Chương 133: A tu la vương tử 1
Ở phía khán đài bên này nho nhã là thế, trái ngược hẳn phía đối diện. Bộ giáp kia của Trần Cảnh ở đó không bị ai ngăn cản, mặc sức chém g·iết, g·iết đến gà bay chó chạy, xác phủ dưới chân nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
Trần Cảnh nhấc một quân cờ đen lên nhưng lại không hạ xuống, anh hướng mắt về phía bên kia mà thưởng thức một màn tàn sát hoa lệ này. Trần Cảnh vừa nhìn vừa mỉm cười hồn hậu mà chờ đợi, anh đang chờ xem Văn Thánh lão nhân này xuống nước trước hay là Long Trì quốc không gánh nổi nữa mà ra tay ngăn cản.
Nhưng dường như cả hai bên đều không quá chú ý đến cuộc chém g·iết này, cứ như những người kia đáng bị như thế vậy. Trần Cảnh liếc nhìn Kiến Long thì thấy lão già dê này cũng đang hào hứng quan sát tràng đồ sát này, ánh mắt lão cứ như đang tán thưởng: “Giết hay lắm, tiếp tục đi đừng dừng lại!” vậy.
- Kiến lâu chủ, ngài cùng bệ hạ sao cứ ở đó mãi thế, lại đây ngồi uống rượu với ta và lão thánh, uống một mình không vui chút nào cả.
Trần Cảnh tự nhiên ngứa miệng mà nói một câu như vậy khiến toàn trường sững sờ. Phải biết bọn họ chọn quỳ gối ở dây không phải vì bọn họ yếu hơn hay sợ hãi Văn Thánh mà là vì kính trọng công đức cùng quyền lực mà Văn Thánh nắm giữ.
Một câu này của Trần Cảnh chính là nói: “Văn Thánh không vĩ đại như các ngươi nghĩ đâu, đừng làm quá lên như vậy”. Còn kèm theo một chút ý tứ châm chọc.
Năm người kia ở phía sau Văn Thánh lúc này cũng bộc lộ ra sát ý hướng về phía Trần Cảnh, nhưng Văn Thánh đã giơ tay lên ngăn chặn luồng sát khí này và nói:
- Nếu Trần thánh tử đã có lời vậy thì hai ngươi cũng đừng mãi khách sáo như vậy, đến đây cùng uống rượu đi.
Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì cũng sửng sốt không thôi, đây là Văn Thánh tự xuống nước ư, cái lão thánh này thích chơi trò giả nhân giả nghĩa này lắm mà, sao nay lại tốt tính vậy.
Thế là cả hai lục tục đứng dậy, bước tới bên cạnh bàn cờ nhưng chỉ đứng sau Trần Cảnh chứ không dám ngồi xuống. Tiểu Dương không nhịn được nữa mà truyền âm cho Kiến Long:
- Văn Thánh lão nhân gia hôm nay sao tốt tính như vậy? Tự hạ mình ngang bằng với tên suy thận này không phải là diễn hơi quá rồi sao?
Kiến Long vẫn nhìn chằm chằm vào phía bên kia mà truyền âm đáp lại:
- Không hạ mình không được, tên suy thận này có đủ tư cách để ngồi ngang bằng với Văn Thánh. Nhớ lại xem, tam lập thành thánh hắn đã làm đủ. Lập công, hắn chỉ ngồi không mà diệt được Trấn Kiếm thành. Lập ngôn, hắn ra hai cuốn sách kinh hãi thế tục về linh khí và chủng tộc. Lập giáo, hắn đã cải cách lại hệ thống giáo dục của Đào Đô, bí mật xây dựng cơ sở nghiên cứu, thu thập hiền tài từ các phương. Chỉ trong hai năm từ sau cải cách, tỉ lệ mù chữ của Đào Đô xuống dưới mười phần trăm. Ngoài ra còn về vấn đề cải cách nông nghiệp, công nghiệp, giao thương… Đều có dấu răng của hắn.
- Vậy là…
Tiểu Dương bệ hạ kinh ngạc mà thốt lên, Kiến Long vội truyền âm:
- Suỵt! Bình tĩnh lại đi, hắn đã phải là thánh nhân đâu! Những gì hắn làm là vô lượng công đức, theo lý mà nói thì các tòa thiên hạ đang hưởng lợi từ hắn đều phải cúi đầu xưng một chữ thánh. Tuy nhiên, hắn lại đẩy hết công lao này về phía Tiểu Cửu cùng Đào Đô, không nhận cho mình bất kỳ thứ gì cả. Đã vậy lại còn tự hủy luôn con đường tu hành của mình, lựa chọn phương thức ăn bám để tồn tại. Vậy nên hắn sẽ vĩnh viễn không được bất kỳ ai công nhận là thánh nhân, tất cả công lao và hy sinh của hắn sẽ không một ai có thể biết tới cả.
Kiến Long lúc này dường như có suy nghĩ gì đó, hắn quyết dịnh không đứng nữa mà ngồi xuống bên cạnh Trần Cảnh, Tiểu Dương thấy vậy cũng ngồi xuống theo.
- Đứng nhiều mỏi chân, cho Văn Thánh chút mặt mũi ấy là đủ rồi. Ngồi đi, chuyện của hắn có rất ít người biết, nay bệ hạ biết rồi thì cũng nên nhìn nhận lại tên suy thận này cho đúng mực. Trước đây ta từng bảo bệ hạ phải chú ý bảo vệ hắn an toàn và tìm cách móc thận của hắn vì hắn tuyệt đối không thể c·hết trên đất của chúng ta cũng như huyết mạch của hắn không thể để Đào Đô một mình nuốt trọn.
- Ta hiểu!
Tiểu Dương tỏ vẻ khoan thai truyền mà truyền âm trả lời.
Trần Cảnh thấy hai người này cuối cùng cũng chịu ngồi xuống thì liền lấy ra bốn cái chén ngọc cùng cái hồ lô đỏ của mình rồi rót đầy vào đó Thanh Thủy tửu loại thượng hạng nhất.
- Văn Thánh, mời!
Trần Cảnh đẩy chén rượu về phía Văn Thánh tỏ ý mời, Văn Thánh cũng không chút do dự cầm lên uống cạn.
Sau khi thấy mọi người đều uống rượu, Trần Cảnh lại lấy ra thịt Nhân tộc khô ra phân cho mọi người, năm người phía sau Văn Thánh cũng có phần.
- Đây là thịt hun khói được chế biến từ một nữ tử kiếm tiên Nhân tộc, hình như vừa tròn mười tám tuổi. Tu vi hơi kém, chỉ có kim đan cảnh nhưng thịt lại rất mềm và thơm. Mọi người cứ tự nhiên mà thưởng thức!
Dứt lời, Trần Cảnh lấy miếng thịt bỏ vào miệng và nhai ngấu nghiến. Kiến Long và Tiểu Dương bệ hạ cũng lập tức tham gia vào, vừa ăn vừa khen ngon không dứt miệng. Văn Thánh thì không như vậy, lão chỉ cắn một miếng rồi nhai một cách từ tốn, cảm nhận hương vị.
Chỉ có năm người phía sau là chần chừ không ăn, một người trong số đó còn đánh rơi miếng thịt xuống đất. Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười, cuối cùng cũng có được một vài manh mối.
Trong tự nhiên, ăn thịt đồng loại là điều ít khi xảy ra vì trong quá trình sinh trưởng, cơ thể của một loài sẽ không ngừng tích trữ các c·hất đ·ộc mà loài đó không thể tiêu hóa được, điển hình là những loại protein gọi là Toxic Piron.
Ăn thịt đồng loại chính là nạp vào cơ thể một lượng lớn những thứ này, vậy nên theo bản năng thì các sinh vật bậc cao sẽ tránh việc ăn thịt đồng loại nhiều nhất có thể, con người cũng không ngoại lệ. Ở địa cầu, vào cuối thế kỷ XIX, người ta mới phát hiện ra bệnh nhũn não ở bò công nghiệp và nhũn não ở một bộ tộc tây Phi đều đến từ việc ăn thịt đồng loại.
Cho nên nếu những kẻ chuyển sinh này đều đến từ Trái Đất, khoảng thời gian sinh sống là sau thế kỷ XIX thì sẽ đều có mặc cảm về việc ăn thịt đồng loại.
Biết được thông tin này, Trần Cảnh rất vui. Anh không ngừng cười và nhai thịt khô một cách đầy thỏa mãn.
Vậy Trần Cảnh không sợ việc ăn thịt đồng loại hay sao? Tất nhiên là anh sợ rồi. Nhưng Thần tộc, Yêu tộc lại có thể tự do ăn thịt đồng loại mà không gặp phải vấn đề gì, điều này làm Trần Cảnh khó hiểu.
Cuối cùng với sự hỗ trợ từ Đào Đô, Trần Cảnh đã phát hiện ra không phải là không ảnh hưởng nhưng tỉ lệ tạo thành bệnh tật ở đây lại cực kỳ thấp so với sinh vật trên Trái Đất. Hơn nữa không phải ai cũng có thể ăn thịt đồng loại, phải tu hành được một loại công phu về tiêu hóa và bài tiết đặc thù mới dám làm chuyện này. Xem ra thề giới này cũng đã biết về việc ăn thịt đồng loại gây hại cho cơ thể và tìm ra cách chế phục nó rồi. Sau này, Trần Cảnh đã phổ biến cách hóa nấu ăn thành luyện đan, bài trừ hết mọi tạp chất trong thực phẩm chỉ để lại tinh túy. Vậy nên cho dù là thịt đồng loại, trong tay Trần Cảnh cũng chỉ là đan được mà thôi.
- Năm vị chê thịt của ta nấu sao? Yên tâm, chúng không có độc đâu! Mời!
Trần Cảnh được nước làm tới, anh vội vàng tỏ vẻ hơi tức giận mà quở trách năm người kia. Nhưng năm người này vẫn ở đó nhìn Văn Thánh, hai tay cầm miếng thịt không ngừng run rẩy.
- Trần thánh tử nói các ngươi ăn, vậy thì các ngươi cứ tự nhiên thưởng thức đi.
- Vâng thưa lão sư!