Chương 132: Văn thánh 1
Tên c·ướp mặt nạ kia tu vi khá cao nên vẫn còn sống, nhưng cơ thể đã bị những khối máu thịt tựa như những con đỉa khổng lồ không ngừng quấn chặt và điên cuồng hút máu.
- Văn thánh lão nhân, cứu đệ tử, mau cứu đệ tử!
- Số một!
- Không…
Từng tiếng la hét vang lên, trong đó Trần Cảnh nghe được loáng thoáng được vài thông tin thú vị. Xem ra t·ên c·ướp đồ của Trần Cảnh mới là Số Một thật sự còn tên ở dưới sân chỉ qua là thế thân hoặc là một loại khôi lỗi đặc thù nào đó.
“Ài, đúng là tên ngu ngốc mà. Tưởng là cứ chuyển sinh, nhận được sức mạnh kì dị thì tự động thành nhân vật chính rồi sao? Ta đây được nạp một con Thiên Hồ hoang thần vậy mà còn phải đi liếm mông để sống sót đấy nhé. Trước sức mạnh tuyệt đối, mấy trò tiểu xảo này chẳng là gì cả.”
- Xem ra mấy kẻ xuyên không này cũng dễ g·iết hơn ta nghĩ!
Trần Cảnh trong vô thức buộc miệng nói ra, Tiểu Dương nghe vậy thì cũng gật gù bổ sung:
- Giống thánh tử thôi, hầu như thứ mà kẻ này đều sở hữu tri thức của thế giới khác và mang theo một số năng lực đặc thù. Có lẽ tên Số Một có khả năng tạo ra mấy con rối đặc thù kia nhưng bản thân hắn thì lại quá tự tin. Mấy tên tử sĩ của thánh tử đều không phải ở trạng thái đỉnh phong hơn nữa bị tập kích bất ngờ nên mới có thể dễ dàng một chiêu thuấn sát như vậy.
Lúc này Kiến Long cũng đã quay lại, hắn đứng dậy quan sát con quái vật xúc tu bên kia không ngừng g·iết chóc, không ngừng thôn phệ mà nói:
- Lúc trước tên vương tử này tu vi chỉ dưới Đát Kỷ mà thôi, hắn muốn chiếm hữu Đát Kỷ nên mới khởi binh t·ấn c·ông Đào Đô, đánh nhau suốt mấy ngàn năm, c·hết không biết bao nhiêu người, cuối cùng hắn cũng vào được sơn động ấy. Nào ngờ chưa kịp leo lên giường đã bị nàng ta một chưởng đập c·hết tươi. Không ngờ hôm nay lại gặp lại hắn dưới hình tình huống này, tuy hình thái có hơi chút kỳ dị nhưng tự tàn bạo cùng chiêu thức thì không lẫn vào đâu được.
Trần Cảnh nghe vậy thì lắc lắc đầu nói:
- Ài, lại một tên c·hết vì gái! Đúng là có luật bất kỳ ai đánh được vào Linh Sơn sẽ có đặc quyền đó, nhưng lẽ ra hắn phải bị ăn thịt mới phải chứ, đằng này xác lại bị vất ở phía sau sơn mạch là sao?
“Ngươi nhìn lại ngươi đi tên suy thận, một tên nhiều lần c·hết vì gái không có tư cách phán xét người khác đâu!”
Mọi người lúc này đều cùng chung mộtsuy nghĩ và vẻ mặt kinh thường đến cực điểm. Kiến Long nghe vậy chỉ cười cười trả lời:
- Hà hà, cái này khó nói, chắc là do thịt hắn quá tà tính, khó tiêu hóa đi, suy cho cùng thì thịt Ma tộc trước nay vẫn luôn rất khó nuốt mà…
Vào lúc này, một giọng nói vang lên bên tai mọi người:
- Trần thánh tử, người cũng đã g·iết, tội cũng đã trị, ngài cũng nên thu tay lại được rồi. Là một người quân tử, không nên như vậy.
Trần Cảnh nghe giọng biết ngay cao thủ, nhưng anh không tỏ ra hoang mang mà sử dụng Chân Linh ngôn mà đáp lại:
- Người đến là ai, muốn nhờ vả người khác thì ít ra cũng phải bày tỏ thành ý chứ! Là quân tử, nên như vậy!
- Ha ha ha, thú vị, thú vị! Vậy thì hàn sinh Bạch Trạch mạn phép bái kiến Trần thánh tử!
Ngay lập tức, một luồn gió mát cuốn theo một ít cánh hoa cùng hương mực được viết trên giấy cũ ở đâu ùa tới, sau đó một vị thanh niên tóc trắng mọc sừng kì lạ xuất hiện ở ngay trước mặt Trần Cảnh.
- Cung nghinh Văn thánh lão nhân!
Tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Trần Cảnh đều quỳ rạp, cung kính hành lễ. Trần Cảnh thì hơi bị bài xích hai chữ “Thánh Nhân” này nên thành ra không thèm quỳ, vẫn cứ ngồi ở trên ghế thôi.
- Hóa ra người tới là Văn thánh, vậy năm vị phía sau hẳn là Số Hai tới Số Sáu nhỉ?
- Trần thánh tử quả là liệu sự như thần, đúng vậy!
Văn thánh ngay lập tức đáp lời Trần Cảnh một cách khách sáo. Không khí dường như khá ngượng ngạo thì lúc này một giọng nói oang oang truyền tới:
- Trần Cảnh, chúng ta về rồi nè! Mọi việc đã xong rồi, cái viên dược điền thần châu này được gia tộc người thầy thuốc kia tặng lại cho ngươi xem như tiền công giúp họ báo thù, mấy gia tộc khác cũng vậy, chỉ nhận hài cốt, không nhận vật phẩm. Ồ ngươi hình như gặp rắc rối…
Lời nói vừa dứt, từ trên trời cao ngay lập tức xuất hiện một đội quân khoảng trăm người, áo giáp đen bóng, cờ xí đầy đủ, binh đao sáng choang, sát khí ngút trời xuất hiện. Trên ngươi họ còn vương lại mùi máu cực kỳ nồng đậm, cứ như vừa ở chiến trường trở về vậy.
Đội quân này từ từ hạ xuống và đứng đằng sau Trần Cảnh. Khí tức của bọn họ phát ra không kém cường giả bán Thần Cảnh một chút nào.
Cũng phải thôi, một trăm người này thuộc đội quân tinh anh dưới trướng Trần Thừa, tu vi có cao có thấp nhưng sát lực tuyệt đối đồng nhất, một người trong đây đều có thể chém g·iết tay đôi với một cường giả bán thần mà không bị rơi xuống hạ phong.
Thần Nông các binh lực mười vạn nhưng đa số là phàm binh, chủ yếu làm nhiệm vụ canh phòng, trị an, cứu nạn. Lính thường trực theo quy chế của Đào Đô chỉ được phép lấy từ Kim Đan cảnh trở lên hoặc người có sát lực tương đương. Còn tinh anh thì chỉ lấy từ cấp Bán thần trở lên.
Vậy nên quân thường trực của Trần Cảnh chỉ có khoảng hai ngàn, quân tinh anh khoảng một trăm, quân cao cấp hơn hoàn toàn không có. Nếu so sánh với đội thân binh của Thanh Tuyền thành chủ thì chả là cái mốc xì gì cả. Vì chỉ tính riêng đội thân binh của nàng cũng đã là ba ngàn cường giả Thần cảnh rồi, cộng thêm bản thân nàng tu vi cũng là tiệp cận Đạo thần cho nên đó là lý do tại sao Trần Cảnh có thể dễ dàng chiêu mộ mười vạn sĩ tốt mà không bị sờ gáy.
Thấy tình hình quá căng thẳng, Văn thánh quyết định mở lời trước:
- Xem ra Trần thánh tử còn có việc phải làm, vậy thì…
- Khoan! Cho ta năm phút là được!
Trần Cảnh ngắt ngang lời của Văn thánh, không cho phép ông rút lui. Anh quay lại nói với Trần Thừa:
- Các ngươi đã thu lại hết những đứa trẻ sơ sinh chưa?
- Đã g·iết hết tất cả, thu nhận được một trăm mười sáu đứa trẻ sơ sinh! Dòng máu Phệ Thiên Yêu lang của chúng quá mục nát, bảo sao bọn Hiên Viên lại có thể biến chúng thành con chó để nuôi trong nhà. Những đứa trẻ này sẽ được cải tạo lại huyết mạch, loại bỏ đi sự mục nát ấy, Phệ Thiên Yêu Lang tộc sẽ một lần nữa vang danh thiên hạ cho xem!
Trần thừa vỗ ngực tự hào nói, Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười ra lệnh:
- Nhiệm vụ hoàn thành, Tây Sơn quân rút lui.
- Rõ!
Mệnh lệnh vừa ra, tất cả thu đao sau đó bước đều bước ra bên ngoài, hướng về truyền tống trận liên kết với Đào Đô. Văn thánh lúc này cũng nhìn theo hướng đó mà tán thưởng:
- Quân đội tốt, tu vi không đồng đều, chủng tộc khá ô hợp nhưng sát lực là như nhau. Ta chỉ có điều không hiểu, tại sao Trần thánh tử ra lệnh diệt tộc nhưng lại chừa bọn trẻ này lại?
Trần Cảnh lúc này cũng quay về vị trí cũ nhưng không ngồi xuống. Anh bắt mười con rắn trắng kia cuộn lại thành một cái đệm đặt xuống đất rồi ngồi lên. Anh lấy ra một bàn cờ vây đặc thù đặt xuống và chìa tay tỏ ý mời ngồi. Văn thánh thấy vậy thì cũng mỉm cười, ông lấy trong túi ra một cái khăn lụa, trải xuống đất xong ngồi đối diện với Trần Cảnh. Lúc này Trần Cảnh mới chịu trả lời:
- Diệt tộc chứ không phải tuyệt diệt! Phệ Thiên Yêu Lang có tổng cộng ba ngàn nhân khẩu, già trẻ lớn bé đều có cả. Hẳn là nhóm này chạy nạn từ bên kia mà tới, học thói xấu của Hiên Viên sơn nên thành ra thối nát như vậy. Ta là một người có lòng từ bi, không muốn bọn họ làm điều ác thêm nữa nên đành phải g·iết sạch bọn họ thôi. Dù sao cải tạo và thuyết phục một đám người như vậy rất tốn thời gian mà tỉ lệ thành công rất thấp nên cách này là biện pháp tốt nhất. Mấy đứa bé mới sinh, chưa có ý thức thì vô tội, đây là thứ không nên g·iết, có thể cải tạo, tỉ lệ thành công gần như tuyệt đối, đáng để làm. Dù sao tuyệt diệt một chủng loài nào đó là điều không nên.