Chương 134: A tu la vương tử 2
Văn Thánh đã lên tiếng vậy thì họ không thể không ăn, hai tay cầm thịt của đám người này bắt đầu đổ mồ hôi. Có người vừa mới đưa thịt ngang mũi đã bụp miệng nôn ọe. Dù sao, việc ăn thịt đồng loại đối với người đến từ địa cầu vẫn có sự bài xích rất lớn, không thể xóa nhòa.
- Ngươi thân là Nhân tộc lại ăn thịt đồng loại như vậy, không sợ trời tru đất diệt hay sao?
Một người trong số đó không nhịn được mà quát lên, hắn ném miếng thịt trong tay về phía Trần Cảnh thì ngay lập tức bị một cái xúc tu kim loại bắt lấy.
- Ngươi không ăn thì cũng đừng lãng phí như vậy!
Người bắt lấy mặc một bộ áo giáp vảy rồng đen bóng, tên mặt có mang một cái mặt nạ hồ ly. Chả ai biết hắn xuất hiện ở đây từ bao giờ, trên người hắn còn tỏa ra một mùi máu tươi nồng đậm, tanh tanh đến lợm giọng. Hắn ngửa đầu, há ra một cái miệng toàn răng nhọn lởm chởm và nuốt miếng thịt vào bụng cái ực.
- A tu la vương tử…
Văn Thánh lúc này mới mở lời, chưa nói hết câu đã bị chặn lại:
- Ta hiện tại không phải là A tu la vương tử nữa rồi, lão thánh không cần đa lễ như vậy.
Văn thánh bị ngắt lời thì có hơi sững sờ một chút, tộc A tu la trước nay luôn như vậy. Không bao giờ để lại mặt mũi cho ai trừ khi ngươi có đủ thực lực đánh bại họ một cách tâm phục khẩu phục.
- Trần thánh tử vậy mà chưa g·iết Ngoa Qua, có thể nói cho ta biết tại sao không?
Tiểu Dương bệ hạ thấy tên này có vẻ kỳ quái, không giống A tu la tộc trong thường thức thì hỏi dò. Trần Cảnh cũng chỉ đáp lại:
- Giết một A tu la vương tử, quá phí phạm. Về lý mà nói hắn chỉ còn lại thiên hồn nên tính ra cũng đ·ã c·hết rồi. Ta chỉ qua xé Thiên hồn của hắn ra làm ba, tạo nên địa hồn cùng nhân hồn rồi nhét vào trong cái Hắc Hồ giáp này. Vì quá trình xé nhỏ rất tàn khốc và thô bạo nên thiên hồn của hắn cũng c·hết rồi. Đây là một thực thể mới được sinh ra sau đó, kế thừa ký ức và tu vi của Ngoa Qua nhưng hoàn toàn không phải hắn.
Bộ giáp đen này nghe vậy thì cười lớn, nó bắn một cái xúc tu ra cuốn lấy hồ lô của Trần Cảnh mà tu ừng ực. Sau đó nói:
- Nói vậy không đúng, ta vẫn là Ngoa Qua, nhưng không phải Ngoa Qua trước đây mà thôi. Ta cũng nên cảm ơn ngươi khi đã giúp ta hoàn thiện bản thân ta, so với cơ thể mới này, cơ thể phàm tục trước đây quả thật là rác rưởi.
Văn Thánh nghe vậy thì liền gằn giọng nói:
- Ngoa Qua, ngươi có phúc lớn, được tái sinh lại một lần nữa. Ngươi có nguyện ý đi theo ta làm học đồ, bài trừ sát nghiệp trên cơ thể không?
Ngoa Qua nghe vậy thì cười lớn, hắn ôm lấy Trần Cảnh từ đằng sau rồi vuốt ve nói:
- Văn Thánh, nếu ta vẫn là Ngoa Qua trước đây thì ngươi chưa chắc đã mời chào như vậy đâu! Ngươi chỉ qua là nhìn trúng cơ thể mới này của ta mà thôi, hơn nữa ngươi già rồi, không phải gu của ta.
- Ngươi…
Một tên ngốc ở phía sau thấy cái bộ giáp xấu xí này vậy mà dám xúc phạm đến Văn Thánh thì định mở mồn chửi lớn. Tuy nhiên lời chưa kịp thốt ra đã bị một cái xúc tu kim loại đâm xuyên ngực, sau đó bị hút cạn thành một cái thây khô. Xúc tu rút ra, thây khô ngã xuống và tan thành cát bụi.
- Ài, vẫn là khó ăn như vậy, không ngon bằng thịt khô của ngươi.
Kiến Long nhìn thấy cảnh tình tứ này hình như có gì đo không đứng liền nói nhỏ:
- Ngoa Qua bị làm sao vậy? Hắn thích chơi lão công sao?
Trần Cảnh đang uống rượu nghe vậy thì vội phun ra. Bộ giáp này cũng tỏ vẻ bực tức mà nói:
- Có ngươi mới thích chơi lão công, con rồng già c·hết tiệt. Ta đường đường là nữ nhân hẳn hoi nhé. A tu la là tộc chuyên chiến đấu, nam hay nữ đều có cơ thể giống nhau. Nhìn bề ngoài, đặc điểm sinh dục không rõ ràng. Chỉ khi nào đến thời điểm cần sinh sản thì mới phát triển các bộ phận phục vụ chuyện đó, xong rồi chúng sẽ tự tiêu biến.
Ngừng một lúc như để tưởng nhớ gì đó, Ngoa Qua mới nói tiếp:
- Năm đó ta đánh lên Linh sơn tìm con cáo kia là vì nó đã g·iết c·hết người đàn ông của ta. Tộc chúng ta có luật, nếu người ngoại tộc đánh bại được chúng ta, khác giới sẽ trở thành vợ chồng, đồng giới sẽ trở thành chiến nô. Năm đó tên kia đến tộc ta thu thập chiến nô, hắn đã đánh bại ta nên ta là một trong những người vợ của hắn. Nhưng chưa kịp động phòng thì tên này đã bị con cáo kia đi ngang qua hớp hồn rồi ăn thịt mất. Cuộc chiến kia vì vậy cũng đã diễn ra, suy cho cùng đó là danh dự của A tu la tộc.
- Vậy ngươi bây giờ…
Kiến Long nghe vậy thì há hốc mồn lắp bắp, hình như thế giới quan của hắn hoàn toàn sụp đổ. Tuy hắn đúng là có đánh nhau với A tu la tộc không chỉ một lần, nhưng hắn vẫn nghĩ những người hắn g·iết đều là nam, những người kia mới là nữ, nhưng hóa ra là những người kia chỉ qua đang mùa sinh sản mà thôi, hắn g·iết là có cả nam lẫn nữ ở trong ấy.
Ngoa Qua thấy Kiến Long có sự hiểu nhầm như vậy thì cũng không giải thích gì nhiều. Ngoa Qua phóng ra mấy cái xúc tu kim loại quấn lấy cơ thể Trần Cảnh như những con rắn đen mà than thở:
- Suốt nhiều năm bị giam cầm trong bóng tối, ta tưởng chừng đây là kết thúc thì tên này xuất hiện, hắn đánh bại ta, nghiền nát ý chí của ta, cải tạo lại thân xác của ta, hắn cho ta thấy một lĩnh vực hoàn toàn mới, một thứ sức mạnh hoàn toàn mới mà trước giờ ta không tài nào lĩnh ngộ được. Hắn hoàn thiện ta! Vậy nên ta đã tái sinh thành hiện dạng hiện tại và hắn nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của ta, chỉ có hắn mới được phép sử dụng ta. Lão thánh, nếu ngươi muốn có được ta, vậy thì hãy đánh bại hắn và ta đi! À, giờ ta không phải A tu la vương tử Ngoa Qua mà chỉ là một bộ Hắc Hồ giáp vô danh mà thôi, đừng nhầm lẫn.
Ngoa Qua dứt lời, các xúc tu kim loại tuôn ra thật nhiều, bao lấy toàn thân Trần Cảnh, cuối cùng hòa thành một bộ giáp Hắc Hồ tiêu chuẩn, đen bóng.
- Không cần thiết phải đánh nhau, dù sao thì trận cá cược này không thể tiếp tục được nữa. Theo thỏa thuận, ta sẽ đưa cho Văn Thánh bí mật của Băng Long. Mọi chuyện vẫn nên dừng lại ở đây là được rồi.
Dứt lời, Trần Cảnh đưa tay kéo cái mặt nạ xuống. Cái mặt nạ này vừa mới bị nhấc ra, ngay lập tức bộ áo giáp trên người Trần Cảnh bắt đầu mục rữa, nháy mắt đã biến thành tro bụi, không tồn đọng lại một chút gì cả.
Trần Cảnh lấy trong áo ra một cuộn giấy, bên trong có một bức họa đồ hình rồng và đặt lên bàn. Văn Thánh cũng không nói nhiều, ông đưa tay lấy cuộn giấy nhưng không mở ra mà cất nó vào nhẫn trữ vật.
Trần Cảnh thấy cánh hành sử này của Văn Thánh thì cũng chỉ cười khẩy một cái, bức họa đồ này chỉ qua là một bản sao tàn khuyết từ trong một vài cuốn sách cổ được Trần Cảnh cùng mấy lão quái vật Đào Đô chỉnh sửa lại, bên trong ngoài một ít thông tin đặc thù thì còn lại toàn là bẫy rập đại đạo. Kẻ nào không vượt qua được thì sẽ mãi trầm luân trong đó cho tới c·hết.
- Trần thánh tử có muốn đến Quân Tử học cung ta cầu học không? Ta có thể đảm bảo thánh tử sẽ có được những đãi ngộ tốt nhất. Nếu hữu duyên, thánh tử hoàn toàn có thể được nhận làm một trong những đệ tử chân truyền của ta.
Văn Thánh sau khi nhận đồ thì liền hỏi Trần Cảnh việc này, dường như đây mới thực sự là mục đích của lão khi đến Long Trì quốc. tất cả mọi thứ trước giờ chỉ qua là một bài kiểm tra năng lực được thiết kế riêng cho Trần Cảnh mà thôi.
Trần Cảnh giả đò suy tư một chút, Kiến Long và Tiểu Dương thấy Trần Cảnh hơi do dự thì liền bứt rứt không thôi. Cái lão vô sỉ này vậy mà dám ở trước mặt bọn hắn đòi đào góc tường, đây quả thực là một sự sỉ nhục khó mà bỏ qua được. Trần Cảnh thấy hai người này như kiến bò chảo nóng thì liền buông lời trấn an:
- Chuyện này ta cần phải suy nghĩ, có thể sẽ khá lâu đấy. Hiện tại, ta có việc quan trọng hơn phải làm.
Sau đó, Trần Cảnh mặc kệ Văn Thánh mà đứng dậy, anh bước tới chỗ bốn lão long nhân tiền triều mà nói:
- Trận chiến với Văn Thánh đã kết thúc. Tuy vậy các ngươi vẫn không thể tránh khỏi c·ái c·hết. Vậy nên! Dâng hiến trái tim của mình cho ta đi, các ngươi sẽ trở thành một phần của ta, tiếp tục bảo vệ thứ mà các ngươi mong muốn.
“Rắc, rắc…Phụt!” Những âm thanh xương gãy khô khốc vang lên. Bốn lão long này quỳ xuống, dùng một tay bop nát lồng ngực mình, móc tim của mình ra và dâng lên trước mặt Trần Cảnh.
“Thịch thịch, thịch thịch…” Tim của Long tộc quả nhiên là có sức sống mãnh liệt, bị móc ra khỏi lồng ngực vậy mà vẫn còn đập rất mạnh. Trần Cảnh lúc này cầm cái mặt nạ Hắc Hồ ra và đặt lên một trong những trái tim ấy.
Từ trong mặt nạ, một cái miệng lớn được hình thành. Nó thoát ra ngoài và thè cái lưỡi dài ngoằng, cuốn lấy bốn trái tim và nuốt cái ực. Ngay lập tức thân xác bốn người này thất khiếu đổ máu rồi b·ốc c·háy dữ dội, cuối cùng hóa thành tro tàn và bay theo chiều gió.