Chương 137: Chơi khăm 2
Mở cửa ra thì bên ngoài trời đã sẩm tối, khoảng sân trước cửa trước kia khá rộng rãi nay đã bị mười con bạch xà to đùng chiếm cứ. Cây cỏ xung quanh chúng bị đóng băng, hóa thành những khối tinh thể hệt như pha lê, nhìn rất thích mắt.
- Mã a!
Vừa thấy Trần Cảnh ló đầu ra bọn rắn “Nhỏ” này ngay lập tức lao tới quấn chặt lấy anh. Sau lần tôi thể thứ hai, sức mạnh của bọn chúng tăng trưởng vô cùng nhanh nên hiện tại vẫn chưa thể kiểm soát được. Chỉ mới khẽ xiết một chút mà Trần Cảnh đã gãy tám cái xương sườn, trật khớp vai phải luôn rồi.
- Mau bỏ ra, tối nay cho các ngươi nhịn đói!
Mấy con rắn này dường như cũng hiểu mình đã làm đau chủ nhân thì liền tiu nghỉu. Chúng buông Trần Cảnh ra và bò ra giữa sân, nằm cuộn tròn ở đấy.
Trần Cảnh hít vào một ngụm khí lạnh, “Rắc” anh đập mạnh một cái chỉnh lại khớp tay của mình sau đó lấy ra đan được trị thương uống vào. Dưới tác dụng của đan dược cao cấp, chỉ vài cái chớp mắt Trần Cảnh đã phục hồi hoàn toàn.
- Trần thánh tử không cảm thấy đau sao?
Một giọng nói vang lên, Trần Cảnh giật mình quay đầu lại thì thấy Kiến Long, Tiểu Dương bệ hạ cùng và lão ngoan đồng khác đã xuất hiện ở phía sau lưng mình từ bao giờ.
Thấy bộ dạng giật mình của Trần Cảnh thì mọi người đều liếc nhau tỏ vẻ hài lòng. Xem ra Trần Cảnh hoàn toàn là phế nhân, đứng sát như vậy cũng không thể phát hiện được.
Kiến Long nhíu nhíu mày rồi truyền âm:
- Không được chủ quan, tu vi với tên suy thận này mà nói có hay không cũng không mấy quan trọng vì chiến lực khủng bố của hắn đã bù đắp lại tất cả. Không chế nguyên khí, biến đổi linh khí, không gian Linh Thai… Hắn đều thông thạo, không cần đan điền thì vẫn có thể điều động như thường. Cộng thêm mấy món bảo bối linh tinh khác cùng con cáo kia đang ẩn ở bên trong, nếu thật sự đánh lên thì sẽ rất phiền phức!
Mọi người nghe vậy thì hơi gật đầu. Tiểu Dương bệ hạ lúc này bước lên trước, hắn phất tay một cái lập tức không gian xung quanh bị phong bế. Trần Cảnh thấy cảnh này thật quen thuộc thì chỉ cười cười. Anh chỉ gật đầu một cái rồi ngồi luôn xuống thảm cỏ bị băng hóa.
Đám người trước mặt Trần Cảnh thấy anh hành động tùy ý như vậy thì cũng không lấy làm lạ nhưng cũng không thèm hùa theo. Kiến Long lúc này bước đến hỏi:
- Văn Thánh lần này có vẻ rất tức giận, Trần thánh tử có tính toán gì không?
Trần Cảnh không ngước đầu lên, anh chỉ đáp lại:
- Còn tính toán gì, đánh không lại thì hạ độc thế thôi. Ăn thịt của ta, uống rượu của ta rồi thì kết cục sẽ không khác lão ngụy thánh kia là mấy. Chỉ qua là lần này không phải là t·iêu c·hảy đến c·hết mà là suy thận mà c·hết.
- Sao Trần Thánh tử lại nói vậy, Văn Thánh ăn hay uống đều chỉ có một chút, theo lý mà nói chiêu cũ kia không thể hoạt động được mới phải chứ?
Tiểu Dương nghe Trần Cảnh nói chắc nịch như vậy thì liền nổi da gà, hắn cũng ăn thịt, uống rượu của Trần Cảnh lại còn là tên ăn nhiều nhất nữa chứ.
Trần Cảnh thấy chuyện này không giải thích rõ ràng thì sẽ gây mất hòa khí vậy là đành phải nói thật:
- Một chiêu sao dùng được hai lần chứ! Lần này không phải thức ăn mà là chén đựng thức ăn. Ta quét một loại xuân dược đặc thù lên miệng hồ lô và túi gói thịt. Lúc ta rót rượu cho mọi người thì dùng miệng bên này còn cho lão là miệng bên kia. Nhưng lão ta cũng là một kẻ có tính đa nghi cao, rượu hay thức ăn vào miệng đều bị lão dùng nguyên khí nung thành tro hết sau đó mới nuốt vào bụng, sau đó lại biến dạ dày thành lò luyện, không ngừng nung thứ tro tàn kia thành cát bụi mới chịu dừng lại. Bảo sao ngồi gần ta cứ có cái cảm giác khô nóng khó chịu. Lão tuy điều khiển nguyên khí vận chuyển cùng chuyển đổi linh khí rất tuyệt vời nhưng trong mắt ta thì công pháp ấy từ lâu đã lạc hậu rồi, nhìn cái là biết mánh khóe, không thú vị.
Mọi người nghe vậy thì kinh hãi, đặc biệt là Kiến Long. Hắn cũng ở đó nhưng không nhận ra điều này, Văn Thánh hành sự cẩn thận như vậy, đến hắn cũng không phát hiện được vậy mà tên suy thận trước mặt này lại nói chỉ qua là trò mèo không đáng nhắc đến thì quả là tức c·hết mà.
Trần Cảnh cười toe toét, anh lúc này tựa như một đứa con nít đang khoe mẽ chiến công đầu đời của mình:
- Ban đầu ta đã dành rất nhiều thời gian tự hỏi xem có bao nhiêu khả năng xảy ra. Ta hết đặt mình vào vị trí Văn Thánh rồi lại đặt mình vào vị trí mọi người xung quanh. Ta đã tính được một ngàn ba trăm sáu mươi bảy trường hợp, trường hợp có xác xuất xảy ra cao nhất có mười bảy cái. Ai dè lão ấy lại chọn cái đơn giản nhất mà cũng ngu ngốc nhất ấy chứ.
Mọi người nghe vậy thì liền nổi gai ốc, cái tên suy thận suốt ngày lông bông này quả thực rất đáng sợ. Ngươi chọc hắn là hắn sẽ không quản thời gian, luôn luôn nhớ thương và tìm mọi cách để trả lại cho ngươi. Loại người như vậy đáng sợ hơn thiên binh vạn mã rất rất nhiều.
Tiểu Dương không nhịn được nữa mà hỏi:
- Mọi thứ Văn Thánh ăn vào đều hóa thành tro rồi còn có tác dụng hay sao?
Trần Cảnh mỉm cười nói:
- Tất nhiên, trong quá trình xử lý các xác của vương tử A tu la, ta đã vô tình tạo ra một loại hợp chất siêu chịu nhiệt. Văn Thánh sẽ chẳng ngờ được ta đã dùng nó làm màng bọc cho loại thuốc bột kia. Ta và y sư dưới trướng đã tồn rất nhiều công sức để bọc lấy từng hạt thuốc một, mỗi hại chỉ nhỏ bằng một phần vạn con kiến ( tầm một nano mét ). Vậy nên có pha vào nước cũng không thể phát hiện được. Ban đầu thì đây là thuốc ta tạo ra để có thể phục vụ đám Miêu Nhị tốt hơn nhưng rồi chưa kịp dùng thì đã phải chia xa rồi. Ài! tiếc quá, tiếc quá!
- Nếu chỉ đơn giản là xuân dược thì không thể khiến Văn Thánh bị suy thận được đâu. Hẳn là Trần Thánh tử còn có con bài khác?
Một vị lão giả phía sau tỏ ra khó hiểu liền chắp tay hỏi, Trần Cảnh cười nhạt rồi móc ra trong nhẫn một số cái lọ to có, nhỏ có. Sau đó lại tiếp tục nói:
- Đúng vậy, nếu chỉ là xuân dược bình thường thì tất nhiên không thể nào g·iết được Văn Thánh, nên ta dùng loại tinh chất đậm đặc. Dù sao nói về “Tinh chất” xuân dược thì Đào Đô ta không thiếu, chỉ cần nói một tiếng là lập tức có. Lọ này là “Tinh chất” lấy từ nữ đế nhà ta, nàng ta trời sinh mị cốt, là khắc tinh của mọi nam nhân. Chỉ cần ngửi một cái thôi có thể là bảy tiếng không ngã chứ đừng nói uống phải ở dạng đậm đặc.
Trần Cảnh cầm một cái lọ nhỏ lên, bên trên có viết ba chữ “Cáo mông mềm” và định mở nắp.
- Khoan! Không cần chứng minh, không cần chứng minh!
Mọi người lúc này hoảng hốt cực độ, Kiến Long cũng chạy lại giật lấy cái lọ. Lúc này ông mới thở dài nhẹ nhõm:
- Ngươi đó, cái thân già này không chịu nổi thứ xuân dược này. Toàn bày trò nghịch dại. Giờ thì mau kể tiếp đi nếu ngươi còn bày trò, ta sẽ cho mười con rắn kia uống cái này, ngươi chờ bị chúng “Ăn thịt” đi!
Trần Cảnh thấy cái lọ bị giật mất thì cũng chỉ cười cười, anh không tin là lão già này sẽ cho đám rắn kia uống đâu, chắc định xin một ít về dùng nhưng da mặt mỏng đây mà.
Trần Cảnh nhìn Kiến Long với một ánh mắt “Ta hiểu mà, điều là người cùng khổ!” rồi tiếp tục giải thích:
- Ngoài xuân dược thì ta còn bỏ vào đó một ít thuốc hoạt hóa, kích thích thần kinh và thuốc khuếch tán dược lực. Khi vào dạ dày, dưới nhiệt độ cao dùng dịch vị, lớp vỏ sẽ bị ăn mòn và chúng sẽ hòa vào nhau tạo nên một loại xuân được siêu mạnh mới. Văn Thánh nghĩ mình đang luyện hóa độc chất nhưng thật ra là vô tình giúp ta luyện hóa xuân dược. Chiêu biến dạ dày thành lò đan quá phổ biến công pháp có tới mấy trăm loại. Nhưng dù công pháp có kỳ lạ thế nào thì nguyên lý cơ bản vẫn là giống nhau. Đó là kẽ hở có thể lợi dụng được.
Lúc này Tiểu Dương bệ hạ cũng rơi vào suy tư, hắn dường như đang ngộ ra điều gì đó từ câu nói vừa rồi của Trần Cảnh. Kiến Long nhìn thấy thì gật đầu hài lòng, một câu nói vu vơ có thể phá vỡ u mê suốt mấy nghìn năm của Tiểu Dương bệ hạ, xem ra hắn phải tăng cường khai thác Trần Cảnh mới được.
Trần Cảnh lúc này cũng cao hứng mà đứng dậy, anh chỉ về phía xa mà nói:
- Khi thuốc có hiệu lực, Văn Thánh cao cao tại thượng kia sẽ chẳng khác gì một con thú săn mồi, miễn là thứ có thể giải tỏa ham muốn thì nam nữ hắn đều sẽ dùng. Khát vọng giao hoan xác thịt của thứ thuốc này gây ra không phải chuyện đùa, cho dù lão ta có cắt đứt bộ ấm chén vứt đi thì cũng không dập tắt được đâu. Vậy nên hắn sẽ điên cuồng giao hợp, não hắn sẽ liên tục tiết ra các c·hất k·ích t·hích ở cường độ cao, cuối cùng là gây nghiện. Ta nghĩ chỉ khoảng sau bốn mươi lần giao hoan, hắn sẽ chính thức trở thành còn nghiện, trong đầu sẽ chỉ có giao hợp, giao hợp và giao hợp. Nếu không làm hay cố kiềm chế sẽ khó chịu đến phát điên cho xem! Vạn độc bất xâm? Ta khinh! Về cơ bản đó là nói láo.