Chương 143: Dạy học 2
Trần Cảnh bước vào trong đình, anh để cái xác kia lên một tấm vải đặc biệt không thấm nước. Sau khi kiểm tra một hồi thì thấy cô nương này chỉ mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Là một cơ thể thiếu nữ hoàn mỹ, thuần khiết, có vẻ còn chưa dậy thì hết. Phần xương cổ cái xác có rất nhiều mảnh xương vụn nhưng vết cắt lại rất ngọt và cơ bắp có xu hướng co lại vào trong. Xem ra là bị ai đó đập nát đầu ngay khi còn sống rồi dùng một đao cắt bỏ.
Trên cái xác còn lưu lại hơi ấm, kinh hãi hơn là vậy mà tim vẫn còn đập, da dẻ vẫn trắng hồng. Cơ thể bình thường bị như này chắc chắn sẽ c·hết nhưng cái xác này vậy mà vẫn còn sinh cơ dạt dào. Chứng tỏ n·gười c·hết tu vi không tầm thường.
Từ quần áo cùng phụ kiện đi kèm, Trần Cảnh có thể đoán được đây phải là con ông cháu cha của một tông môn nào đó vì tất cả đều là pháp bảo tiệp cận thượng phẩm. Tiếc là hồn phách đã không còn trong thân xác này, nếu không thì có thể biết thêm một số chuyện rồi.
- Đò lão, cái xác này không tầm thường nha! Có thể nói cho ta biết danh tính của người này không? Ăn một thứ không có nguồn gốc rõ ràng thì không hay lắm đâu.
Đò lão nghe vậy thì thờ ơ đáp:
- Cái xác này trước đây là Hoài Sơn công chúa của Vạn Đồ quốc, một quốc gia lớn dưới trướng Hiên Viên sơn, mục đích ban đầu là đến cầu thân. Nàng có trong mình một ít dòng máu Cửu Vĩ nên khá xinh đẹp, thiên phú tốt, tu vi cũng là bán thần đỉnh phong. Chỉ tiếc vì là tạp chủng nên Hiên Viên sơn xem nàng là một vật phẩm để trao đổi lợi ích mà thôi.
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài, anh lấy Thiên Ti, hóa dao mổ và bắt đầu công việc phanh thây róc thịt cái xác. Vừa làm, Trần Cảnh vừa nói:
- Cầu thân? Nàng ta vẫn còn trong trắng mà đã phải c·hết tức tưởi như này, xem ra việc cầu thân không được tốt lắm thì phải?
Đò lảo thấy Trần Cảnh mổ ngực rạch bụng thoăn thoắt, một một dao hạ xuống đều tràn đầy đao ý thì gật đầu hài lòng, ông nói:
- Đao pháp tốt, lấy dao làm đao, máu đỏ tuôn trào phủ tứ phương nhưng dao không hề dính máu, ngược lại càng ngày càng sắc bén. Ngay cả da thịt bán thần cũng có thể cắt được. Xem ra Trần thánh tử cũng không yếu đuối như lời đồn thì phải?
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ cười nhẹ. Anh luồn tay móc tái tim ra, bị cắt lìa khỏi cơ thể vậy mà nó còn đập thình thịch một cách mãnh liệt. Trần Cảnh ném trái tim này qua một bên rồi tiếp tục công việc. Mất đi trái tim, cơ thể bắt đầu c·hết dần, từ từ nguội lạnh. Xem ra tinh túy của cái xác này là nằm ở quả tim.
Sau khi cắt ra một vài bộ phận đặc biệt chứa nhiều sinh khí, cái xác bắt đầu chuyển từ hồng sang trắng bệch, máu huyết bắt đầu đông lại. Trần Cảnh lấy trong nhẫn ra một bộ kim chỉ, anh tỉ mỉ may lại cái xác như cũ, sau đó dùng một mồi lửa màu lam, thiêu cái xác này thành tro bụi và bỏ vào hũ, bên trên đề bốn chữ Hoài Sơn công chúa rồi đưa cho đò lão.
- Ta không biết nàng ta vì sao mà c·hết và cũng không muốn biết, nhưng đã hưởng dụng xác thịt người ta thì cũng nên xây cho nàng một ngôi mộ đàng hoàng. Đò lão hãy giúp ta đưa lọ tro cốt cùng ít tiền cúng này về Vạn Đồ quốc. Giúp người nhà nàng xây mộ.
Đò lão gật đầu, ông đưa tay nhận hũ tro và tiền sau đó cất đi. Ông nói:
- Bình thường thì ít ai quan tâm tới các xác lắm vì họ biết trước sau gì thì nó cũng bị ăn. Hơn nữa nàng ta bị chính người hộ tống của nàng ấy g·iết c·hết, hồn phách cũng b·ị đ·ánh tan nên việc xây mộ này không có ý nghĩa. Trần thánh tử hẳn là biết chuyện cung đấu của Nhân tộc thiên hạ mà nhỉ?
Trần Cảnh đang bắc nồi nấu cơm, nghe hỏi vậy liền đáp:
- Khác với nhiều loài, Nhân tộc tuổi thọ rất ngắn, không có huyết mạch áp chế nên hoàng vị thay đổi như cơm bữa. Nếu là Đào Đô, một triều đại kéo dài suốt mấy ngàn năm là chuyện bình thường. Cái chức vị hoàng đế kia suy cho cùng cũng chỉ là thứ hữu danh vô thực, ngồi lên đó thì vạn việc quấn thân khó mà tu hành nên có cho cũng chả ai thèm ngồi. Nhưng chức vị này bên Nhân tộc thiên hạ lại có quyền hành to lớn, và lượng tài nguyên hưởng dụng dồi dào nên không tranh nhau mới lạ. Chuyện cug đấu cũng vì thế mà khốc liệt hơn. Ta nhớ bên Đào Đô thì cung đấu chủ yếu dừng lại ở việc sinh con mà thôi. Con ta tốt hơn, đẹp hơn, mạnh hơn dạng vậy,… Cuối cùng thì n·gười c·hết trong cuộc tranh đấu này vẫn là giống đực. Chỉ cần sinh ra một đứa trẻ thiên phú dị bẩm là bị tứ phương thiên hạ bắt trói trên giường, sặc thận mà c·hết là chuyện thường thấy trong chốn hoàng cung!
Nói xong, Trần Cảnh tiện tay ném luôn trái tim vào nồi. Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra, trái tim này vậy mà bằng cách nào đó đã tự nhảy ra khỏi nồi. Trần Cảnh tưởng nó bị nảy ra nên nhặt lên bỏ vào thì nó lại nhảy ra, hệt như một con ếch.
Trần Cảnh cầm trái tim lên quan sát một chút rồi cười nói:
- Ta ngay từ đầu đã có chút nghi hoặc, một bán thần thì dù đầu lìa khỏi cổ vẫn không thể c·hết được. Trái tim này quá cường đại, cường đại không hợp lẽ thường. So với trái tim của Atula vương tử thì kém hơn một chút, nhưng trong thiên hạ này cũng thuộc dạng hiếm rồi. Ăn nó thì có phần hơi tiếc nhưng bữa sáng dâng đến tận miệng rồi, không ăn cũng không được!
“Thình thịch, thình thịch…” Trái tim nọ lúc này đập lên liên hồi. Nó dường như hiểu Trần Cảnh đang nói cái gì. Đò lão cũng hơi nhíu mày lại, công pháp quỷ dị trên thế gian này không thiếu nhưng luyện trái tim của mình thành một vật sống thế này, trước giờ có rất ít người làm được. Đây gần như là thiên phú trời sinh rồi.
- Đò lão, trên đời này thứ gì quyết định chúng ta là chính chúng ta? Linh hồn, thể xác hay thần thức?
Đò lão bị hỏi bất ngờ thì hơi hoảng một chút nhưng rất nhanh đã rơi vào suy tư. Câu hỏi này thực sự làm khó ông mà. Trần Cảnh thấy bắt bí được ông già này thì liền cười toe toét.
- Đúng vậy, không ai biết cả. Ta từng tẩy não mấy đứa, sau đo cấy ký ức giả vào. Chúng vẫn là chúng nhưng cũng không còn là chúng. Sau đó ta thay đổi thân xác, xé nhỏ linh hồn… Nhưng kết quả vẫn là một con số không tròn trĩnh. Trái tim này không có hồn phách, nhưng ta cảm nhận được một luồng thần thức rất cường đại ẩn nấp bên trong. Thật là muốn làm thí nghiệm quá đi. Không biết nếu được tái sinh, cô công chúa này là thứ gì? Là con người hay chỉ là các xác biết đi? Là công chúa hay là một người hoàn toàn khác biệt.
Đò lão nghe vậy thì có hơi hoảng, ca thiệp vào sự sống chính là tà môn ngoại đạo. Vậy mà tên suy thận trước mặt này nói nhẹ như lông ồng và lũ cáo ngốc Đào Đô kia để hắn mặc sức tung hoành.
- Nếu thánh tử muốn, ta sẽ gọi người đến giúp thánh tử làm việc!
Đò lão lúc này rất muốn xem ruốt cuộc Trần Cảnh đang bán thuốc gì nên ngỏ ý giúp đỡ. Trần Cảnh ngáp dài một cái nâng trái tim đó lên ngang mặt.
“Phập” Anh há miệng cắn một phát vào trái tim này và xé ra một mảng lớn. “ Nhóp nhép, nhóp nhép”Trần Cảnh nhai nó xong nuốt “Ực”. Rồi tại tiếp tục cắn thêm một phát nữa… Cứ như thế Trần Cảnh ăn tươi nuốt sống trái tim của cô nàng xấu số kia như ăn một miếng sashimi vậy.
Đò lão nhìn cảnh này mà há hốc mồn kinh ngạc.
“Ăn sống tim của đồng loại mình ư? Hơn nữa hắn còn biết trong đó có chứa sinh mệnh! Tên này quá tà môn rồi… Thái Hưng, Nguyệt Hoa, các ngươi đã tạo ra thứ gì vậy?”
Ăn xong, Trần Cảnh lấy tay áo quyệt ngang miệng, lau đi v·ết m·áu đang chảy ròng ròng. Vỗ vỗ bụng mình một cái, Trần Cảnh ngồi xuống và bắt đầu ném những phần còn lại vào trong nồi
Xương sống, dạ con, thịt thăn đùi… Tạo nên một nồi nước dùng thịt người hoàn hảo. Sau nhiều bước chế biến, luộc đi chắt lại. Một nồi lước lèo trong vắt, thơm lừng mùi ngọt của thịt cùng hương thơm của các loại thảo mộc.
Trần Cảnh ném vào đó mấy vắt mì rồi múc ra một bát, đặt nó lên đầu Băng Nhất để con rắn nhỏ này mang tới chỗ đò lão đang đứng.