Chương 144: Dạy học 3
- Mời, đò lão cứ tự nhiên.
Trần Cảnh giơ tay mời cho có lệ rồi tự múc ra một bát mì cho mình. Chỗ thức ăn còn lại anh vẫn để nguyên trong nồi cho đám Băng Nhất tự mà phân phối.
- Ha ha ha! Vậy thì lão già ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Đò lão cười sảng khoái sau đó cũng ngồi bệt xuống đất, tay cầm bát mì nóng mà húp xì xụp. Mì này được làm từ rêu bánh mì nên rất dai, có ngâm trong nước dùng bao lâu đi nữa cũng không bị bở. Điều đặc biệt nhất là sợi mì này có rất nhiều lỗ nhỏ li ti, thông từ đầu này sợi mì qua đầu kia tựa như ngó sen vậy.
Những cái lỗ này giúp mì có thể giữ lại một chút nước dùng bên trong, cắn một miếng, nước dùng trào ra khắp khoang miệng. Đò lão trước giờ chưa từng ăn qua thứ mì gì đặc biệt như vậy, lên vừa húp mì, vừa khen không dứt miệng. Đến ngay cả nước dùng cũng được húp rất sạch sẽ, một giọt cũng không để lại.
- Mì này quả thật rất ngon, rất lạ miệng. Không biết Trần thánh tử có thể nói cho ta biết chỗ mua không?
Đò lão ăn xong thì liền vỗ vỗ bụng mình rồi vu vơ bắt chuyện. Trần Cảnh vừa ăn nhồm nhoàm vừa trả lời:
- “Nhóp nhép, nhóp nhép” Đò lão có thể đến Thần Nông các mua hoặc đến chỗ tửu lâu của Minh Nguyệt thương hội. “Ực, sụt sụt” Mì này gọi là Liên Thảo, ta lấy cảm hứng từ cái ngó sen. Tất nhiên chỉ có đầu bếp tay nghề cao mới làm được, cần phải vận dụng linh khí, hóa thành kiếm khí sau đó đục lỗ dọc theo sợi mì nhỏ xíu này. Ngoài ra còn phải dùng cách này để nhồi thêm vào bên trong sơi mì gia vị cùng một số nguyên liệu nữa. Ngay cả đệ nhất đầu bếp của Minh Nguyệt thương hội cũng phải mất sáu tháng mới học được, nên giá rất rất mắc đi.
Đò lão nghe vậy thì liền cười nhạt một cái, tưởng gì chứ tiền thì lão ta không thiếu. Nhưng điều lão quan tâm lúc này là Trần Cảnh là người đầu tiên tạo ra loại mì Liên Thảo này. Nếu đúng như những gì Trần Cảnh nói thì trình độ khống chế linh khí, nguyên khí, kiêm khí của Trần Cảnh phải ở cấp độ phản phác quy chân hoặc cao hơn.
Một tên lêu lổng, chỉ biết ăn nằm với trêu ghẹo nữ nhân suốt ngày, chẳng bao giờ thực sự nghiêm túc tu luyện vậy mà có thể làm được điều mà các tông sư phải mất nhiều năm đau khổ tập luyện sao? Điều này không hợp lý.
“Chẳng nhẽ như Kiến Long nói trước đó, tên này lách luật bằng cách biến việc tu luyện thành những thứ hoạt động hằng ngày? Ăn ngủ cũng là tu luyện, hít thở cũng là tu luyện, ghẹo gái cũng là tu luyện…?”
Lúc này những câu hỏi như vậy không ngừng xoay quanh đò lão khiến ông phải nhìn Trần Cảnh bằng một con mắt khác. Nhưng thực tế thì Trần Cảnh đã chơi ăn gian. Thiên Ti sau khi kết hợp với anh đã sinh ra linh tính.
Cũng dễ hiểu, Thiên Ti vốn là v·ũ k·hí của Hỗn Độn Thiên Hồ, thứ bị phong ấn trong cơ thể của Trần Cảnh. Nó chính là lông đuôi của con quái vật ấy nên khi cả hai dung hợp, Thiên Ti nghiễm nhiên cũng thực sự coi Trần Cảnh là chủ nhân.
Bằng cách nào đó mà thứ v·ũ k·hí nghịch thiên này bị giáng cấp làm một món thần binh giá rẻ rồi rơi vào tay Trần Cảnh. Là sự sắp xếp của Thái Hưng lão tổ hay là sự vô thường của Thiên Đạo tạo ra, không một ai biết rõ cả.
Ngay chính bản thân Trần Cảnh cũng không biết lai lịch của Thiên Ti, chỉ biết nó sau khi sinh ra linh tính thì rất tiện lợi mà thôi. Chỉ cần suy nghĩ và tưởng tượng, Thiên Ti sẽ có thể tự nó làm việc. Bất kể có là chém bay một quả núi, tạc một bức tượng giống y như thật đến từng cọng lông hay đ·âm c·hết một con vi khuẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy. Tất cả chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là được.
Vậy nên người khác phải đau khổ nghe Trần Cảnh “Giảng đạo” vô thưởng vô phạt rồi mày mò làm còn anh thì chỉ cần ngồi không cũng có thể làm giống, thậm chí còn tốt hơn họ.
Sau khi Trần Cảnh ăn xong, anh bắt Băng Thập đang bò ở kế bên và dùng nó như một tờ giấy lau miệng. Băng Thập thấy cơ thể bị bẩn thì liền tỏ vẻ không vui. Trần Cảnh thấy vậy thì cười nhẹ, anh gõ gõ yêu vào đầu nó mấy cái xong đặt cái bát lên, cho nó mang đi rửa.
Vậy là một cảnh tượng kì quái hiện ra, mười con rắn trắng, con thì đội bát, con thì đội nồi, con thì gậm đũa, đi theo một hàng ra bên mép hồ, sau đó dùng nguyên khí hóa thành từng cái vòi rồng nhỏ, cuốn nước lên để rửa chúng. Khí hoàn thiện thì lại làm phép tạo gió, hong cho thật khô rồi lại đội chúng lên và sắp hàng đi vào.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Trần Cảnh lấy ra một bàn trà, anh tự tay pha một nồi trà thảo mộc thật thơm. Sau đó thì ném mười con rắn nhỏ kia vào cho chúng tắm rửa. Đò lão thấy Trần Cảnh ném mấy con ấu long này vào nồi nước đang sôi thì lấy làm hiếu kì.
Ông ngay lập tức không nhịn được mà tiến tới bên cạnh. Trần Cảnh thấy cá cắn câu thì chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi tiếp tục công việc. Đầu tiên anh ném một đống băng tinh cao cấp vào sau đó tăng độ lửa.
Tiếp đến là Hoàng Thảo trăm năm, Khô Lan ngàn năm, Huyết Sâm ba nhánh,… Đây đều là những dược liệu phổ thông cao giai, cũng không có gì quá đặc biệt cả.
Sau khi bổ sung dược liệu xong, Trần Cảnh lấy mấy trăm lọ linh dịch cao cấp ra rồi đổ vào. Ngay lập tức linh khí bốc lên nghi ngút, tạo thành một lớp sương mù lấp lánh, kỳ ảo.
Đò lão thấy cảnh này thì hơi chột dạ, mấy trăm lọ linh dịch cực phẩm này đủ để mua cả một tòa thành trong vùng hoang địa đấy. Ngay cả ông tuy không thiếu tiền nhưng hành động phung phí như này thì quả là ông không làm được.
Sau khi hoàn thiện, Trần Cảnh đóng nắp và niêm phong nồi lại. Lúc này cái nồi kì lạ đã hiện rõ chân thân là một cái lò luyện đan đặc biệt. Trần Cảnh dùng nguyên khí nhóm lửa, một ngọn lửa xanh lam cứ thế bùng lên. Trong nồi mọi thứ bắt đầu nóng lên, bọn Băng Nhất bắt đầu giãy dụa, va vào thành lò tạo tiếng coong coong, nghe âm vang tựa chuông đồng, thanh thoát như đàn đá.
“Tên này ăn chưa đã, định ăn luôn sủng vật của mình hay sao?”
Đò lão nghĩ vậy thì liền hơi cau mày, nhưng ông cũng không hỏi mà chỉ đứng nhìn. Một lúc sau, âm thanh coong coong kia yếu dần rồi dừng lại hẳn.
“Lần này sắp có canh Băng Long ăn rồi, không biết vị thế nào nhỉ?”
Một ý nghĩ thoáng qua về một bát canh rắn đã làm đò lão không nhịn được mà chẹp chẹp miệng một cái. Trần Cảnh lúc này toàn tâm khống chế lửa, tiếp tục ninh nhừ bọn Băng Nhất thêm mấy tiếng nữa.
- Thân thể khô gầy như cây đào trụi lá giữa mù đông tuyết trắng, nó không phải đ·ã c·hết mà chỉ qua đang không ngừng tích trữ dinh dưỡng. Một khi gió thổi tuyết tan, cái cây khô ấy lại đâm chồi nảy lộc, lại nở hoa rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trần Cảnh vô thưởng vô phạt nói một câu như vậy rồi d·ập l·ửa, anh bước tới trước và từ từ mở nồi ra.
“Thân thể khô gầy? Mấy con ấu long béo múp míp đó khô gầy ở chỗ nào?”
Đò lão thấy Trần Cảnh nói ẩn ý với mình thì liền đăm chiêu suy nghĩ. Trên đời này ông quả thực rất nghét những người thích bắt đố ông, nếu không phải Trần Cảnh có thân phận đặc thù thì ông đã trực tiếp bẽ cổ anh từ lâu rồi.
Khi nắp lò mở ra, ngay lập tức có mười cái đầu nhô lên nhìn xung quanh, rồi cả đám Băng Nhất bay ùa ra, quấn chặt lấy cổ Trần Cảnh.
- Mã a, mã a…
Bọn chúng bắt đầu bay vòng quanh anh và kêu lên đầy vui sướng. Trần Cảnh giơ tay kéo một con xuống và xem xét, cơ thể bọn rắn nhỏ này hiện tại sau ba lần lột xác đã trở nên rất giống chân long thuần huyết.
Đầu, sừng, lông mao, bờm, tứ chi đều hoàn hảo. Nếu nhìn từ xa thì sẽ không thể nào phân biệt được bọn chúng với chân long thật sự. Nhưng nếu để ý kĩ, Vảy bọn Băng Nhất không thô mà rất mềm, tựa như một lớp lụa mỏng vậy. Ngoài ra cái mang kia cũng to hơn và hàm răng vẫn là răng loài rắn.
Đò lão thấy vậy cũng bắt lấy một con mà xem xét, vẻ mặt không thể tin được của ông ấy thật dị hợm và buồn cười. Trần Cảnh cũng không giải thích gì, anh nhìn trong “nồi” thấy còn một ít nước cặn thì liền múc ra, sau đó thu nhỏ nó lại như cũ.
- Trần thánh tử, thứ nước cặn này có thể cho ta không? Tât nhiên ta sẽ không lấy không, Trần thánh tử cứ ra giá, ta nhất định sẽ trả đủ.
Trần Cảnh thấy vậy thì gãi gãi đầu, ngay từ đầu anh biết cái lão chèo đò này cùng Kiến Long là chung một đức tính, điều là những con quái vật trong quái vật thích trải nghiệm cuộc sống của người thường cả. Bọn họ có thể che giấu tu vi nhưng không thể nào thoát khỏi được cái mũi của Trần Cảnh. Anh ngay từ lúc gặp lão chèo đò này lúc sáng đã ngửi thấy mùi xà phòng thơm của Kiến Long trên người lão, đây chính là loại xà phòng được thiết kế riêng, chỉ tặng chứ không bán.
Người ngặp được Kiến Long, lại ở gần đến mức nhiễm cả mùi hương thế này thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Vậy nên Trần Cảnh quyết định thả ra mồi câu, thứ thuốc hoán thai thoát cốt, tinh lọc huyết mạch như thế này anh chưa bán ra cũng chưa truyên cho ai nên lấy nó ra làm mồi nhử là hợp lý nhất.
- Thanh Long cửu biến công pháp, không cần thần thông, chỉ cần công pháp là được.
Vừa mở miệng, Trần Cảnh đã ngoạm xuống một miếng lớn khiến đò lão phải xám mặt. Nhưng thứ thuốc này quả thực hấp dẫn, Long tộc huyết mạch quá dễ bị pha trộn, đời sau huyết mạch ngày càng suy yếu nên thứ thần dược này có thể giúp ích cho bọn họ rất nhiều. Nhưng đổi nó lấy công pháp cấm truyền thì quả thực có hơi khó nói.
Đò lão suy nghĩ rất lâu rồi đưa ra thỏa hiệp:
- Hai chữ cấm truyền không phải là để nói chơi, người ngoại tộc không thể nào có nó. Tuy nhiên, nếu thánh tử dạy ta cách chế tạo thứ thuốc này. Ta có thể dùng lý luận cơ bản của Thanh Long cửu biến để đổi. Ngộ được gì thì là cơ duyên của thánh tử, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi!
- Thành giao!
Trần Cảnh thấy cơ hội đã tới thì liền bắt luôn, cá đã cắn câu nếu còn chần chừ sẽ tuột mất. Hơn nữa anh cũng chỉ cần phần lý thuyết này, dù sao tự mày mò sáng tạo sẽ có được công pháp phù hợp với bản thân hơn là sao chép toàn bộ.