Chương 146: Ám sát 1
Đi vòng vòng quanh cái hồ khổng lồ này, bờ bên kia ở ngay trước mắt nhưng đi mãi mà vẫn chưa tới, Trần Cảnh bực mình nằm ngửa trên đầu rồng mà ngắm trăng sao. Bầu trời đêm nay thật là đẹp, nó khiến anh nổi hứng làm một bài thơ:
“Thu chí đêm sương trăng mờ ảo
Rắn nhỏ một mình dưới trời cao
Hóa rồng phi thăng hồ gợn sóng
Cơ đồ bá nghiệp ẩn trong lòng”
- Thơ hay! Từng nghe Trần thánh tử văn võ song toàn. Nay ngặp mặt quả thực là hạnh ngộ. Bài thơ này của thánh tử nghe thì có vẻ bình thường, nói về ước ao của rắn nhỏ nhưng nếu để ý kỹ thì đây lại là hai bài thơ. Một bài chất chứa sầu thương còn một bài thì ẩn chứa hùng tâm tráng chí.
Trần Cảnh lúc này bị lời bình của người lạ làm giật mình, anh nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra ai, vậy là Trần Cảnh liền bí mật thả Thiên Ti ra bên ngoài, phủ lên không gian trong bán kính mười mét, bao gọn hết đám Băng Nhất lại.
Người lạ mặt kia vẫn chưa xuất hiện, nhưng lời nói của tên này lại vang vọng tứ phương, không thể phát hiện ra nơi hắn ẩn nấp:
“Thu chí đêm sương
Rắn nhỏ một mình
Hóa rồng phi thăng
Cơ đồ bá nghiệp…”
- Chỉ bốn chữ, bốn câu nhưng lại mang theo hùng tâm tráng chí. Ẩn chứa Thanh Long ý chí từ thời cổ lão. Thanh Long lão tổ trước đây cũng chỉ là rắn nhỏ, sau khi tay trắng dựng cơ đồ mới được tôn làm Thanh Long….
Trần Cảnh lúc này cũng bình tĩnh trở lại, anh lớn tiếng hỏi:
- Các hạ là ai sao không ra mặt, nếu là người của Quân tử học cung thì nên lộ diện đi, quân tử thì không nên lén lút như vậy. Còn nếu là đến từ Hiên Viên sơn thì cứ trốn như vậy cũng được, ta không quan tâm.
Người thần bí kia hình như không để ý đến Trần Cảnh nói gì, hắn vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện của mình:
“Trăng mờ ảo
Dưới trời cao
Hồ gợn sóng
Ẩn trong lòng”
- Hẳn là Trần thánh tử đang tiếc thương cho số phận của mình đi. Mà thứ ẩn trong lòng Trần thánh tử là thiên hạ cuộn trào, là thiên kiếp phủ xuống, là chúng sinh than khóc hay chỉ là một đám mông mềm để làm ấm giường kia?
Trần Cảnh nghe vậy thì liền cười khẩy, đây chỉ qua là ngẫu hứng làm thơ do buồn chán, chả phải thứ cao thâm như vậy đâu.
- Ẩn trong ta là một thứ rất thích thị phi, rất thích chiến đấu, rất thích nghe chúng sinh than khóc và đặc biệt nhất, nó có một niềm đam mê bất tận với mông mềm.
Người kia nghe vậy thì liền cười lớn:
- Ha ha ha, ta không biết Trần thánh tử còn có khiếu hài hước như vậy đấy. Nhưng mà ta có một thắc mắc, một người đ·ã c·hết sao lại có những vui thú trần tục như vậy được chứ?
Trần Cảnh đưa tay gãi gãi đầu, anh lấy tong túi ra hồ lô rượu, mở nắp tu ừng ực:
- Khà, rượu ngon thế này n·gười c·hết không thể uống được đâu. Ta còn uống được rượu vậy thì cớ sao các hạ lại nói ta là n·gười c·hết?
- Đúng là thánh tử chưa c·hết nhưng trong mắt ta, thánh tử đã là cái xác không hồn từ lâu rồi.
Người bí ẩn kia hơi gằn giọng đáp lại. Ngay lập tức từ dưới hồ ngoi lên vài chục người mặc áo đen, không nói không rằng đã rút kiếm, lao về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh thấy cảnh này thì chỉ hời hợt nói:
- Ngươi không tự mình ra tay sao, cử một đám nhãi nhép này đến đây để làm gì? Hơn nữa các ngươi có tâm cố chấp với kiếm nhỉ, muốn á·m s·át người khác thì dùng dao găm, thuốc độc hay súng mới phải chứ? Kiếm, kiếm, lại là kiếm… Chỉ có lũ ngốc ở Hiên Viên sơn mới có suy nghĩ ngu xuẩn này mà thôi. Thời đại nhất kiếm vi tôn đã kết thúc rất lâu rồi.
“Oàng” Một v·ụ n·ổ cực lớn lấy Trần Cảnh làm trung tâm lập tức bạo tạc. Mặt hồ lập tức bị thổi bay, tạo thành những đợt sóng cao hai ba mét. Cá chép giao long gì gì sống ở quanh đó c·hết ngửa bụng, nổi lên lềnh bềnh rồi dạt vào bờ hồ.
Vụ nổ bất ngờ này khiến cho mấy tên áo đen đang lao tới hóa thành thịt vụn, một vùng nước xung quanh Trần Cảnh được nhuộm đỏ bởi máu.
- Động tĩnh lớn như vậy mà không ai để ý, xem ra ngươi vào được đây hẳn là đã có thỏa thuận gì đó với Long Trì quốc nhỉ. Hơn nữa ngươi cũng chưa từng ra tay, hẳn là vì “Chuyện của đám trẻ, nên để đám trẻ tự giải quyết” nhỉ?
“Bốp, bốp…” Một tràng vỗ tay khô khốc vang lên.
- Suy luận của Trần thánh tử quả là còn hơn cả lời đồn. Một chiêu đã g·iết sạch tất cả quân cảm tử của ta. Nhưng đó cũng chỉ là quân cảm tử mà thôi. Nhưng thánh tử nói đúng một điều, chuyện của giới trẻ nên để giới trẻ giải quyết, đây là thời đại của chúng mà!
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ cười nhạt, v·ụ n·ổ vừa rồi chính là do anh nung Thiên Ti lên ba ngàn độ C trong vài giây, tạo hiệu ứng bốc hơi cực mạnh và cuối cùng tạo ra một v·ụ n·ổ hơi nước. Sức công phá chắc tầm một trăm ki lo gram TNT đi.
Vì có sự bảo hộ của một lớp Thiên Ti, còn có Hắc Hồ giáp làm từ tim Đọa Ngõa nên từng này vẫn không nổ c·hết được anh đâu, cho nổ thêm mấy đợt nữa vẫn là có biện pháp.
Có điều người vừa xuất hiện đã khiến Trần Cảnh tối sầm mặt lại. Nam nhân yêu kiều, một thân giáp bạc, bước đi khoan thai, chín đuôi màu xám, uốn lượn ma mị.
- Cửu Vĩ tộc nhân sao?
Người này bước đi trên mặt nước, mỗi bước chân đặt xuống lập tức có một bông hoa Nhật Chu hiện ra từ hư không đỡ lấy.
“Tên làm màu này rất mạnh, có cần ta ra tay không?”
Nửa kia hỏi Trần Cảnh nhưng anh lại lắc lắc đầu, cái này không chỉ đơn giản là g·iết là xong chuyện. Có gián diệp trong Đào Đô, đây là chuyện lớn. Hơn nữa lại là Cửu Vĩ thuần huyết, liên lụy trong đó không hề nhỏ.
- Giáp trụ Ngân Hồ, đẹp nhưng lỗi thời, phù văn hỏa diễm Xích Chu, cũng đã quá hạn ba vạn sáu ngàn năm rồi. Lông màu xám tro, đầu đuôi có chóp trắng. Ngươi đường đường là hoàng tộc cũ, lại còn là dòng thuần chủng hiếm thấy vậy mà lại đầu quân cho Hiên Viên sao?
Người kia lúc này cũng dừng lại, hắn lấy một thanh đoản kiếm, kéo một cái biến nó thành một mũi thương màu bạc và nói:
- Im miệng, thứ rác rưởi hỗn huyết. Ngươi nên t·ự s·át đi, tránh để ta phải bị vấy bẩn bởi thứ máu dơ bẩn của ngươi.
Trần Cảnh lúc này cũng ngạc nhiên hết cỡ, chưa gì đã mở miệng mắng người là thế nào? Đầu Trần Cảnh bỗng nhảy số, anh mỉm cười, lấy ra mặt nạ hồ ly đen.
Ngay lập tức một bộ Hắc Hồ giáp đen tuyển hiện ra, bao lấy Trần Cảnh. Anh nhảy khỏi đầu Băng Nhất, bảo tất cả bọn chúng ở yên đấy rồi một mình bước tới.
Nơi chân Trần Cảnh đặt xuống, hai thanh phi kiếm Vong Xuyên, Hoàng Tuyền lần lượt lướt vào đúng vị trí ấy. Chẳng mấy chốc Trần Cảnh đã đến, tay cầm trường đao, chân đạp song kiếm, uy phong tuyệt đỉnh.
- Mấy tên ngu ngốc tôn sùng thuần huyết như ngươi ta nhớ đã g·iết rất sạch sẽ, không ngờ vẫn còn mấy sót lại một ít. Các ngươi bị lão tổ kia đá đít khỏi ngai vàng cũng là vì cái suy nghĩ cổ hủ ấy. Trong c·hiến t·ranh, thuần huyết các ngươi so với hỗn huyết chúng ta quá yếu kém, kết quả là bị diệt gần hết. Khác với các chủng tộc kia, Cửu Vĩ huyết mạch có tính thôn phệ và lưu giữ rất mạnh. Vậy nên càng là hỗn huyết, cha mẹ mang huyết mạch càng mạnh, càng hiếm thì Cửu Vĩ tộc nhân sau này càng bá đạo, càng mạnh mẽ hơn thế hệ trước. Mà ta cũng nể phục những người theo chủ nghĩa thuần huyết như các ngươi, năm đó lão tổ đã g·iết một đám nay ta lại g·iết một đám vậy mà vẫn còn sót lại rất nhiều…
Tên kia nghe vậy thì máu nóng dồn lên não, không chịu được mà lao tới:
- Câm miệng tên tạp chủng, c·hết đi!
Trần Cảnh thở dài, nói chuyện với bọn bại não thật là khó khăn.
- Công pháp ngươi quá lỗi thời, dồn hết toàn bộ linh khí vào đầu thương, sau đó không ngừng xoáy nó, biến nó thành mũi khoan cao tần. Điều này cho phép ngươi đạt sức xuyên phá lớn nhất nhưng…
Trần Cảnh ngừng lại mà lách người qua một bên, tay kia khẽ vung đao. Đao dài lập tức ngắn lại thành dao găm, nhắm thẳng vào mắt của tên đần này mà đâm tới.
- Thời gian vận khí quá lâu, ngươi còn cần mười bảy bước đà nữa mới hoàn thiện. Khoảng cách giữa ngươi và ta vậy mà lại quá gần, bộ pháp ngươi dùng hoàn toàn là thứ bổ trợ cho thương pháp, cơ thể cứng nhắc, kém linh hoạt. Ta chỉ đứng đó vậy mà ngươi còn không thể né được dao này của ta. Thật đáng thất vọng.
Trần Cảnh lẩm bẩn rồi rút con dao ra khỏi hốc mắt của đối phương. Một chiêu phân sinh tử, đúng tiêu chuẩn của Trần Cảnh. Đánh nhau sống c·hết là không lằng nhằng, ra chiêu càng hiểm, càng nhanh, càng đơn giản càng tốt. Cho dù là phép thuật cũng phải chuẩn bị trước như nỏ đã lên dây, chứ đợi lúc đánh nhau mới kéo dây là toi đời.
- Ha ha ha, ta bảo ngươi rồi mà. Kẻ mà khinh thường hắn chỉ vì hắn có tu vi thấp, vậy thì tất phải c·hết!
Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Kiến Long. Tuy vậy Trần Cảnh nhìn quanh cũng không tìm thấy bóng dáng con rắn già mất nết này.
- Một dao kia không đơn giản, thương pháp của Hồ nhi đã luyện gần tám trăm năm. Ngươi c·hết bởi cây thương kia cũng tính gần vạn, tu vi của Hồ nhi là Kim Đan cảnh đỉnh phong vậy mà lại bị một dao cực kỳ đơn giản như vậy đ·âm c·hết. Có chút không hợp lý…
Giọng nói xa lạ kia lại vang lên, Trần Cảnh hừ lạnh một cái rồi dùng nước hồ rửa đi máu ở trên dao.
Một dao này tất nhiên không đơn giản. Tuy tu vi cùng thể chất của Trần Cảnh đúng là bị giới hạn tầm Linh Thai cảnh, tuy vậy không gian Linh Thai của Trần Cảnh lại rộng tương đương một cường giả cấp Đạo Thần nên xét theo một nghĩa nào đó, Trần Cảnh đã ở cấp Đạo Thần rồi. Còn việc có dùng được sức mạnh của Đạo Thần hay không thì đó lại là một chuyện khác.
Chính vì sự chênh lệch to lớn như vậy nên tên nhãi này có chơi trò tiêu hao chiến cũng không làm Trần Cảnh mệt c·hết được. Nhưng Trần Cảnh không thích tiêu hao chiến, dù không thiếu năng lượng nhưng cơ thể vẫn là có hạn vậy nên mới cần đạo lữ song tu, làm lô đỉnh, tiên đan để nàng hấp thụ và luyện công. Cuối cùng cũng là vì tránh cơ thể no quá mà bạo tạc.
- Sao, nhìn không thấu à?
Kiến Long ở một bên mỉa mai khiến người kia càng uất hận. Hắn là người biết rõ nhất công pháp của Trần Cảnh nên hoàn toàn đã tìm được vết tích của một dao này.
Đầu tiên là dùng Thiên Ti bủa vây mặt nước, sau đó xả một loại độc đặc thù ra ngoài, lợi dụng hơi nước bốc lên khiến đối phương hít phải. Sau đó thì dùng ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt làm sai lệch vị trí của bản thân. Cuối cùng là làm màu, đưa dao ra đúng vị trí đã tính toán trước. Đối phương lao tới, Thiên Ti thay đổi độ đàn hồi của mặt nước khiến bước đà của hắn thoát lực.
Sau đó độc lập tức phát tác khiến linh khí một chỗ nào đó ngừng vận chuyển, vị trí ấy trên cơ thể lập tức mất đi cường hóa. Kết hợp với sự sai lệch do Kính Hoa Thủy Nguyệt gây ra, tên này sẽ không thể thấy được con dao trước mắt mà cứ thế lao vào.
Tất cả những điều này kết hợp lại với nhau, thời gian cũng phải chính xác tuyệt đối mới có thể tạo ra một cảnh tượng tên kia tự mình lao vào lưỡi dao Trần Cảnh đang cầm một cách quỷ dị như vậy.