Băng Nhất rồi vuốt ve:
- Ngươi biết không, đêm đó ta với Cửu nhi đã ôm nhau thế này. Mông nàng hơi mập nhưng mềm lắm, ta đã nắn chúng như thế này này. Đuôi của Cửu nhi rất mềm mượt và ấm, vùi đầu vào đấy là phê quên lối về luôn…
Tên kia càng nghe càng trở lên điên loạn:
- Không, không! Tiểu Cửu không phải loại người như vậy, không phải loại người như vậy!
Trần Cảnh vỗ vỗ Băng Nhất rồi thở dài nói:
- Thế ngươi nghĩ Cửu nhi là người thế nào? Ngươi có biết tiêu chuẩn của đế vương Đào Đô chính là lục thân không nhận. Nàng đã tắm trong hồ được đổ đầy máu của cha, mẹ, anh trai và rất nhiều người quen của nàng ấy trong lễ đăng quang đấy biết không hả?
Thấy tên kia không nói gì, Trần Cảnh lại bồi thêm:
- Ngươi chỉ qua là muốn leo lên giường với nàng mà thôi chứ không thực sự thích nàng. Nàng ấy rất ngốc ngếch và ham ăn, ta luôn muốn nàng ấy cứ mãi như vậy, là một cô nương ngốc ngếch, sống hạnh phúc bên người thân không phải là tốt hơn đánh đổi tất cả để trở thành vua một cõi hay sao?
Tên kia vậy mà lại ngẩng cổ lên cãi:
- Ngươi thì biết cái gì chứ, đó là vinh quang, là thứ mà nhiều người ao ước mà không bao giờ chạm tới…
- Câm miệng!
Trần Cảnh giận dữ quát lớn rồi ném thanh Hoàng Tuyền xuyên qua đầu của hắn. Đợi lúc hắn khôi phục lại anh tiếp tục câu truyện:
- Đó là điều mà các ngươi muốn chứ không phải là điều mà nàng ấy muốn. Nàng ấy chỉ muốn được ăn hạt dẻ ngào đường và nô đùa trên thảm cỏ ngày xuân cùng gia đình thôi, các ngươi có biết điều đó không? Nàng đã nói với ta là không muốn ai phải như mình vậy nên ta đã thay nàng g·iết sạch lũ khốn nạn các ngươi, cải cách lại chế độ thối nát. Giờ ngươi nhìn đi, Đào Đô đã sáng sủa hơn nhiều rồi đấy. Khắp nơi vang lên tiếng cười của trẻ con, người người có cơm ăn, áo mặc, không còn huyết tế, hiến tế gì nữa…
Tên kia im lặng một lúc lâu rồi nói:
- Ngươi hình như yêu nàng ấy nhỉ? Nhưng ngươi có biết là nàng ấy sẽ phải sinh con cho người mạnh nhất, ngươi nhất định sẽ mất nàng ấy thôi. Nàng ấy chỉ là một công cụ sinh sản, ngươi không nên yêu nàng ấy. Đào Đô giờ toàn mùi h·ôi t·hối của lũ tạp chủng, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ đốt trụi nó thôi.
Trần Cảnh hừ lạnh, anh gõ gõ tay vào thanh Vong Xuyên rồi nói:
- Yêu ai đó là để họ được tự do, vậy nên nàng ấy muốn lên giường với ai đó là chuyện của nàng ấy, miễn vẫn còn chỗ cho ta leo lên là được. Hơn nữa kẻ nào dám có ý đồ biến nàng ấy thành máy đẻ, đến một ta g·iết một, đến mười g·iết mười. Giết cho đến khi không còn kẻ nào dám tơ tưởng đến điều đó thì thôi. Còn vấn đề Đào Đô, các ngươi sẽ không còn sống để thấy nó đâu. Đám người các ngươi sống dai như gián, giống ngươi vậy, g·iết hoài mà vẫn không c·hết…
Trần Cảnh đứng dậy, anh cầm hai thanh phi kiếm đâm vào hai mắt tên kia, khoét lấy tròng mắt ra sau đó vung kiếm phạt ngang, cắt tai cắt lưỡi gọt mũi, cắt cổ họng.
Từng nhát kiếm vung lên máu văng tung tóe, bộ giáp đen giờ đây bê bết máu đỏ tanh hôi. Trần Cảnh phát tiết xong thì mặt của tên kia cũng bị băm nát bét.
Trần Cảnh thu hồi kiếm, giáp, Thiên Ti. Sau đó để cho đám Băng Nhất giúp mình tắm rửa, thay quần áo. Vận một bộ áo cánh mới, Trầ Cảnh hít vào một hơi rồi lấy tai mèo ra gọi:
- Trần Thừa, Miêu Nhất, Tiểu Cửu bệ hạ, Kiến Long lâu chủ! Ta muốn phát lệnh truy nã phản tặc Đào Đô, bất kể là tên Cửu Vĩ tộc nhân nào theo chủ nghĩa thuần huyết cùng tay sai của chúng ở bất kỳ tòa thiên hạ đều phải c·hết. Phần thưởng cho ai lấy được thủ cấp những tên đầu sỏ là được yêu cầu một nguyện vọng trong khả năng của Thần Nông các. Còn tất cả đám còn lại, mỗi cái đầu chính là một bình đan dược hoặc một vật phẩm cao giai tùy chọn. Nếu có bất kỳ thế lực nào trách tội, cứ bảo là lệnh của Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn: Trần Cảnh!
- Được, ta ban lệnh truy lùng ngay!
- Như ý của chủ nhân, bọn em sẽ ban bố lệnh này khắp Bạch Hổ thiên hạ.
- Lần này ngươi chơi lớn nhỉ Trần ái khanh, ngươi cứ uy phong, sát phạt quyết đoán như vậy làm ta lại nhớ ngươi rồi. Sau lần này ta muốn ăn hạt dẻ ngào đường…
- Ha ha ha. Lần làm ăn lớn này Minh Nguyệt thương hội ta phải nhanh chân lên mới được.
Lần lượt từng giọng hồi báo vang lên, Trần Cảnh hài lòng cảm tạ mọi người rồi sau đó định cất tai mèo đi. Lúc Tiểu Cửu vẫn chưa tắt mà nàng dùng kênh riêng để nói:
- Trần Cảnh, ta biết ngươi làm việc này vì ta mà cũng là vì con dân Đào Đô. Nhưng sát nghiệp ngươi tạo ra quá lớn, sát khí, oán khí, nguyền khí quấn thân… Ngươi đời này có thể vĩnh viễn không còn cách nào tu hành nữa.
Trần Cảnh nghe vậy thì cười nhạt, từ kiếp trước đến kiếp này, n·gười c·hết bởi anh còn ít sao? Thêm nữa cũng chẳng làm sao cả, nếu đã nguyện làm chó vậy thì cũng đã ý thức được ngày nào đó phải c·hết như một con chó rồi, vậy thì có gì phải hối tiếc chứ.
- Ài, bệ hạ của ta. Ta đã nói rồi mà, việc nhỏ nhặt này để ta tới làm, dù sao cũng làm quen rồi. Hơn nữa mùa này đúng là có hạt dẻ ngon, nhưng để làm hạt dẻ ngào đường cần thời gian vài tháng. Đến màu đông mới ăn được. Bây giờ ta chỉ có hai hạt dẻ thôi, bệ hạ muốn ăn thử không?
Tiểu Cửu bên này giả bộ tức giận:
- Ngươi vô sỉ, ta không thèm quan tâm đến ngươi nữa!
Nói xong nàng cúp máy, còn Trần Cảnh cứ đứng đó thẫn thờ, mường tượng về cái cảm giác âm ấm mềm mại kia mà không để ý rằng bọn rắn nhỏ đang băm nhỏ xác của tên kia rồi ném xuống hồ cho cá ăn.