Chương 142: Dạy học 1
Lúc Trần Cảnh bước ra ngoài thì trời đã sáng. Anh vội nhảy từ trên mái đình xuống, việc đầu tiên cần làm là kiểm tra đồng hồ. Sau nhiều lần bị nhét vào không gian hỗn loạn đã tôi luyện cho Trần Cảnh thói quen này.
- Phù! May quá, thời gian của không gian này so với thế giới ngoài là tương đương nhau.
Trần Cảnh thở phào một hơi, anh bước ra khỏi đình. Đứng trước mặt hồ tĩnh lặng, sương khói buổi sớm lượn lờ che phủ mặt hồ tựa như một dải lụa xám tro mềm mại.
Anh đứng đó hoạt động gân cốt một chút, dùng Thên Ti hóa đao rồi đi một vài đường. Bộ pháp bình thường, đao kỹ bình thường nhưng ý cảnh sát phạt. Sương mù bị đao ý đánh tan, hóa thành từng làn khói nhẹ như hơi thuốc rồi biến mất.
- Đao pháp, bộ pháp rất đỗi bình thường nhưng hắn đã luyện tới cảnh giới phản phác quy chân rồi.
Ở một đỉnh núi rất cao, Kiến Long và đò lão đang đứng đó quan sát Trần Cảnh luyện đao. Đò lão nghe Kiến Long nói vậy thì liền hỏi:
- Bốn mươi tám chiêu đao pháp, bộ pháp hai trăm sáu mươi bước. Ý cảnh sát phạt quyết đoán, mỗi động tác đều hoàn mỹ đến từng mi li mét. Nếu không phải ta đã đạt đến cảnh giới này thì thực sự cũng không thể nhìn ra nông sâu của hắn. Nhưng chẳng phải ngươi nói rằng hắn không được phép tu luyện sao? Bây giờ hắn làm vậy thì có khác gì t·ự s·át?
Kiến Long vuốt vuốt râu đắc ý nói:
- Đao pháp, bộ pháp chỉ có ý cảnh, không có nguyên khí, không tạo thần thông. Vậy thì nó chỉ là một loại võ thuật thường thấy chốn nhân gian mà thôi, không phải tu đạo. Bọn cáo già kia chỉ cấm hắn tu đạo nâng cao tu vi chứ không cấm hắn luyện thể, luyện thần thức hay hồn phách.
Đò lão nghe vậy thì liền nghĩ về điều gì đó sau đó hỏi:
- Ta chưa từng gặp hắn trước đây nhưng tin đồn về hắn ta vẫn có biết. Chẳng phải hắn rất lười sao, chuyện gì đã khiến hắn chăm chỉ đột xuất vậy?
Kiến Long lúc này cũng tỏ vẻ nghiêm túc, hắn nói bằng một giọng tràn đầy kính phục:
- Người đời thấy hắn lười nhưng thực tế hắn là kẻ chăm chỉ nhất mà ta từng thấy. Như ngươi nói đó thôi, phản phác quy chân. Hắn vài năm trước đã tập hợp mấy lão quái vật ở Đào Đô lại và tạo ra một loại công pháp hô hấp thổ nạp đặc thù. Đi bộ, nói chuyện, làm đồng, luyện công, thậm chí đi ngủ đều có thể lấy ra sử dụng được. Sau đó hắn bắt tất cả mọi người trong Thần Nông các phải học, phải biến môn công pháp thổ nạp này thành bản năng hô hấp của cơ thể.
Đò lão gật gù nhìn Kiến Long một hồi rồi mở miệng:
- Vậy kết quả thế nào?
Kiến Long do dự một lúc rồi nói:
- Kết quả là công pháp không tên này bằng cách nào đó đã trở nên phổ biến ở khắp Đào Đô. Già, trẻ, lớn, bé, điều luyện tập! Nhưng để đạt được cấp phản phác quy chân, biến nó trở thành việc hô hấp trong vô thức như hắn thì chỉ có một ít cao tầng mà thôi. Đào đô nữ đế, mấy lão quái vật cùng vài tên siêu cấp thiên tài trên Linh sơn.
Đò lão lúc này cũng chỉ thở dài, thở là bản năng của mọi sinh vật, không ai có thể chỉ người khác cách thở như thế nào. Vậy nên để cái công pháp hô hấp thổ nạp này thành bản năng vô thức quả là rất khó khăn.
- Vậy ngươi có mang công pháp này về không?
Kiến Long hơi cau mày nói:
- Tất nhiên là có, không chỉ ta mà các tộc khác cũng có. Thần Nông các truyền dạy nó miễn phí mà. Thậm chí Phượng tộc còn thuê hẳn một lão sư trong Thần Nông các về dạy học trong hoàng tộc. Nhưng…
- Nhưng?
Đò lão thấy Kiến Long ngập ngừng thì liền hỏi:
- Ta đã thử luyện trước, loại công pháp hô hấp thổ nạp này mang lại hiệu quả rất lớn trong việc duy trì sức mạnh cơ thể. Một lần hô hấp cơ thể lại nhẹ đi, thoải mái hơn một chút. Nhưng ta không tài nào biến nó thành bản năng vô thức được.
- Do ngươi quá ngu thôi!
Kiến Long lúc này tối sầm mặt lại, sau đó ông ta rút trong người ra một quyển sách và ném cho đò lão:
- Ta đã phổ biến công pháp này ra khắp Long trì quốc nhưng đến nay chưa ai bước được tới cấp độ này. Trong các trưởng lão, ngươi là người có ngộ tính cao nhất nhưng cũng là người bế quan lâu nhất. Nay ngươi cầm nó và thử luyện đi ta xem!
- Ha ha ha! Ta bảo ngươi ngu ngươi còn không tin. Công pháp luyện được thành hay bại không chỉ cần đến ngộ tính mà cần thêm kiến thức và thử nghiệm. Vậy nên Phượng tộc mới không tiếc trả giá cao mời lão sư ở Thần Nông các về giảng dạy. Ngươi đó, tật xấu khó bỏ! Mắt ngươi chỉ thấy được lợi ích nhỏ khi chiếm được đồ miễn phí mà không thấy được bố cục đằng sau của hắn. Ngươi không ngu thì còn ai ngu? Ta cá rằng hiện tại có một cái Thần Nông các mọc lên ngay giữa hoàng cung Phượng tộc rồi. Đào Đô nữ đế hắn đã leo lên giường, giờ mục tiêu của hắn hẳn là Phượng tộc công chúa đi! Gan không nhỏ ha ha ha!
Đò lão cười lớn rồi nhảy xuống vách núi. Bên này Trần Cảnh vẫn không biết gì mà tiếp tục luyện đao. Đã rất lâu rồi không luyện đao, cầm đao trên tay mà mãi không buông xuống được. Một đao vung ra chém đi tạp niệm, một đao phạt ngang xóa mọi ân thù, một đao đâm tới vạn binh tan tác, tra đao vào vỏ tứ phương thái bình.
- Đao pháp tốt, đao ý tốt!
Đò lão không biết từ đâu chèo đò đi tới, vừa cập bờ đã mở miệng khen đao pháp của Trần Cảnh. Trần Cảnh lúc này liền dừng lại, anh cất đao đi rồi hai tay bắt ấn đáp trả.
- Đò lão hôm nay đến đây sớm thế? Có người muốn đến đây à?
Đò lão mỉm cười chỉ vào mấy cái sọt ở trên đò mà nói:
- Người muốn đến thì không có, chỉ qua ta được sai đưa thực phẩm đến đây cho thánh tử mà thôi!
Nhìn vào mấy sọt rau củ cùng một cái xác nữ tử nhân tộc cụt đầu ở nằm ở trên thuyền thì Trần Cảnh có hơi cau mày lại:
“ Đây là muốn thử ta sao? Thịt Nhân tộc ư, được thôi! Đâu phải ta chưa từng ăn qua chứ.”
Nghĩ vậy Trần Cảnh liền bước tới hô lớn:
- Băng Nhất, gọi các em ngươi lên, tới giờ ăn rồi!
“Ùm” một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Mười con rắn khổng lồ ngóc đầu lên khỏi mặt hồ. Mặt nước gay xung quanh chúng lập tức bị đóng băng. Sau đó mười con rắn này từ từ thu nhỏ lại thành mười còn rắn con rồi trườn đến chỗ Trần Cảnh đang đứng.
- Xem nào! Ồ các ngươi mọc chân và có mang này!
Trần Cảnh bắt một con rắn lên sau đó sờ mó nó hết một lượt. Mười con giao long này sau khi dùng linh khí cùng Long khí tích tụ dưới đáy hồ thì đã phát sinh biến đổi.
Bọn chúng mọc ra vảy rồng trắng bạc, bốn chi lúc trước như đồ trang trí nay đã biến thành Long trảo thực sự. Ngoài ra còn mọc ra hai cái mang, cấu trúc có thể xòe ra, khép lại như cánh cá chuồn, rất đẹp.
Sau khi sờ mó, mát xa, hôn hít một hồi lũ rắn nhỏ này mới chịu đi làm việc. Chúng bay tới chỗ thuyền, bám vào mấy cái giỏ và kéo chúng bay vào trong đình. Lúc này Trần Cảnh mới bước tới mà nói:
-Đò lão đến cũng đã đến, nơi này quá hoang vắng và tẻ nhạt. Ở lại nói chuyện cùng ta chút đi, tiện thể ăn sáng luôn. Hôm nay chúng ta ăn lẩu Nhân tộc.
- Được thôi! Làm phiền thánh tử rồi!
Đò lão cũng khách khí đáp lại, ông hơi ngạc nhiên khi Trần Cảnh thấy cái xác kia mà không tỏ ra kinh tởm như những tên Nhân tộc bình khác. Ban đầu ông muốn quan sát thái độ của anh thông qua việc làm mà Nhân tộc cho là ghê tởm nhất, nhưng xem ra phản tác dụng rồi.