Chương 138: Chia ly
Trong lúc này, bên phía quân tử họ cung đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Đúng như những gì Trần Cảnh dự liệu, khi về tới nơi Văn Thánh đã phát điên. Ông ta dùng sức mạnh, hãm h·iếp tất cả các nữ đồ của mình cho đến c·hết ngay tại sảnh chính học viện trước mặt bao người. Tin tức này như một đám c·háy r·ừng, lan ra khắp mọi nơi với tốc độ chóng mặt.
Một đồn mười, mười đồn trăm, thứ vốn chỉ bé bằng con kiến nay lại bị phóng đại còn to hơn con voi. Dù cho Quân Tử học cung có cật lực bưng bít thế nào thì những lời đàm tiếu, đồn thổi vẫn cứ mọc lên như nấm sau mưa. Danh tiếng của Quân Tử học cung cùng Văn Thánh cứ thế mà sụp đổ.
Nho sĩ, học giả trong thiên hạ bắt đầu đua nhau đốt sách thánh thánh hiền, đập tượng Văn Thánh. Ngay cả Quân Tử học cung cũng bị vạ lây, học đồ cứ nối đuôi nhau mà rời đi. Ngay lúc này Đào Đô và một số nơi khác thấy được cơ hội ngàn năm có một. Bọn họ tuyên cáo thiên hạ, thành lập ra những học cung cho riêng mình, chào đón những đứa con bôn ba nơi xứ người quay trở về phục vụ cho đất nước. Quân Tử học cung chính thức sụp đổ.
- A aaa!…
Trong một căn phòng ngay tại phía sau núi Ngũ Thư, nằm tận sâu bên trong Quân Tử học cung, mấy nagỳ nay không ngừng vang lên những âm thanh đầy điên dại.
“Bép, bép, bép…” Từng tiếng da thịt v·a c·hạm vào nhau vang lên đi kèm theo đó là tiếng rên, tiếng nấc nghẹn cùng nguyền rủa:
- Trần Cảnh, ta thề sẽ g·iết c·hết ngươi! Ta nhất định phải g·iết c·hết ngươi… Hừ, hừ, à…!
- A a a…!
Mấy ông lão đứng canh cửa ở ngoài nghe thấy những âm thanh chứa đầy dục vọng cùng tà niệm này thì liền lắc đầu ngao ngán, một người trong đó nói:
- Người này đã là người thứ ba trăm bảy mươi hai rồi. Tên họ Trần ra tay đủ độc ác, hắn không g·iết người ta ngay mà bắt họ ngày ngày sống trong tủi nhục. Thế này còn tệ hại là g·iết c·hết rất nhiều.
Người này vừa dứt lời thì người kia liền phụ họa:
- Lần trước lão ngụy thánh vì không đề phòng đã ăn phải một vố đau, xém chút nữa thì c·hết chìm trong nhà xí. May mà uống được cái men tiêu hóa gì đó ở chỗ Thần Nông các nên mới thoát được một kiếp. Hay là chúng ta muối mặt một lần, đến cầu tình hắn trong bí mật như cách mà lão chưởng giáo Hiên Viên sơn làm ấy. Dù sao quân tử co được, duỗi được. Cứ cứng đối cứng thế này thì không phải là cách hay.
Mọi người vây quanh ghe vậy thì gật gù, tuy nhiên có một vị thư sinh trẻ tuổi ngồi ngoài xa thì lại không nghĩ như vậy. Hắn đứng dậy, cung kính hành lễ với đám lão giả này:
- Thưa các vị trưởng lão, tiểu đồ có lời này không biết có nên nói ra hay không?
Mấy người nghe vậy thì liền thở dài:
- Ài, Mạc Tà! Con có ý kiến gì thì cứ nói đi. Quân Tử học cung nay đã sụp đổ rồi, chúng ta không còn là trưởng lão nữa. Không cần phải quá lễ nghĩa như vậy.
Mạc Tà vẫn chắp tay cung kính thưa:
- Con nghĩ chuyện không đơn giản chỉ là nhận lỗi với Trần thánh tữ là xong. Ngày đó lão ngụy thánh chỉ qua là muốn vỗ mặt Trần thánh tử nên bị thánh tử hạ độc. Hơn nữa lão Như Lai cũng đã ra mặt nói giúp nên nhờ đó mới có được thuốc giải. Chỉ là không ngờ thuốc giải lại là thứ thuốc bình dân chữa bệnh khó tiêu mà thôi. Xét theo những tin tức mà chúng ta thu thập thì Trần thánh tử hiện tại được xem như một dược thần cũng không phải là nói quá.
Mấy lão giả nghe có lý liền ngay lập tức vây quanh Mạc Tà để nghe được rõ hơn:
- Tiểu đồ không hiểu tại sao Văn Thánh lại đi chọc vào tổ độc phong này nhưng mọi chuyện cũng đã rồi. Theo tiểu đồ nhận thấy, Trần thánh tử là một người có ơn tất trả, có thù tất báo. Văn Thánh đã có sát ý với thánh tử nên chuyện này khó lòng mà vãn hồi. Với lại chúng ta cũng không ai có tiếng nói đủ nặng để Trần Thánh tử phải xuống nước.
Mấy lão giả nghe Mạc Tà phân tích như vậy thì chỉ biết nhìn nhau mà thở dài thườn thượt.
- Vậy là không còn cách nào để cứu Văn Thánh hết sao? Trời đúng là tiệt đường sống của chúng ta mà!
Mạc Tà nghe những lời than thở này thì chỉ cung kính đáp:
- Văn Thánh vẫn sẽ sống, chút độc này chỉ qua g·iết c·hết Văn Thánh trong lòng người đọc sách chứ không thể g·iết c·hết Văn Thánh thật sự được. Hơn nữa, chúng ta cũng không có cách nào cứu chữa nữa rồi. Văn Thánh đã dùng di hồn đoạt xá đến cả chục lần nhưng lần nào cũng không thể khống chế được dục tính. Bây giờ, điều ông ta quan tâm không phải, thiên hạ, không phải thế nhân, không phải thiên đạo bất công gì gì đó mà hoàn toàn sống thực theo bản năng xấu xí nhất mà ông ta cố gắng giấu kín rồi.
Một vị lão giả mặc quần áo rách, người bẩn bẩn từ đầu đến giờ vẫn không nói tiếng nào. Sau khi nghe Mạc Tà nói vậy thì liền hỏi:
- Ngươi thấy giữa Văn Thánh và Trần thánh tử, ai mới là quân tử?
Mạc Tà đăm chiêu suy nghĩ rất lâu, khi mặt trời đã khuất núi, thì mới chắp tay nói:
- Trần thánh tử!
Lão giả bẩn bẩn nghe thế thì liền vuốt vuốt chòm râu hỏi tiếp:
- Tại sao?
Mạc Tà lúc này lấy ra trong túi một cuốn số nhỏ rồi lật từng trang mà thuyết giảng:
- Năm Tiểu cửu thứ tư, Trần thánh tử nhận lệnh cải cách lại Đào Đô. Trong một ngày, g·iết c·hết bốn vạn người. Sau cải cách tổng số n·gười c·hết đã lên tới hơn mười vạn. Nếu nhìn vào số liệu này, Trần thánh tử không khác gì một tên vô lại cuồng sát. Nhưng sau cải cách, ruộng đất được phân chia lại đồng đều, khả năng sản xuất nông nghiệp tăng mạnh cùng với sự ra đời của nhiều loại cây trồng mới. Tình hình trị an các nơi hoàn toàn được cải thiện, tổng cộng có hơn một trăm sáu mươi triệu trường học được xây dựng khắp cõi Đào Đô. Tỉ lệ mù chữ chỉ còn dưới mười phần trăm và vẫn đang tiếp tục giảm. Ngoài ra còn có hệ thống y tế, vận tải, cứu trợ t·hiên t·ai cũng như hệ thống c·hiến t·ranh của Đào Đô cũng được lột xác. Mùa đông không còn n·ạn đ·ói, hai năm nay cũng không bùng phát ôn dịch, trẻ con được đến trường…
Lão giả nghe vậy thì gật gật đầu, Mạc Tà tiếp tục lật sang một trang khác:
- Nhưng tất cả những công lao này đều không được ghi nhận, Trần Thánh tử đã chuyển hết nó cho Đào Đô, nói đây là công lao của tập thể. Công việc của Trần thánh tử có thể nói cao hơn núi, công đức mà thành tử tạo ra sâu hơn biển mà lợi ích bản thân nhận được lại chẳng có gì cả. Vậy nên mới có chuyện Đào Đô “Mời” Trần thánh tử lên giường với nữ đế của mình vì đó chính là thứ “Quý giá nhất” mà họ có thể trao tặng rồi.
Ngừng lại một chút, Mạc Tà kết luận:
- Cho nên Trần thánh tử có phải là một người quân tử hay không! Tiểu đồ hoàn toàn không biết. Người ta nói Trần Thánh tử hoang dâm vô độ nhưng ngoài nữ đế Tiểu Cửu cùng sáu chị em Miêu Nhân kia ra thì “chưa từng” đụng chạm quá phận vào ai. So với Văn Thánh hiện tại thì còn tốt chán. Người ta cũng bảo Trần Thánh tử hiếu chiến cuồng sát nhưng thật vậy sao? Ngoài ra còn có ngu ngốc, phế nhân, phế vật, vô lại… Trong mắt thiên hạ này, Trần thánh tử là người tệ hại đến cùng cực nhưng nếu bước qua thiên hạ bên kia, thì Trần thánh tử chỉ qua là lên suy thận m·ãn t·ính mà thôi. Còn những mảng khác, không ai dám nhận mình đủ giỏi để phán xét Trần thánh tử, ngay cả những học giả Đào Đô cũng phải công nhận điều này.
Mấy lão giả nhìn nhau rồi mỉm cười hài lòng:
- Mạc Tà, Mạc Tà! Ngươi đã trưởng thành rồi. Phải, tòa thiên hạ này là một cái miệng giếng Hiên Viên sơn xây lên. Chúng ta chỉ qua là những con cóc ngồi ở dưới đáy mà nhìn lên bầu trời. Học cung này suy cho cùng cũng chỉ là xiềng xích trói chân thiên hạ, sụp cũng tốt. Giờ ngươi hãy dẫn theo những đệ tử còn trụ lại, những người tâm huyết nhất, thuần khiết nhất qua Đào Đô thiên hạ. Đầu nhập vào học cung của họ, lưu lại chút truyền thừa.
Mạc Tà còn chưa hiểu chuyện gì đã bị lão giã bẩn bẩn này túm cổ mà ném lên trời cao, bay đi mất hút. Sau đó lão nói:
- Ài, Mạc Tà đi rồi, đạo thống của chúng ta cũng vì thế mà tiếp tục phát triển. Ta tin tên suy thận kia sẽ không vì nó là đồ đệ của chúng ta mà bài xích. Còn giờ, nhiệm vụ của mấy bộ xương già mục nát này chính là tiễn Văn Thánh đi một đoạn đường cuối cùng, đến lúc nhường lại tương lai cho bọn trẻ rồi…