Chương 140: Lão sư lười biếng 2
Sau khi hoàn thiện phần thô thì cũng đã quá nửa đêm, Trần Cảnh bắt đầu quá trình trang trí. Lần này anh quyết định tự thân xuất mã:
- Thiên Ti!
Trần Cảnh gọi ra Thiên Ti, ngay lập tức xung quanh Trần Cảnh được bao phủ bởi một lớp sợi bạc, rất mảnh và lấp lánh. Trần Cảnh đưa bàn tay về phía trước và niệm:
- Phù văn số mười bảy, trái không phẩy không một mi li mét, phải không phẩy mười bảy mi li mét, sâu mười bảy mi li mét, sai số không phẩy không không không một nano mét. Phù văn số tám, bên phải…
Mọi người nghe được Trần Cảnh niệm chú thì liền ngốc ra, tuy Trần Cảnh đang dùng Chân Linh ngôn nhưng lại không phải dạng chú ngữ mà họ thường thấy. Đây chỉ qua là tổ hợp của thông tin mà thôi, cần phải chiết xuất nó ra, biến thành lý niệm rồi sau đó in vào tiềm thức. Để dễ nhớ và đơn giản thì trước giờ mọi người thường dùng các câu nói ngắn hay thơ để làm vật trung gian.
Nhưng điều kì là lạ Trần Cảnh niệm đến đâu, thì những sợi Thiên Ti lần lượt tách ra và rơi vào đúng vị trí ấy. Chúng thự nung nóng bản thân rồi bơi như một con cá trạch trong lớp băng dày cộm kia. Từ đó các hình khắc phù văn cùng từ từ được hình thành.
- Tiếc thật, tên này có thiên phú quá đỗi khủng bố. Nếu chăm chỉ tu hành từ bé thì có lẽ giờ đây đã là có thể làm bá chủ một phương rồi! Tiếc thật đấy.
Đò lão bị cảnh tượng điêu khắc băng phôi tuyệt đẹp này làm cho mê mẩn. Ông cứ than thở mãi làm cho Kiến Long đứng bên cạnh cũng thấy phiền lòng.
- Lão cũng biết mà, thiên tài thường c·hết sớm. Hắn còn là thiên tài trong thiên tài, ai cũng không thễ giữ hắn được mà hắn cũng chả thể quy thuận ai được nên nếu không tự hủy bỏ tu vi của mình, biến bản thân thành một kẻ lười biếng, vô hại thì có lẽ giờ này mộ hắn đã cỏ cao quá đầu rồi.
Một vị trưởng lão khác cũng theo đó mà xen vào:
- Kiến lão nói phải, hắn đã lựa chọn đúng vị trí mà hắn nên đứng. Chỉ cần làm vật nhỏ trong tay Đào Đô, mang lại lợi ích cho chúng thì hắn muốn gì cung được. Mà hắn cũng có dã tâm đấy chứ, nếu đã không thể thống trị Đào Đô vậy thì leo lên giường người thống trị Đào Đô, nghiễm nhiên hắn sẽ theo đó trở thành chủ nhân của Đào Đô. Kế sách tuy hơi đê hèn nhưng cũng rất cần một sự can đảm lớn.
Kiến Long nghe vậy thì ôm bụng cười lớn:
- Hắn có dã tâm? Ha ha ha! Ta không nghĩ vậy!…
- Xong!
Một tiếng hô sảng khoái vang lên. Tất cả mọi người dừng truyền âm mà quay lại nhìn Trần Cảnh. Aanh mở mắt rồi từ từ đứng dậy vươn vai mất cái. Mấy con rắn kia cũng hóa nhỏ rồi leo lên cổ của Trần Cảnh, quấn lấy nó như một cái khăn quàng rồi th·iếp đi.
- Vất vả cho các ngươi rồi!
Đám lão đầu lúc này cũng lại gần, tất cả nhìn tòa biệt thự xa hoa làm từ băng này mà thở dài không thôi. Quả là so với nó thì cái lều tổ tông rách nát kia quả thật chính là một thứ rác rưởi.
- Mất một đêm cơ à! Lâu hơn ta nghĩ!
Đò lão nghe Trần Cảnh nói vậy thì tức đến hộc máu, ông toan giơ sào trúc đập Trần Cảnh một cái nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại được. Tiểu Dương bệ hạ lúc này mới bước tới và nói:
- Thánh tử à, tòa nhà này tuy đẹp nhưng cũng đâu thể so với tổ vật của chúng ta kia được? Vậy thì chiếu theo…
- Bệ hạ từ từ đã! Nhìn kìa, bình minh lên rồi!
Trần Cảnh lúc này hơi hốt hoảng, một tay che bi một tay chỉ về đằng đông. Ánh bình minh màu đỏ từ chân trời bắt đầu chiếu rọi l·ên đ·ỉnh của lâu đài băng, các phù văn cũng theo đó mà thừ thừ được thắp sáng. Ánh đỏ của bình minh lúc này hóa thành một dung dịch đặc sánh, men theo những phù văn chạm khắc mà lan ra khắp nơi.
“Rầm, rầm…” Hai khối băng thô ở phía trước cửa từ từ nứt ra, để lộ ra hai bức tượng Cửu Vĩ sống động như thật. Sau đó, phía ngoài của tòa biệt thự cũng bắt đầu tan chảy. Sau khi chảy hết thì chỉ còn sót lại một cái đình nghỉ mát nhỏ, thiết kế đúng chuẩn Đào Đô.
- Cái này, cái này…
Cả đám người há hốc mồn trước màn biến ảo kỳ lạ như vậy. Một tòa lâu đài cứ thế lại biến thành một cái đình nghỉ mát. Diễm lệ thật đấy nhưng quá là lãng phí! Chỉ có tên điên mới làm ra chuyện này.
- Các ngươi nhìn kìa, những khối băng này có chất ngọc!
Đò lão là người tinh mắt nhất, ông hét lên rồi vội chạy đến sờ sờ bức tượng sau đó sờ sờ cột đình.
- Băng rất cứng, tỏa ra hàn khí nhưng sờ vào lại không lạnh, tựa như là đá cẩm thạch vậy. Ồ, còn có chút linh khí cực hàn rất thuần khiết… T biết rồi, đây là băng tinh cấp thấp!
Lão lái đò vừa sờ sờ cột đình vừa nói ra tao ngộ. Trần Cảnh nghe vậy thì liền giơ ngón cái nói:
- Vẫn là lão lái đò có mắt nhìn, mấy người còn lại chỉ thích đống băng vô dụng được tạo hình đẹp đẽ mà không phải báu vật xấu xí ẩn giấu bên trong. Cái thứ mà mọi người thấy chỉ qua là cái lò luyện chế băng tinh mà thôi. Lợi dụng linh khí tràn gập cùng với ánh sáng đỏ của bình minh, cuối cùng thì cũng tạo được chất ngọc cho băng. Tuy hiện tại chỉ là loại băng tinh thấp nhất nhưng nếu cứ để trong này khoảng vài ngàn năm, nó sẽ nâng lên cấp trung và bắt đầu tự sinh ra các khối băng tinh cấp thấp xung quanh, có thể thoải mái khai thác mà không lo cạn kiệt.
Lão lái đò nghe Trần Cảnh giải thích thì vội lao tới như tên bắn, lão ta vung trảo định b·óp c·ổ Trần Cảnh nhưng thấy trong tay phải của anh lấp lánh sợi Thiên Ti thì liền bình tĩnh lại.
“Tên này quá nguy hiểm! Hắn hiện tại đang kiểm tra giá trị sử dụng của hắn trong mắt tất cả mọi người có mặt ở đây. Nếu chỉ vì mỏ băng tinh này mà ra tay với hắn thì mọi công sức trước giờ đổ sông đổ bể hết, hắn quý giá hơn mỏ băng tinh này rất nhiều. Hơn nữa hắn đã có chuẩn bị, sợi tơ kia quá nguy hiểm, không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất an về nó!”
Nghĩ vậy, lão lái đò chỉ lướt qua và vỗ vỗ vai Trần Cảnh một cách ân cần, dạng thăm hỏi hậu bối mà thôi. Trần Cảnh lúc này cũng chỉ cười trừ và nhìn tất cả mọi người cùng một lượt.
“Xem là là đám ngốc não toàn cơ bắp này vẫn biết suy nghĩ. Băng tinh là thứ hiếm nhưng hiện tại Đào Đô đã sản xuất hàng loạt luôn rồi, cho các ngươi một mỏ hạ cấp cũng không sao. Hơn nữa ta dùng đồ đằng của Tiểu Cửu để chạm khắc cái đình này cùng hai con cáo kia. Nói cách khác là cô nương ham ăn kia đang ngồi trên một tổ Long tộc các ngươi đấy ha ha ha!
Trần Cảnh nghĩ vậy thì càng tự tin hơn mà bước vào trong đình, Tiểu Dương thấy vậy thì thở hắt ra rồi vung tay, xóa đi ấn ký trên bi của Trần Cảnh.
- Trần thánh tử hẳn là mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi! Sức khỏe rất là quan trọng!
Tiểu Dương nói xong thì quay người rời đi, đám lão giả kia cũng vậy. Trần Cảnh thấy thế thì nói với theo:
- Hai ngày nữa ta lập đàn giảng đạo ngay tại đây, mọi người quảng cáo hộ ta với nhé!
Trần Cảnh hét lên nhưng không có lấy một tiếng đáp lại. Anh lắc lắc đầu tỏ vẻ “Đúng là mấy lão quái gở” sau đó ném mười con rắn xuống nước cho chúng bơi lội rồi bước vào trong đình.