Chương 145: Dạy học 4
Tạm gác chuyện buôn bán này qua một bên, dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích của Thanh Long nhất tộc, không thể tự ý quyết định bừa bãi. Hơn nữa mục đích chính của ngày hôm nay đến đây không phải vậy.
“Ta dùng cái xác kia để nắn gân hắn, vậy mà hắn lại dùng đan phương này để nắn lại ta. Xem ra tên tiểu tử này không chỉ đơn thuần là một tên láu lỉnh như Kiến Long mô tả, tâm cơ rất sâu.”
Đò lão nghĩ vậy liền từ bỏ ý định tiếp tục thử thách Trần Cảnh, ông lấy ra một cuốn sách và để xuống trước mặt Trần Cảnh.
- Trần thánh tử, ta mới mua cuốn sách này từ Minh Nguyệt thương hội. Huyền cơ trong này rất ảo diệu, tâm ta ngu dốt không thể nào hiểu thấu được. Nay biết thánh tử là người đã viết ra nó, nên ta mạn phép xin được thánh tử chỉ dạy.
Trần Cảnh nghe lão quái vật này kính cẩn với mình như vậy thì bị dọa sợ
“Ngươi ngu dốt? Ngươi, kẻ đã in dấu chân khắp nơi trong thiên địa mà là một tên ngu dốt thì ta ngay cả đống phân chuột cũng không bằng. Khiêm nhường là tốt nhưng khiêm nhường quá có thể khiến ngươi dễ bị ăn đấm lắm đấy đò lão à…”
Trần Cảnh nhận lấy cuốn sách, mùi xà phòng đặc trưng kia trên đó rất đậm. Rõ ràng là từ chỗ Kiến Long mà ra chứ mua bán hồi nào, hơn nữa đây là bản đặc biệt, chỉ dùng trong q·uân đ·ội hoặc những tu sĩ cấp cao. Loại Đào Đô cho phép mua bán không chi tiết với phức tạp như vậy. Ban đầu Trần Cảnh định truyền hết ra nhưng bị Tiểu Cửu cản lại. Một phần là Đào Đô muốn phổ biến nó trong q·uân đ·ội trước còn một phần là nó viết quá ảo diệu, dân chúng phổ thông bình thường thì không có cách nào tự tu luyện được. Nên nếu đây là sách hiện lưu hành thì sẽ mỏng hơn, chia làm sáu quyển và chú thích cực kì cặn kẽ.
Trần Cảnh nhấc lên rồi lại đặt cuốn sách xuống đất mà cười cợt nói:
- Có thể mua được cuốn sách này chứng tỏ đò lão cũng không phải người bình thường. Kẻ dám bán cuốn sách này cho đò lão e cũng là kẻ có lá gan không nhỏ…
Đò lão nghe vậy thì có hơi chột dạ.
“Lẽ nào cuốn sách này không phải là cuốn bán trên thị trường?”
Lúc này đò lão bắt đầu hơi lúng túng, ông trách Kiến Long làm ăn quá ẩu tả và cũng tự trách mình quá hấp tấp rồi.
Trần Cảnh nhìn thế thì không nhịn được nữa mà cười lớn:
- Ha ha ha, trên đời làm gì có bức tường nào mà không lọt gió. Đò lão đã có được cuốn sách này cơi như là có chút nhân duyên đi. Hơn nữa cuốn sách này cũng chẳng phải do một mình ta viết.
Đò lão thấy Trần Cảnh không hoạnh họe mình mà lại hào sảng như vậy thì có chút hơi thất thần. Nhưng lão đâu có biết là cuốn sách này là “Quà” mà Trần Cảnh đã tặng chín tộc kia đâu chứ.
Trần Cảnh đã ngẫu nhiên loại bỏ một số thứ trong cuốn sách này nên chả ai luyện được một cách hoàn hảo, trừ phi có ngộ tính nghịch thiên, đọc một hiểu mười suy diễn hai mươi. Kết quả cuối cùng là ba trong số chín tộc đã phải đến chỗ Trần Cảnh mời “Lão sư” mà Đào Đô đã chuẩn bị trước về đặt trong nhà mình.
Tuy cách do thám thô thiển như vậy chẳng thu được kết quả tốt đẹp gì nhưng lại là một cái đinh đóng vào ghế ngồi của bọn họ. Nó sẽ nhắc nhở bọn họ rằng: “Cửu Vĩ tộc còn chưa có hết thời đâu, liệu hồn mà hành sử.”
Cũng có vài trường hợp khác biệt như Nhân tộc, hai bên đang c·hiến t·ranh c·hết sống, nên có cho thì họ nhận cho có lệ nhưng chắc là đã phá hủy hay không thèm đọc. Tu luyện công pháp của kẻ thù sống c·hết ư, ít ai có suy nghĩ này lắm, không gọi nó là tà công hại người đã là cho mặt mũi lắm rồi…
Trở lại thực tại, Trần Cảnh cũng được xem là một “Lão sư” như vậy. Nhưng nhiệm vụ của anh không phải đi do thám mà là để cho mọi phương do thám anh, dịch chuyển sự chú ý của những “Đám côn trùng” khó chịu kia ra khỏi Đào Đô.
Bước ra hiên đình, Trần Cành chắp tay sau lưng ra vẻ thế ngoại cao nhân, nhìn trời nhìn mây để bắt đầu truyền đạo:
- Đối với người tu hành, Linh khí đất trời chính là dưỡng khí. Vậy tại sao không hấp thụ Linh Khí như cách mà ta dùng để lấy dưỡng khí hằng ngày? Hô hấp vốn là căn nguyên của sự sống, vậy nên dùng việc hô hấp thường ngày để tu hành mới là tốt nhất. Cái gì bế quan tu luyện, cái gì võ kỹ, cái gì vận khí nội công vân vân… So với việc hô hấp thường ngày, đều là rác rưởi. Ngươi có thể từ bỏ tu luyện, từ bỏ công pháp nhưng chẳng thể nào từ bỏ việc hít thở được.
Đò lão nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút sau đó cúi đầu hành lễ bái sư. Hiện tại Trần Cảnh là lão sư truyền đạo, vai vế tất nhiên cao hơn đò lão một cái đầu. Dù anh có chửi mắng hay thế nào thì cũng phải cung kính. Sau khi truyền đạo xong, vai vế lại quay về như cũ vậy thì tính toán sau.
Trần Cảnh vốc lên một ít nước hồ, dùng nguyên khí tạo thành một khối cầu rồi nói:
- Nhìn kỹ, từ khi mới sinh ra, ngươi đã biết thở. Không ai dạy ngươi thở và ngươi cũng chẳng thể nào quên đi cách thở. Ngay trong bào thai, ngươi đã thở, nhưng không phải bằng mũi mà bằng toàn bộ cơ thể. Ngươi được bao bọc trong nước ối, dưỡng khí thông qua nó lan đi khắp từng tế bào của ngươi. Khi ngươi ra đời, bản năng của ngươi đã ép ngươi phải thở bằng phổi, dần dần các ngươi đã quên đi cách hô hấp này. Nhưng tế bào của ngươi, cơ thể của ngươi thì không thể quên đi nó.
Trần Cảnh phất tay, hút thêm nước tạo thành một quả cầu nước khổng lồ sau đó lấy rất nhiều linh dịch đổ vào trong.
- Thế giới này chính là tử cung ấm áp của người mẹ, tu sĩ chúng ta chính là những bào thai đang không ngừng hấp thu dưỡng chất, không ngừng lớn lên. Hãy biến mình thành bào thai, biến vạn vận xung quanh thành nước ối, biến linh khí thành dưỡng khí. Dùng cả cơ thể của ngươi để hấp thụ.
Nói xong, Trần Cảnh đẩy quả cầu nước về phía đò lão, kèm theo nhắc nhở:
- Bước đầu nhớ lại bản năng noãn bào luôn khó khăn, thứ ngươi cần tìm là cảm giác, sau này khi nhớ được cảm giác rồi thì sẽ có thể tự làm được thôi. Dễ nhất vẫn là dùng nước làm vật dẫn, bước vào trong cầu nước đi, đó chính là quả trứng sẽ dưỡng sinh ra ngươi một lần nữa. Như ta nói ban đầu, không ai có thể dạy ngươi cách thở, ngươi phải tự học thôi!
Đò lão nhìn quả cầu nước trước mặt, trong lòng cũng nổi lên một chút do dự. Trần Cảnh thấy vậy thì cũng không nói gì, anh vẫn ở một bên chờ đợi.
- Ha ha ha, đa tạ Trần Thánh tử đã chỉ dạy.
Đò lão ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó ông chắp tay cung kính vái Trần Cảnh một cái rồi bước vào bên trong cầu nước. Trần Cảnh ở bên ngoài cũng không rảnh rỗi. Anh luôn tay pha chế dược chất bỏ vào trong cầu nước, vừa làm vừa lẩm bẩm:
- Không giống Cửu Vĩ mang thai trong bụng mẹ, Long tộc lại sinh ra từ trứng giống Phượng tộc. Thành phần nước ối của Cửu Vĩ tất nhiên là không dùng được, mà ta không có trứng của Long tộc để so sánh nên lấy tạm dịch trứng của Chu Tước vậy…
Sau một hồi pha chế, quả cầu nước bây giờ đã hóa một màu hơi trắng đục và bắt đầu sệt lại. Dưới ánh mặt trời, nó như một khối hổ phách với tâm là một con rồng cực kỳ đồ sộ.
Trần Cảnh đứng đó nhìn nhìn rồi búng tay, Cả đám Băng Nhất lao ra thi nhau phun hàn khí, phun nước…Bọc khối cầu dịch này trong một tầng vỏ băng rất dày.
Giờ đây “Quả trứng” cuối cùng cũng đã hoàn thiện, Trần Cảnh xoa xoa nó mấy cái tỏ ý hài lòng sau đó than thở:
- Thiên tài Đào Đô học cái này thì cứ mười người lại c·hết chín, sau này khi ta tạo ra được dung dịch môi dẫn linh khí thích hợp cho Cửu Vĩ tộc thì quá trình tham ngộ mới có thể an toàn mà tiến tới. Nay ngươi là Long nhân đầu tiên thử nghiệm hợp chất môi dẫn này, là sống hay c·hết, là thành hay bại, là giun hay rồng… Tất cả đều phụ thuộc vào ý chí cùng ngộ tính của ngươi cả thôi.
Trần Cảnh nhấc tay ra, một đồ đằng Cửu Vĩ lan ra, bao phủ toàn bộ “Quả trứng” kia. Sau khi xong việc cũng là lúc chiều tà, anh bước ra ngoài đình, túm lấy Băng Thập và dùng nó làm thuyền, du ngoạn quanh quanh mặt hồ, từ khi đặt chên đến đây, Trần Cảnh chưa bao có một ngày thoải mái. Nhân lúc mấy lão quái kia đang tập trung vào “Quả trứng” Trần Cảnh quyết tâm tìm cách lẻn ra ngoài phá phách một hồi cho thỏa chí.