Chương 136: Chơi khăm 1
Trần Cảnh lúc này cũng hơi ngạc nhiên một chút, dường như anh không nhớ quãng thời gian bên trong Vô Tương lĩnh vực kia. Văn Thánh thấy biểu hiện này thì cũng an tâm phần nào.
Thấy không còn gì để nói vậy là Văn Thánh liền phủi bụi ở quần và đứng dậy. Ngay lập tức lớp bụi này phủ lên bàn cờ biến tất cả quân đen thành quân trắng.
- Ngại quá, đến lúc chúng ta phải đi rồi! Trần thánhn tử hãy suy nghĩ cho kỹ, lợi ích mà thánh tử đạt được là không nhỏ đâu!
Trần Cảnh nhìn bàn cờ một lúc rồi vung tay gạt một phát, hất tất cả quân cờ xuống đất rồi lại lấy từng quân đen một đặt lại lên bàn.
- Thứ lỗi, không tiễn! Mấy năm nữa nghé qua Hiên Viên sơn ta tiện đường sẽ ghé thăm học cung luôn.
Văn Thánh nghe Trần Cảnh đe dọa thẳng thừng như vậy thì chỉ mỉm cười nghĩ:
“Một tên ngông cuồng, cái thế giới nhỏ bé tên Trái Đất của ngươi chúng ta đã hấp thụ hết mọi tinh hoa văn minh rồi. Sớm thôi, kẻ chuyển sinh từ Trái Đất đến đây như ngươi chúng ta không thiếu! Nên nhớ Nông Thánh từng được xem là anh hùng cái thế cũng bị chúng ta g·iết c·hết thì ngươi và con cáo đến từ Hỗn Độn tử địa kia chẳng là cái gì cả.”
- Vậy sao! Ta sẽ đợi!
Nói rồi lão thánh này phủi áo, cưỡi mây bay đi mất. Trần Cảnh lúc này cũng đã một lần nữa phủ đen bàn cờ. Kiến Long lúc này nhìn Trần Cảnh một cách nể phục và thương cảm.
“Người đầu tiên dám cự tuyệt Văn Thánh e là chỉ có tên suy thận này. Đến thánh nhân hắn cũng coi như rác rưởi vậy mà mấy con cáo kia lại có thể bắt hắn phải quỳ gối, làm một con chó trung thành cho mình sử dụng. Thật là khó nghĩ…”
Trận tranh đấu cứ vậy mà kết thúc trong một màn gió tanh mưa máu. Trần Cảnh lần này lỗ rất nhiều nhưng anh không sợ, anh đã dùng tai mèo thông báo cho Thần Nông các là sẽ trả nợ bằng đan dược quân dụng đồng giá. Cứ như vậy một lượng lớn đan dược quân dụng chất lượng cao giá rẻ bị tuồn ra thị trường khiến lợi nhuận của Hiên Viên sơn bị sụt giảm nghiệm trọng.
Thần Nông các hiện tại đã có thể sản xuất đan dược ngũ phẩm ở quy mô công nghiệp, lò luyện đan một lần có thể cho ra ngàn khỏa, chất lượng ngàn viên như một. Lần này Hiên Viên sơn chắc tức ói ra máu! Đan dược quân dụng giá thành mắc, hợp đồng cung cấp hầu như kín chỗ quanh năm vì ai cũng phải lo tích trữ nó để đề phòng c·hiến t·ranh. Việc Trần Cảnh trả nợ bằng đan được quân dụng quả là một đòn hiểm, các thế lực đối địch với Hiên Viên sơn bây giờ không cần phải quá lo lắng về nguồn cung hậu cần của họ nữa vậy nên bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động t·ấn c·ông Hiên Viên sơn.
Về phòng mình, Trần Cảnh đóng cửa lại và leo lên giường giả bộ ngủ. Trần Cảnh từ từ chìm sâu vào thế giới tâm thức, anh nhìn thấy nửa kia đang ngồi trên bức tượng hồ ly của hắn thì liền bay lên đó đứng. Nửa kia quay mặt lại, lắc lắc cái đuôi xù và hỏi:
- Ngươi không hỏi gì sao?
- Hỏi gì? Ngươi là ta, ngươi nói ta không cần biết thì chính là ta không cần biết. Biết nhiều chỉ khiến cho người ta thêm phiền lòng.
Trần Cảnh ngồi xuống cạnh nửa kia của mình rồi đáp lại với một giọng bình thản. Nửa kia thấy vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha, ngươi quả thực thú vị, dung hợp với ngươi quả là ý kiến không tồi. Thế giờ ngươi tính sao? Hai mươi năm nữa bọn thợ săn ngoài kia sẽ tràn vào đây đấy.
Trần Cảnh gãi gãi cái tai của nửa kia rồi nói:
- Không mềm như Tiểu Cửu!
- Tất nhiên rồi, ngươi muốn sờ thứ mềm mại thì mau chóng leo lên giường nàng ta đi. Đến lúc đó ta cũng sẽ giúp sức cho.
Trần Cảnh nghe nửa kia của mình nói vậy thì chỉ thở dài:
- Nói dễ nhưng làm khó, mông của cô nàng ham ăn đó không dễ sờ, lần nào bóp được một tí thì không gãy xương nằm liệt mấy tháng thì cũng phải đi hót mấy đám phân to đùng. Vẫn là thôi đi, sau đợt này ta sẽ qua bên chỗ Bạch Hổ tộc đón đám Miêu Nhị về, bọn nàng đáng yêu hơn!
- Ngươi đó, nam nhân mà chí có chút tẹo. Đây không phải trái đất nên mấy cái lề lối đạo đức kia bỏ hết đi. Nên nhớ các nàng ta chọn ngươi là vì có ta và chúng ta không có lựa chọn khác, lên giường hay c·hết chỉ vậy thôi.
Trần Cảnh nghe thế thì thở dài lền nữa, cảm khái cho số phận đào hoa của mình.
- Kệ đi, dù sao ta vẫn muốn được trả công bằng tiền hơn. Lên giường với một thứ có thể đè c·hết mình tuy khá sướng nhưng lại không vui chút nào cả, đau tim lắm.
Ngừng một lúc, nhìn về hàng bia mộ dưới kia Trần Cảnh mới có thể tiếp tục nói:
- Thợ săn và con mồi luôn có thể đổi chỗ cho nhau. Ví Chân Linh thế giới là một cái chuồng heo là không đúng, phải nói là một khu rừng rậm rạp. Nhìn từ bên ngoài thì rất yên bình nhưng một khi bước vào c·hết không thấy xác. Hai mươi năm nữa bọn chúng đến thì chúng ta cũng đã trưởng thành, thích thì t·ấn c·ông luôn Vô Tương giới vực.
Nửa kia lắc lắc đầu, hắn chỉ về phía xa và bảo:
- Nghĩ hay đấy, Vô Tuong giới vực có tổng cộng một vạn sáu trăm ngàn thế giới có sự sống to ngang ngửa Chân Linh thế giới, còn loại nhỏ giống Trái Đất thì nhiều không đếm được. Chân Linh thế giới này nằm trong vùng hỗn độn giáp ranh nên chỉ có một mình nó lẻ loi. Ngươi tính dùng một cái thế giới nhỏ này đánh lại cả một giới vực ư?
Trần Cảnh nghe vậy thì giật mình cái thót, anh hỏi vội:
- Vậy có bao nhiêu giới vực liên thông với nơi này?
Nửa kia gãi gãi đầu nói:
- Lúc ta còn sống thì chắc là bảy cái, sau này ta tự bạo và biến không gian xung quanh Chân Linh thế giới thành vùng hỗn độn, đổi lại mười vạ năm yên bình nhưng tầm vài trăm ngàn năm trước Vô Tương thế giới lại lần nữa đặt chân đến đây. Ta không biết chúng làm sau tìm được thông đạo an toàn trong không gian hỗn độn nhưng Chân Linh thế giới này ẩn chứa rất nhiều bí mật cùng tài nguyên. Hạo kiếp lần trước đã tiêu diệt phần lớn chủng tộc tiền sinh, biến họ thành hoang thú ngu ngốc bây giờ mà các ngươi thấy đấy.
Trần Cảnh gãi gãi đầu khó hiểu, vậy là nửa kia tiếp tục giải thích:
- Ngốc xít, hạo kiếp kia cũng cách đây hơn vài chục vạn năm rồi, các ngươi gọi đó là thời đại hồng mông hay thái cổ gì ấy. Trăm ngàn năm trước Vô Tương giới vực có ghé qua thu thập nhưng chỉ là thăm dò, lần đó Nông Thánh rồi Đạo Thánh ra tay ngăn cản và kết cục chắc ngươi cũng rõ rồi. Bọn chúng lập nên Văn Thánh, không ngừng thu thập tài nguyên, ta nghĩ những năm qua cũng được kha khá rồi, hai mươi năm sau thông đạo mở ra chính là đánh dấu mùa săn bắn bắt đầu.
Trần Cảnh lúc này cũng tỉnh ngộ, chuyện này phía Đào Đô hình như cũng biết, bảo sao mấy lão hỗn đản đó lại sẵn sàng cung cấp tiền và làm việc không công cho anh, sẵn sàng g·iết c·hết con cháu mình, thực hiện cải cách đến cùng. Hóa ra là cũng đang chạy đua sinh tồn cả mà thôi. Nhưng chuyện không nên biết vậy thì cũng không cần quan tâm.
- Binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn. Chuyện này ta nghĩ ngươi đã có sắp xếp vậy thì ta không quản. Việc của ta là tìm cách chiến thắng cuộc đua sinh tồn này là ổn rồi đúng chứ?
Nửa kia thấy thái độ của Trần cảnh như vậy thì cũng mỉm cười hài lòng. Trần Cảnh sau đó bị nửa kia xách cổ ném ra bên ngoài. “Bịch” Trần Cảnh lăn một phát từ trên giường xuống dưới đất. Anh vội đứng dậy phủi phủi quần rồi bước ra bên ngoài.