Chương 139: Lão sư lười biếng 1
Sau cuộc trò chuyện đêm khuya, Trần Cảnh được đổi cho một chỗ ở mới. Đó chính là một căn nhà cỏ xập xệ nằm ngay giữa hồ Hoán Long, nơi tụ tập linh khí quan trọng nhất Vọng Thiên thành.
Vừa mới mở cửa, một mùi ẩm mốc đã xộc vào mũi làm Trần Cảnh phải chạy vội ra ngoài mà ho lên sặc sụa.
- Hừ, ngay cả cái nhà rách như ngươi cũng muốn bắt nạt ta? Ta hiền quá rồi thì phải! Xem ta đây…
Trần Cảnh quát lên đầy bực tức rồi lấy trong nhẫn ra một cái bình nhỏ màu đen rồi ném vào trong nhà. Cái bình vỡ tan, một chất lỏng màu đỏ như máu văng tung tóe khắp nơi. Thứ dung dịch này gặp không khí thì liền b·ốc c·háy dữ dội, ngọn lửa tỏa ra có một màu xanh lam thuần khiết, tựa như màu của bầu trời vào đầu hạ vậy.
- Tên điên này, đây là nhà khuyến học. Nó là nơi rất nhiều lão Long chúng ta ngồi đó ngộ đạo vậy mà, vậy mà…!
Lão giả chèo đò ở gần đó thấy vậy thì hét lớn, toan vác sào trúc sống c·hết với Trần Cảnh một trận. May thay Tiểu Dương bệ hạ ở gần đó nên mọi chuyện cứ thế mà lắng xuống.
- Tiếc cái gì, một cái nhà rách chả ra sao. Ta đền các ngươi cái mới tốt hơn là được chứ gì? Đúng là một đám ngốc nghếch, ngồi cái nhà rách này thì chỉ tổ bị trĩ thôi chứ làm quái gì có đạo điếc mà ngộ?
Trần Cảnh thấy có người đứng ra đỡ tên thay mình thì liền được nước làm tới. Tiểu Dương nghe Trần Cảnh nói móc toàn bộ mấy đại trưởng lão một lần như vậy thì tức lắm, đây là vấn đề thể diện, không dễ bỏ qua.
- Phải, đây chỉ qua là một cái nhà rách nhưng với chúng ta mà nói nó chính là tổ vật của Long Trì quốc, giá trị không thể đong đếm. Nếu Trần thánh tử không thể xây lại một cái có giá trị tương đương. Vậy thì ta cũng sẽ lấy đi của Trần thánh tử thứ mà thánh tử yêu quý nhất.
Kiến Long búng tay, ngay lập tức Trần Cảnh liền nhăn mặt lại vì đau. Anh quên mất là cấm chế ở hai hòn bi vàng vẫn chưa được hóa giải nên hiện tại con rồng vô sỉ này có thể cho kho báu ấy nổ tung như pháo hoa bất cứ lúc nào hắn muốn.
Trần Cảnh hiện tại cũng không có quá nhiều lựa chọn. Xây nhà không phải là việc một người có thể làm nhưng nếu nguyên liệu dễ thao tác, khô nhanh như bê tông siêu đông đặc thì có thể dùng thao tác in 3D để dựng nhà chỉ với một người.
Tính toán một hồi, Trần Cảnh liền kéo từ trên cổ xuống mười con rắn trắng còn đang ngái ngủ. Bọn chúng bị ném xuống đất thì liền hóa lớn, con nào cũng phải to bằng cái cột điện, dài ba mươi mét là ít.
- Băng Nhất đến Băng Thập, dâng hồn ấn cho ta!
- Mã a!
Tất cả mười con rắn trắng đều đồng thanh đáp lại, sau đó chúng phun ra một viên châu nhỏ màu bạc. Trần Cảnh cầm lấy nó và ném vào trong không gian Linh Thai.
“Lại một ký kết sinh tử nữa được thành lập! Mà vậy cũng tốt, dù ở xa đến đâu ta vẫn biết được tình trạng của những người ký kết với ta. Với có thêm chỗ xả áp rồi.”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền thở dài. Trước đây có thể dùng hồn ấn của đám Miêu Nhị như một cửa xả, bao nhiêu thứ dư thừa đều được chuyển thành năng lượng thuần khiết nhất và chảy vào trong đám mèo đó. Bởi thế tu vi đám Miêu Nhị mới tăng lên chóng mặt như vậy. Nay khoảng cách quá xa, chỉ có thể chuyển chút một, tiêu hao quá lớn mà lại không xả hết được, có mười con rắn này bù vào cũng tốt.
- Bắt đầu nào!
Trần Cảnh lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại, anh hòa ý thức vào đám rắn trắng này và bắt đầu công việc in nhà mới. Lấy nước làm nguyên liệu, dùng linh khí làm khuôn. Nước cứ thế được ép thành hình sau đó đóng lại thành băng.
Trần Cảnh dùng mười con rắn như mười đầu in, liên tục làm việc không ngừng nghỉ trong vòng sáu tiếng. Cuối cùng một căn biệt thự băng phong cách châu Âu đã ra đời.
- Xảo đoạt thiên công, quả là xảo đoạt thiên công!
Mọi người xung quan sát Trần Cảnh làm việc mà không ngừng tấm tắc khen. Mấy con rắn kia di chuyển cứng nhắc, đi qua đi lại đến chóng mặt vậy mà có thể làm được tới bước này. Ngay cà những chi tiết nhỏ như họa tiết, nắm cửa. đều được làm một cách cực kì tỉ mỉ. Một người thợ lành nghề muốn làm được một chi tiết này thôi cũng đã mất toi vài tháng rồi.
- Mười con Băng Long này có cách di chuyển thật kỳ lạ nhưng phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, hơn nữa lực khống chế nguyên khí, cơ bắp, hơi thở cũng rất đồng loạt, mười con như một. Quá hoàn hảo!
Lão lái đò giờ chỉ biết nhìn và than thở. Tính ra ông cũng là một lão Long già, quyền uy chẳng hề thua kém Kiến Long nhưng ông tự nhận rằng bản thân cũng chưa chắc có thể làm được điều mà mười con Băng Long kia đang làm. Tu vi cao là một chuyện nhưng khai thác, tinh chỉnh mọi thứ đến hoàn mỹ như vậy lại là một chuyện khác.
- Giờ ta tin tên này chỉ cần tu vi Linh Thai cảnh cũng có thể đánh tay đôi với tu sĩ cấp thần. Hắn chỉ có tu vi như vậy nên đã tinh chỉnh mọi thứ sao cho cực kỳ hoàn mỹ, không chút tì vết thâm chí còn cải tiến và mở rộng. Có thể xem hắn là Thần chỉ Linh Thai cảnh. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng ai dám cười hắn, kẻ đó chắc chắn phải ăn trái đắng.
Lão lái đò giơ ngón cái và truyền âm cho mọi người. Tất cà các bô lão ở đây đều đồng ý với nhận xét này. Kiến Long giờ thì cười tươi như hoa, mũi hếch lên trời nhưng chả ai nói gì vì Trần Cảnh là do hắn mang đến.
- Khà khà, ta phải về, lấy toàn bộ “Tế nữ” của phân nhánh ta ra đây. Nuôi bọn chúng lâu như vậy đến lúc phải dùng rồi.
- Phải đó, bên ta cũng có vài trăm “Tế nữ”. Trước giờ đào tạo “Tế nữ” rất khó, chỉ dùng được một lần mà tỉ lệ thụ thai lại không cao. Nên dùng một người chính là thiếu một người. Nhưng đò lão nói đúng, tên suy thận này đáng để đặt cược. Dù chỉ lấy được một Long thai thôi cũng rất quý.
Mấy lão già này nhìn nhau, ai cũng có ý tưởng giống giống vậy. Kiến Long thấy mấy lão lại đi vào con đường của mình thì chỉ lắc đầu than:
- Ài! Ta bảo rồi mà không nghe. “Tế nữ lần trước ta dùng đến một ngàn, nhưng đậu Long thai, thứ chỉ mang sức mạnh nhưng không mang huyết mạch thì chỉ có một. các ngươi vẫn là thôi đi thì hơn!
Mấy người nghe Kiến Long nói thế thì liền xì một tiếng, khinh bỉ ra mặt:
- Kiến lão nói vậy thì quá sai, Long thai chính là cá thể theo xác xuất nên mấy dòng bọn ta cũng vẫn còn hy vọng.
Kiến Long nghe vậy thì cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Long thai không có huyết mạch nên chỉ cần giao phối với Long nhân có huyết mạch mạnh nhất thì con cái sinh ra sẽ cực kỳ thuần khiết. Mà các ngươi biết cách xử lý những dị chủng hỗn tạp ra sao rồi chứ?
Mọi người đều đồng loại gật đầu:
- Chúng ta biết, dị chủng ắt phải c·hết! Chúng ta chưa lẩm cẩm đến mức ngươi phải nhắc. Nếu bất kì ai dám lưu giữ hỗn tạp dị chủng, lập tức diệt tộc!
Lúc này Tiểu Dương mới gãi đầu lên tiếng, tuy sống gần vạn năm nhưng so với mấy lão đầu này thì hắn mới chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
- Bẩm các trưởng lão, ta nghe tin hai con hồ ly Đào Đô đã sinh cho tên suy thận này năm đứa bé. Bọn chúng đều là dị chủng, lại mang sức mạnh tiềm ẩn rất lớn. Tại sao chúng ta không thử làm như vậy một lần?
Tất cả mọi người lúc này lập tức ngừng bàn chuyện mà nhìn Tiểu Dương như nhìn một con lợn ngu ngốc. Những ánh mắt sắc như dao ấy khiến hắn phải dựng vảy ngược hết cả lên.
- Ngươi là vua nhưng điều cơ bản như vậy cũng không biết? Sở dĩ bọn hồ ly ấy làm được vậy vì huyết mạch của chúng có tính thôn phệ cực kỳ mạnh. Bất kể chúng giao hoan với loài nào thì nữ tử Cửu Vĩ vẫn luôn sinh ra Cửu Vĩ còn nam tử thì lại không thụ thai khác loài được. Nên bọn chúng có thể ung dung đánh cắp huyết mạch của người khác còn ngược lại là không thể nào.
“ Bốp” Lão lái đò vụt sào trúc vào đầu Tiểu Dương thật mạnh rồi tiếp lời.
- Giờ ngươi khôn hơn được chưa? Trong mười tộc thì thi tộc không sinh sản nên không nói còn lại thì tám tộc kia đều mạnh hơn ta về huyết mạch. Chúng ta rất khó lấy sức mạnh của chúng nhưng bọn chúng lại dễ dàng có được huyết mạch của chúng ta. Ngươi nghĩ tại sao bên Đào Đô lại nhiều Cửu Vĩ nhân còn Long Trì lại toàn là Giao nhân, Xà nhân? Tất cả là tại Long Hán tiền triều ngu ngốc đó, ngay cả nhân tộc cũng có thể dùng máu thịt chúng ta để luyện công hóa hình. Ngươi có thấy bọn Nhân tộc sử dùng Phượng hóa hình hay Cửu Vĩ hóa hình chưa? Không phải chúng không muốn mà là huyết mạch của hai đám này có tính thôn phệ cực mạnh, không một tên Nhân loại nào chịu được còn của chúng ta thì ngược lại, nó cực kỳ ôn hòa và dễ dàng kết hợp với tất cả các chủng loài!