Chương 135: Chuyện cũ
- Ngu trung, quả thực là ngu trung!
Văn thánh thấy cảnh tượng diễm lệ này thì liền bật cười mà thốt lên một câu châm chọc người đ·ã c·hết một cách khiếm nhã. Trần Cảnh thấy vậy thì chỉ lắc lắc đầu, anh cúi người nhặt mặt nạ hắc hồ lên rồi chắp tay phía sau lưng, ưỡn cao ngực ra vẻ tiên căn đạo cốt, khoan thai mà bước tới.
- Phi lễ chớ trách, quân tử xưa nay đều như vậy. Bọn họ cái gì cũng tệ chỉ có mỗi sự cam chịu và lòng trung kiên là mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nếu đã là tình thế không thể không c·hết, vậy thì bọn họ sẽ an nhiên mà chấp nhận nó. Văn Thánh nói xem, những tử sĩ của ta có xứng với hai chữ quân tử hay không?
Văn Thánh thấy Trần Cảnh trong tình huống này mà vẫn nói móc mình được thì liền cười nhẹ. Ông lấy trong chén ra một quân cờ trắng và đặt xuống một góc của bàn cờ.
- Hay cho câu quân tử xưa nay đều như vậy. Nhưng quân tử không chỉ cần mỗi sự cam chịu và lòng trung kiên mà còn cần một tầm mắt cao không ai chạm tới, sự thấu hiểu sâu sắc hồng trần cùng sự thức thời nữa mới đủ. Sáu tên này chỉ có thể coi là những tử sĩ tốt, chứ không thể coi là những người quân tử được.
Trần Cảnh hơi nhíu mày, anh đưa tay lấy một quân đen đặt ngay bên cạnh quân trắng rồi nói:
- Ài, những thứ Văn Thánh nói thì có vẻ hay, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi. Trên thế gian, những người hội tụ đủ các đức tính này đều đ·ã c·hết sạch ở những nơi xó xỉnh nào đó rồi.
Văn Thánh nghe vậy thì chỉ thở dài, ông lại đặt một quân cờ xuống và hỏi:
- Trần thánh tử cũng là người đọc sách, tại sao thánh tử lại có suy ghĩ tiêu cực như vậy chứ?
- Bởi vì ta chính là người đã g·iết chúng!
Văn Thánh vừa dứt lời Trần Cảnh đã trả lời ngay không do dự. Anh bắt đầu bốc cả một vốc quân đen ra và xếp đầy bàn cờ tạo thế thiên la địa võng. Vừa làm anh vừa giải thích:
- Năm đó, ta nhận trách nhiệm loại bỏ đi những khối u nhọt ở Đào Đô, cứ làm đến đâu là bị phá đến đấy bởi những kẻ mang danh quân tử này, các đức tính ngài nêu chúng đều có đủ cả. Đặc biệt là khoản thức thời! Chúng biết lợi ích của chúng sắp bị đe dọa vậy là đoàn kết với nhau, dùng những thứ văn mẫu thánh hiền dụ hoặc thế nhân vùng lên tạo phản. Biết bao công sức của ta bỏ ra xây dựng bị bọn quân tử này nhân danh thánh hiền, phong tục, lễ nghĩa, truyền thống… Giẫm cho nát bét hết cả.
Trần Cảnh nói đến đây thì toàn thân tỏa ra một luồng tử khí cùng huyết khí nồng đậm. Trần Cảnh cũng nhận ra chuyện này nên lập tức an tĩnh tâm hồ lại. Trong một thoáng đó, dường như ai cũng thấy được một ảo cảnh tiêu điều, bầu trời, mặt đất điều phủ tầng tầng máu đỏ cùng xương trắng. Một lúc sau, khi Trần Cảnh bình tĩnh lại anh lại tiếp tục nói:
- Ta đã thử mọi cách, thuyết phục cũng không được mà mua chuộc cũng chả xong. Cuối cùng ta chọn g·iết vậy mà g·iết cũng không hết. Bọn chúng cứ như là đám cỏ dại vậy, nhổ không tận gốc chỉ cần gió xuân khẽ thổi là lại phất lên ngay. Thế nên ta quyết định gia nhập vào trong đám bọn chúng, trở thành lãnh đạo của bọn chúng, tập hợp hết tất cả đám quân tử phiền nhiễu này lại một chỗ dựng cờ khởi nghĩa. Sau đó mượn đao từ Đào Đô, đại khai sát giới, một trận g·iết sạch mười vạn người. Tất cả những ai có liên can đều bị tru di tam tộc! Từ đó trở đi, việc cải cách toàn cõi Đào Đô diễn ra rất là thuận lợi.
Văn Thánh nghe những lời báng bổ kèm đe dọa này vậy mà cũng không có cảm xúc gì, chỉ gật gật đầu mà than:
- Bảo sao Trần thánh tử nói quân tử thế gian đều c·hết cả rồi. Ài, sát nghiệp quá nặng, đến thiên địa này cũng không thể chịu được mà dăt huyết nguyền lên thánh tử. Như vậy đáng sao?
Trần Cảnh nghe hay chữ “Huyết nguyền” thì ngẩn ngơ, anh nói:
- Ý Văn Thánh là mấy cái huyết khí, tử khí cùng sát khí suốt ngày quấn lấy ta ấy hả. Vậy thì không sao đâu, suy cho cùng chỉ qua là một hình dạng khác của linh khí mà thôi. Còn về việc đáng hay không thì sau cải cách, tỉ lệ sinh sản của Đào Đô trong một năm vượt qua ba trăm triệu sinh mạng. Giải quyết được vấn đề thiếu hụt dân số do c·hiến t·ranh. Tỉ lệ người biết đọc, biết viết vượt chín mươi phần trăm. Ngoài ra chính sách thu thập hiền tài và nhiều thứ khác nữa… Vậy nên Văn Thánh ngài hỏi có đáng không là một câu hỏi dư thừa. Giết mười vạn người đổi lấy tương lai của cả một tòa thiên hạ, có ngu mới không làm.
Văn Thánh nghe vậy thì lắc đầu ngao ngán, Kiến Long và Tiểu Dương thì hai mắt sáng rực, dường như họ đã nhièn thấy được bước tiếp theo họ cần phải làm rồi. Văn Thánh thấy tình hình không ổn thì liền chất vấn thêm:
- Nhưng ngươi có biết những đứa trẻ sinh ra thì cứ mười đứa Cửu Vĩ tộc chiếm hết chín, những chủng loài khác chỉ có một. Chính sách thu thập hiền tài cũng như vậy… Ngươi dùng chính sách tận d·iệt c·hủng tộc như vậy mà coi được sao? Ngươi còn có thể ngẩng đầu nhìn Nông Thánh tổ tông ngươi được nữa sao?
Trần Cảnh thấy lão Văn Thánh này tự nhiên tức tối như vậy thì liền nhặt hai quân cờ đen ra, hất hai quân trắng duy nhất trên bàn cờ ra và đặt chúng vào. Sau khi phủ đen bàn cờ, Trần Cảnh mới ung dung nói:
- Văn Thánh ngài tầm mắt cao quá, nên cúi đầu nhìn xuống một chút đi. Vạn vật phía dưới chân ngài có khác gì sâu kiến không? Ta không tuyệt diệt họ mà là nâng cấp bọn họ, bọn họ chỉ là những chủng tộc cấp thấp, sống không qua trăm năm nhưng Cửu Vĩ tộc thì khác, dù là con lai cũng sống được vài ngàn năm, hơn nữa sinh sản lại nhiều, sức mạnh cũng lớn. Ta gọi đây là kế hoạch cải tạo huyết mạch. Kế hoạch này cũng chẳng phải do ta nghĩ ra, nó có từ thời tổ tiên ta rồi. Ta chỉ qua thúc đẩy quá trình này nhanh hơn vài trăm thế hệ mà thôi. Trong người ta thậm chí là đám Miêu Nhị, Trần thừa hay Hồ nhất đều có một ít máu của Cửu Vĩ chảy trong huyết quản, nếu cứ giao phối với Cửu Vĩ tộc nhân thì chỉ cần khoảng mười đời là thành Cửu Vĩ hết.
- Ngươi…
Văn Thánh nghe vậy thì mặt liền có chút hơi xám lại, ông biết kế hoạch này cải tạo huyết mạch này là do Thái Hưng lão tổ đầu têu. Trong nhiều năm, ông tìm mọi cách đề hạn chế nó tối đa, thậm chí cả cách cuồng tín huyết thống cũng dùng tới ai ngờ tên này vậy mà chỉ dùng một cách đơn giản nhất để phá cục đó là g·iết, g·iết sạch tất cả những con cờ cùng những cái bẫy ông tốn sắp xếp suốt cả vạn năm qua.
“Cứ đà này, sớm hay muộn Cửu Vĩ tộc sẽ có được tất cả sức mạnh huyết mạch trong thiên địa, ta tuyệt đối không để bọn chúng sinh ra môt con quái vật hỗn độn thứ hai được!”
Nghĩ vậy, Văn Thánh chắp tay quát:
- Vô Tương lĩnh vực mở!
- Đừng mơ!…
Kiến Long phản ứng rất nhanh nhưng đã quá muộn, Vô Tương lĩnh vực đã mở ra, ở nơi này mọi thứ điều như dừng lại. Thậm chí cả ánh sáng cũng vậy.
- C·hết đi, ngươi quá nguy hiểm!
“Vút” Văn Thánh nói hờ hững như thế rồi ném một cây bút về phía Trần Cảnh. Cây bút bay đi như một mũi tên và đâm xuyên qua đầu của Trần Cảnh.
- Ài, vẫn là lão vô sỉ năm nào. Bảo sao một ta khác ghét cay ghét đắng đám ngụy quân tử các ngươi đến vậy thà g·iết sạch chứ không thèm dùng.
Văn Thánh giật mình nhìn lại thì thấy Trần Cảnh vẫn ngồi đó còn cây bút kia thì cắm vào bàn cờ thay vì đầu của anh. Hắn liền quát:
- Ngươi, ngươi là ai?
Trần Cảnh lúc này như biến thành một con người khác, anh bắt đầu đứng dậy. Trong cái thế giới Vô Tương tĩnh mịch xem ra chỉ có hai người này là cử động được.
- Vô Tương lĩnh vực, ngươi luyện được thứ này hẳn là người đến đến từ Vô Tương giới vực đi. Nghĩ lại thì Chân Linh thế giới cũng không có chủng loài gọi là Bạch Trạch. Ta nói đúng chứ Văn Thánh đại nhân?
Văn Thánh lúc này mới định thần lại và nhìn vào mắt Trần Cảnh, hắn nói:
- Đôi mắt này! Dù có qua bao nhiêu năm ta cũng không thể quên được. Ngươi vậy mà vẫn còn sống, xem ra năm đó Vô Tương giới chủ đã quá chủ quan trong việc g·iết ngươi rồi! Lần này sống lại ngươi định lần nữa tạo phản sao?
Trần Cảnh lúc này cũng mọc ra đuôi và tai cáo, anh bước tới trước mặt Văn Thánh mà nói:
- Tạo phản? Các ngươi tạo ra cái chuồng heo Chân Linh giới này để chăn thả chúng ta như súc vật. Hằng năm các ngươi chả sai người đến đây thu thập nguyên liệu hay sao? Thiên kiếp cái gì chớ, nói trắng ra là khởi động lò mổ mà thôi. Ta nhớ khi ta đặt chân đến nơi này thì nó vẫn rất tốt đẹp, không loạn như bây giờ. Để tránh cho các chủng tộc trở nên quá mạnh, các ngươi tạo ra đám Hiên Viên cùng Ma tộc ấy nhỉ. Hay là cho chúng sinh ở đây một con đường tu luyện sai, tu luyện toàn là béo da tốt lông, để các ngươi dễ dàng thu hoạch làm áo khoác nhỉ? Ngoài ra còn rất thứ khác nữa… Cho nên ta không tạo phản, chỉ là muốn kiếm chút canh mà thôi.
Văn Thánh thấy Trần Cảnh có vẻ khá cứng đầu thì liền lấy trong tay áo ra một cuốn sách, hắn lật ra và quát:
- Thủy!
Ngay lập tức nước tử trong trang sách tuôn ra như xả đập, áp lực nước cực cao, cắt nát tất cả. Sau khi Trần Cảnh bị dòng nước này nghiền nát, Văn Thánh mỉm cười cất cuốn sách này lại. Nhưng vừa đóng lại thì cảm nhận cuốn sách hình như có gì đó không đúng liền móc ra xem. Hắn há hốc mồn kinh hãi khi thấy cuốn sách của hắn liền biến thành một đám là cây.
- Cái quỷ gì thế này!
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!” Văn Thánh hét lên, hắn điên cuồng xé nát đám “Lá khô” nọ nhưng sau khi xé xong thì hắn lại phát hiện ra mình thứ mình đang xé chính là quyển sách báu kia.
- Không!
Văn Thánh hét lên đầy đau đớn, lúc này hắn đang cực kỳ hoảng loạn. Trần Cảnh lúc này cũng từ phía sau hắn bước tới mà nói:
- Thế đó, Vô Tương giới vực các ngươi lòng tham không đáy. Các ngươi không chỉ muốn thu hoạch máu thịt còn muốn hấp thụ luôn các nên văn minh khác nhau. Do đặc thù của Chân Linh thế giới nên mấy kẻ chuyển sinh đến đây nhiều không đếm hết. Nhưng đa số thành nô lệ của các ngươi hết rồi, vậy nên lần này ta quyết định cũng nên kiếm cho mình một cái thân xác mới. Ngươi thấy nó thế nào?
Văn Thánh từ từ quay người lại, hắn nhìn Trần Cảnh với đôi mắt đầy hận ý mà nói:
- Tốt, rất tốt!
Trần Cảnh lúc này cũng hết mặt lên mà tự đắc:
- Quá khen, quá khen! Ta cũng không ngờ luôn đấy, cơ thể này tuy thận yếu nhưng chủ cũ của nó rất được, tên đó luôn có những ý tưởng táo bạo cùng với những kiến thức kỳ quái, vừa hay bổ sung vào điểm yếu của ta.
Văn Thánh lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống chỗ cũ cạnh bàn cờ và quan sát Trần Cảnh.
- Ngươi vậy mà chưa nuốt chửng chủ nhân của cái xác này, ngươi đang tính toàn gì vậy?
Trần Cảnh nghe thế thì đưa tay gãi gãi cái tai cáo và nói:
- Ta không thích, một tên thú vị như này ăn mất có hơi phí. Với lại ta và hắn đã dung nhập làm một với nhau rồi. Nhìn mặt ngươi ngu ngu kìa, ta là hắn, hắn là ta. Tuy vậy hiện tại ta chiếm quyền chủ đạo, có một số thứ hắn không nên biết và cũng không cần biết.
- Ngươi điên rồi!
Văn Thánh lắc lắc đầu cảm thán! Trần Cảnh mỉm cười nói:
- Chắc vậy! Còn hai mươi năm nữa cánh cửa liên kết mới mở ra vậy nên giờ ngươi ta đình chiến đi. Muốn chiến thì hãy dùng c·hiến t·ranh ủy nhiệm, ngươi thấy thế nào?
“Tên này hình như không bình thường, ôn hòa hơn hẳn. Tuy vậy ta hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn. Trước khi đại quân từ Vô Tương vực đến đây ta phải giải quyết ôn hòa nhất có thể. Cứ để chúng thích làm gì thì làm đi. Lần xuất binh tiện tay diệt tận gốc mười tộc, lập chủng tộc mới dễ sai bảo hơn lên mới được! Tuy da lông của Cửu Vĩ rất quý, nữ tử làm lô đỉnh cũng rất tốt nhưng để lại vẫn quá nguy hiểm.”
Nghĩ vậy Văn Thánh gật gù, hắn hạ giọng nói:
- Cứ vậy đi, hai mươi năm sau tái chiến! Vô Tương hồi quy, thu!…
- Đừng mơ!
Vô Tương lĩnh vực thu hồi, Kiến Long liền lao tới. Tuy vậy hắn liền khựng lại vì Văn Thánh chẳng làm gì cả, cũng chẳng có cái gì xảy ra cả. Vậy là Kiến Long vội chắp tay lui xuống:
- Thất lễ, thất lễ rồi!