Chương 141: Hận và yêu
Đêm đến, Trần Cảnh nằm trên nóc đình mà ngắm trăng sao. Dây0 quả thật là một nơi yên tĩnh và cô quạnh. Bốn mặt trăng lên cao quá đầu, sáng nhất vẫn là Mật hợp, báo hiệu cho người ta biết mùa lúa thơm sắp chín hết cả rồi.
- Ngươi nhìn có vẻ cô đơn nhỉ? Nhớ đám mèo kia sao?
Một giọng nói nhí nhảnh vang lên từ phía sau làm Trần Cảnh phải bật người ngồi dậy. Từ lúc nào, Tiểu Cửu đã ngồi yên vị ở ngay sau lưng Trần Cảnh mà anh lại không thể nào phát hiện ra.
Hôm nay cô nương ham ăn này sao đẹp quá, ánh trăng Mật Hợp chiếu xuống bộ lông trắng muốt tựa như một lớp lụa Kim Hỏa tằm cực mỏng vậy, làm nổi lên phần quý phái và ma mị của một bậc đế vương.
- Ta đẹp lắm sao mà ngươi cứ nhìn mãi vậy?
Tiểu Cửu lên tiếng kéo Trần Cảnh ra khỏi cơn mê, anh vỗ vỗ đầu một cái rồi trả lời:
- Quả là có chút cô đơn! Mà sao bệ hạ lại đến được đây?
- Ngươi là tên ngốc sao? Dùng đồ đằng của ta xây lên một cái thánh địa cỡ nhỏ ngay giữa trung tâm của Vọng Thiên thành. Đây chính là ngang nhiên c·ướp đoạt khí vận quốc gia. Đám rồng ấy chưa g·iết ngươi là may rồi, dù sao đây cũng chỉ là một cái ao tù mà thôi. Khác với Đào Đô Vọng Thiên thật sự vốn không ở chiều không gian này.
Tiểu Cửu bước tới ngồi cạnh Trần Cảnh mà ôn tồn giải thích. Mùi hương thơm thoang thoảng cùng với giọng nói ngọt ngào làm anh trở nên mụ mị. Tuy vậy, Trần Cảnh rất nhanh liền thoát khỏi, dù sao cũng có miễn dịch với mấy kiểu mị thuật này từ bé rồi.
- Bệ hạ vẫn chưa trả lời, tại sao bệ hạ đến được đây?
Tiểu Cửu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Cảnh thì liền cười mỉm thật duyên rồi nói:
- Đây là thánh địa mang dấu ấn của ta thì tất nhiên ta có thể dễ dàng bước đến, nó đơn giản chỉ là một cái cổng dịch chuyển dành riêng cho ta mà thôi. Ngươi không biết sao?
- Không biết!
Trần Cảnh ngây ngô trả lời, anh cứ nghĩ đây vốn chỉ là một cái miếu nhỏ ngụy trang thành cái đình để củng cố chút khí vận cho Đào Đô mà thôi, không ngờ nó vậy mà thành thánh địa gì đó luôn rồi. Anh đã làm quá tốt chăng?
- Ài! Ngươi đó! Tự nhiên ném quyền quản lý Thần Nông các cho ta rồi thì chạy đến đây treo đầu làm liều thế này thì hình như không giống tính cách của ngươi lắm thì phải? Ngươi có biết ta đã ăn hết các loại bánh kẹo ở Thần Nông các rồi hay không?
Tiểu Cửu thấy cuộc trò chuyện hơi nhạt thì liền đổi chủ đề. Trần Cảnh lúc này cũng như tìm được một người bạn tri kỷ mà trút bầu tâm sự:
- Bệ hạ! Ta cũng chỉ qua là muốn sống yên bình một chút. Không lo ăn uống, tiền bạc. Ngày nào cũng vui đùa, làm những điều mình thích nhưng thời cuộc bây giờ không cho phép. Với lại ta đã nguyện làm chó cho bệ hạ thì tất sẽ làm đến cùng, dù bệ hạ có đồng ý hay không cũng không quan trọng! Cho dù bao nhiêu người phải c·hết cũng không quan trọng. Thậm chí cho dù Thần Nông các có sụp đổ cũng không quan trọng. Chúng ta đều đã lưu lại truyền thừa vả hậu đại, con đường này vẫn sẽ có người kế thừa thôi. Chỉ tiếc là vui thú trần gian chưa chơi đủ…
Tiểu Cửu ghe vậy thì chỉ lắc lắc hai tai cáo bông xù rồi đáp:
- Hay cho một câu vui thú trần gian chưa chơi đủ. Ngươi đã làm rất tốt công việc của mình. Là một bậc quân vương, ta nên ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới là chính đạo!
Nói dứt lời, Tiểu Cửu vung tay liền kéo Trần Cảnh về phòng của mình. Trần Cảnh lúc này mặt đần thối ra, việc dịch chuyển không gian nhanh như này đây là lần đầu tiên anh thấy. Nhưng anh nào có biết, thực tế thì Tiểu Cửu có để trên người Trần Cảnh một vật chứa không gian thứ nguyên.
Nó giống như một con tàu vậy, và nơi này là không gian trong tàu chứ không phải là Đào Đô. Tiểu Cửu chính là nhờ không gian nhỏ này mà có thể đến bất kỳ đâu nàng muốn với tốc độ siêu nhanh miễn là nơi đó đã được đánh dấu trước. Đây là thiên phú của nàng, không ai sao chép được.
Trần Cảnh lúc này vừa mới hoàn hồn thì đã bị một đám dải lụa từ đâu bay tới trói chặt lại trên giường. Tiểu Cửu nhìn Trần Cảnh rồi liếm mép một cái, nàng từ từ cởi xiêm y, lộ ra da thịt trắng nõn, phủ lên một lớp lông tơ cực kì mịn và mượt.
Nàng bước tới, vung tay một cái quần áo Trên người Trần Cảnh như có sinh mạng, chúng từ từ tự thoát ly khỏi cơ thể anh và xếp gọn vào một góc. Ở bên trong Linh Thai, nửa kia của anh hò hét vui mừng không thôi.
- Hưởng dụng lần đầu của ta là vinh dự của ngươi đấy! Cố mà khiến ta thỏa mãn đi…
Tiểu Cửu nói xong thì liền leo lên người Trần Cảnh mà mơn trớn. Làn da mịn màng cùng chín cái đuôi bông xù liên tục chà xát trên da thịt của Trần Cảnh khiến anh cảm thấy, trên đời này chẳng còn gì thích hơn thế nữa. Vậy là Trần Cảnh bị Tiểu Cửu bắt phục vụ suốt đêm…Nhân sinh ai không hưởng dụng việc này mà c·hết đi thì quả thật còn nhiều luyến tiếc.
Lúc tỉnh dậy, Trần Cảnh cảm thấy cơ thể mình mỏi nhừ. Bên nửa người phải có vật gì đè nên rất nặng. Anh quay người qua thì thấy Tiểu Cửu đang ôm lấy anh mà ngủ.
“Đường đường là vua một cõi vậy mà dáng ngủ xấu thật, ồ, giờ mới để ý, rất mềm nha!”
Cánh tay Trần Cảnh bắt đầu không hịn được nữa mà sờ soạng lung tung. Đang lúc tận hưởng cảm giác mềm mại thì Tiểu Cửu mở mắt:
- Xem ra tin đồn ngươi thích sờ mó cơ thể người khác là sự thật nhỉ? Ngươi cứ tiếp tục tận hưởng đi, đây là đặc quyền của ngươi mà.
Trần Cảnh lúc này như một con thú sổ lồng, anh bắt đầu mạnh bạo hơn, dùng cả cơ thể để tận hưởng cảm giác mềm mại đầy thú vị này. Tiểu Cửu cứ nằm đó mặc cho Trần Cảnh nghịch ngợm cơ thể mình. Một lúc sau nàng hỏi:
- Hình như ngươi có vẻ rất biết tận hưởng thân xác này của ta thì phải? Ngươi không hận chúng ta sao? Không muốn h·ành h·ạ, cắn xé thân xác này sao?
Trần Cảnh đang cao hứng nghe vậy thì đành dừng lại, anh đưa tay vuốt vuốt đôi tai cáo nhỏ nhắn kia và nói:
- Tại sao phải làm như vậy? Cứ thế này mà tận hưởng chả phải tốt hơn là phá hủy nó hay sao?
Tiểu Cửu hình như không hài lòng với câu trả lời này lắm, nàng quay lưng lại phía Trần Cảnh mà nói:
- Ngươi không hận chúng ta sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã làm với ngươi, với dòng họ của ngươi, với người thân cận nhất của ngươi? Ngươi không muốn trả thù sao?
Trần Cảnh lúc này liền rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau anh mới lăn người qua, ôm chầm lấy Tiểu Cửu từ phía sau. Hai tay vẫn như cũ chẳng thể nào điều khiển được mà nghịch ngợm cặp đào tiên căng mọng.
- Bệ hạ à! Người nghĩ nhiều rồi. Quả thực lúc đầu ta rất giận, giận ông của ta đã ném ta vào hố phân sâu không thấy đáy. Hận Ngọc Hoa tiên đế đã chia cắt vợ con ta và ta cũng rất hận bệ hạ, người đến với ta đêm nay cũng chỉ vì muốn có con với thứ được phong ấn trong ta mà thôi!
Tiểu Cửu lúc này người bắt đầu tun lên, hình như nàng đang khóc. Trần Cảnh cũng chẳng biết dỗ thế nào nên cứ tiếp tục công việc nhào bột của mình mà trút bầu tâm sự.
- Nhưng rồi ta nhận ra, nếu ông của ta không ném ta vào hố phân này thì ta mãi mãi vẫn chỉ là một tên nông nô hèn kém. Nếu không có con quái vật bị phong ấn trong ta thì ta cũng đâu thể có phúc mà tận hưởng một tạo vật hoàn mỹ đến thế này chứ!
Ngừng một lúc, Trần Cảnh hít vào một hơi thật sâu mà nói nhỏ:
- Những thứ này là cơ duyên mà ta được trao tặng, vậy nên ta cũng không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà ngăn cản cơ duyên của bọn Miêu Nhị. Rời xa ta có lẽ là một phương án tốt nhất, suy cho cùng tu vi càng cao, chủng loài càng khác biệt thì tuổi thọ của ta cũng vì thế mà càng thêm phần ngắn ngủi. Thời gian như nước chảy, cảm xúc cũng theo đó hao mòn. Chờ đợi người vạn năm ư? Đó chỉ qua là những câu chót lưỡi đầu môi phù phiếm mà con người ta cố biện minh cho sự ích kỷ của mình mà thôi.
Nói rồi, Trần Cảnh nhẹ nhàng lật người Tiểu Cửu lại. Anh dùng tay lau đi hai hàng lệ nóng hổi trên mặt nàng và hôn nàng một cái thật sâu.
- Bệ hạ à! Lần đầu ngặp nhau, người chỉ là một cô nương ngốc ham ăn. Bây giờ bệ hạ vẫn vậy, vẫn là một cô nương ngốc. Chúng ta đều sinh ra ở trong vũng bùn này, tự do và số mệnh không đến lượt chúng ta nắm giữ. Vậy nên ta không hận bệ hạ, chỉ muốn được lên giường với bệ hạ thôi…
Tiểu Cửu lúc này cũng ngưng khóc, nàng mỉm cười thật tươi với một đôi mắt đỏ hoe. Trần Cảnh không nhịn được nữa mà ôm nàng thật chặt, trao cho nàng một nụ hôn kiểu Pháp. Sau đó hai người lại quấn lấy nhau thêm vài hiệp nữa.
Cuối cùng thì trời cũng sáng, Trần Cảnh bước xuống giường và mặc lại quần áo. Tiểu Cửu vẫn nằm lả lướt trên giường với một cái chăn lụa mỏng.
- Ngươi phải đi rồi sao? Có thể lần này ngươi sẽ c·hết đấy!
Trần Cảnh quay người lại, “Bép” Anh vỗ yêu vào mông nàng ta một cái rồi nói:
- Tối qua chúng ta đánh cược, bệ hạ thua nên đã cho phép ta hưởng dụng cơ thể này một trăm năm. Vậy nên trước khi tận hưởng hết, ta không c·hết được đâu. Mà phải rồi, số nguyên khí đó bệ bạ cần phải luyện hóa lâu lắm đấy, cả cuốn công pháp kia nữa. Nó là bản gốc đến từ con quái vật kia, ta đã chỉnh lý và bổ sung thêm, nó rất có ích trong việc điều khiển nguyên khí cùng thần thức. Vậy nhé, rằm tháng sau chúng ta gặp lại, lần sau ta sẽ ở trên!
Nói xong, Trần Cảnh hôn Tiểu Cửu một cái rồi bước ra khỏi phòng và biến mất.