Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 131: Âm hiểm 2




Chương 131: Âm hiểm 2

- Thứ này không phải áo giáp!

Kiến Long nhìn cái mặt nạ kỳ dị có hai cánh đang bay kia thì liền thốt lên một câu như vậy. Trần Cảnh đưa tay ra bắt lấy nó rồi đặt nó vào tay Kiến Long và nói:

- Kiến lâu chủ nhầm rồi, đây chính là áo giáp. Tuy nhiên không phải loại áo giáp cơ quan kia của Nhân tộc, nhưng ta nghĩ lâu chủ hẳn là gặp thứ này rồi?

Kiến Long nhìn cái mặt nạ một hồi vẫn chưa phát hiện được chút manh mối gì liền khó chịu. Vậy là Kiến Long trực tiếp đeo thứ này lên mặt. Lập thức một đống đây cơ có cấu tạo giống xúc tu bò ra từ cái mặt nạ hít chặt vào đầu Kiến Long, sau đó ngay lâp tức bao phủ lấy toàn thân và hóa thành một bộ giáp, bề ngoài không khác mấy so với áo giáp cơ quan mà Nhân tộc vẫn luôn tự hào.

- Thứ này không nên gọi là áo giáp. Nói nó chính là một sinh vật sống cũng không sai. Đeo lên ta có thể cảm thấy nó như trở thành một với cơ thể chứ không vướng víu như áo giáp cơ quan kia. Thứ này nhắc ta nhớ tới một thứ v·ũ k·hí tà tính có liên quan đến Ma tộc.

Kiến Long nhấn mạnh hai chữ Ma tộc khiến tất cả những ai đang nghe lén phải giật mình kinh hãi. Ma tộc là tên gọi chung của một tập hợp rất nhiều chủng tộc đặc thù, tuy cũng có một chân trong Thập Đại chủng tộc nhưng huyết tính và tà tính cao, thích g·iết chóc nên chả ai ưa nổi. Nổi bật nhất là Cốt tộc, A Tu La tộc, Thi tộc. Nếu lấy sự tàn ác của Hiên Viên sơn ra để so với ba cái chủng tộc này thì chính là ao với biển.

- Kiến lâu chủ đoán đúng rồi!

Trần Cảnh mỉm cười, anh nhẹ nhàng nhấc cái mặt nạ ra, bộ áo giáp ngay lập tức hóa thành tro tàn và biến mất. Sau đó anh đưa nó cho vị tử sĩ tiếp theo rồi ngồi lại xuống ghế. Tiểu Dương bệ bây giờ có vẻ cũng cởi mở hơn trước rất nhiều, hắn còn trực tiếp rót rượu mời Trần Cảnh nữa. Trần Cảnh cũng không khách sáo, anh nhấc chén rượu lên uống cạn rồi giải thích:

- Áo giáp cơ quan tuy có thể lập tức trang bị ngay từ trong vật trữ, ưu điểm là tốc độ trang bị. Tuy vậy nó quá tinh sảo và không hề dễ sửa chữa, giá thành lại cực kỳ cao. Vậy là ta đã nghĩ, tại sao không biến cái áo giáp này thành một sinh vậy sống, như vậy chỉ cần nó ăn đủ thì sẽ có thể tự khôi phục lại được, hơn nữa còn có thể gia tăng dộ tương thích cho người mặc.

“Thế nào, thứ này mô phỏng áo giáp sinh học cơ khí của thế kỷ XXIII đấy, tuy ở kiếp trước ta mới chỉ thử nghiệm nó nhưng không ngờ ta lại có thể dễ dàng tạo ra nó ở kiếp này. Giờ thì bớt vỗ mông ta và nôn tiền ra đây.”

Trần Cảnh nghĩ vậy thì cười mỉm mà không giải thích nữa, Kiến Long lúc này như ngồi trên đống lửa. Hắn truyền âm cho Tiểu Dương bệ hạ:



- Tên suy thận này dám nói ra thì chắc chắn thứ này đã phổ biến ở q·uân đ·ội Đào Đô rồi. Hơn nữa đội quân lúc trước hắn vừa triệu hồi kia rất quỷ dị, hình như đều trang bị loại áo giáp này. Với cái truyền tống trận đặc thù kia, tuy chỉ có thể đi một chiều nhưng rất nhỏ gọn, giá trị quân sự của chúng không hề nhỏ. Chúng ta nhất định phải là nước thứ hai trang bị chúng, tuyệt không thể để mấy lão già kia đắc thủ được.

Tiểu Dương lúc này mặt cũng rất nghiêm túc:

- Ta hiểu! Ta đã sai người âm thầm bảo vệ đội quân kia của tên suy thận này rồi. Nếu thực sự q·uân đ·ội Đào Đô được trang bị đại trà loại giáp này cùng với số lượng lớn hệ thống AC 1 và pháo ray điện từ, chúng ta nhất định không phải là đối thủ. Ta đang nghĩ đến việc lập một liên minh quân sự với Đào Đô, lợi dụng tên suy thận này để xây dựng lại bộ máy c·hiến t·ranh của chúng ta.

Kiến Long gật gù đáp lại:

- Thế cũng được, dù sao thì chúng ta và Đào Đô đang ngồi chung một con thuyền, chuyện thành lập liên minh là hoàn toàn khả thi. Ta bây giờ sẽ cử thân ngoại hóa thân cùng các vị trưởng lão lập tức khởi hành đi Đào Đô, ngươi tìm cách phong chức thánh tử của Vọng Thiên thành cho hắn, gọi là thập nhất thánh tử cho ta. Với lại sau việc này, một số tộc khác sẽ cố gắng tiếp cận hoặc á·m s·át hắn, nhớ bảo vệ hắn cho tốt.

- Được!

Tiểu Dương bệ hạ cắt đứt truyền âm, Kiến Long ngay lập tức ngồi thừ người ra, cảm giác cứ như là đang nhìn về nơi xa xăm nào đó vậy. Tiểu Dương thấy Trần Cảnh vẫn chưa để ý thì lập tức hỏi dồn dập, đánh lạc hướng của anh để anh không phát hiện ra điểm dị thường của Kiến lão.

- Trần thánh tử, ý tưởng này rất hay nhưng có liên quan gì đến Ma tộc?

Trần Cảnh vôi quay qua rót rượu cho Tiểu Dương nbệ hạ rồi từ tốn giải thích:

- Bệ hạ hẳn biết sự bá đạo của A Tu La tộc, họn họ chiến đấu không cần giáp trụ, cơ thể có thể tùy ý hóa thành v·ũ k·hí. Ta tự hỏi tại sao bọn họ có thể làm như vậy được. Vậy nên ta đã nói điều này với Nguyệt Hoa tiên đế và được phép tiếp cận một thứ mà Đào Đô ta giam cầm suốt mấy vạn năm nay! A Tu La vương tử thứ mười bảy Ngoa Qua.

- Ngoa Qua! Không phải trong trận chiến đó hắn đ·ã c·hết rồi hay sao?

Tiểu Dương bệ hạ không nhịn được nữa mà thốt lên, mọi người nghe lén cũng phải toát mồ hôi hột vì sợ hãi. Trần Cảnh thấy vậy vội trấn an:



- Đúng là hắn đ·ã c·hết nhưng thân xác vẫn còn sống, sức sống cực kỳ mãnh liệt và không ngừng thôn phệ sinh vật cùng địa mạch xung quanh. Năm nào Đào Đô chúng ta chả phải phái cường giả xuống đó thiêu đốt đám thịt thừa ô uế ấy, ta thấy như vậy quả là lãng phí.

Ngừng một lúc, Trần Cảnh tỏ ra vẻ mệt nhọc nói:

- Vậy nên ta quyết định sẽ tận dụng chỗ thịt thừa ấy làm áo giáp, ban đầu thì có chút vấn đề, ma tính cùng tà tính quá mạnh, sau khi mặc lên liền bị chiếm hữu, biến thành sinh vật kỳ dị chỉ biết chém g·iết. Sau nhiều lần thất bại ta quyết định chơi lớn, móc hẳn trái tim của nó ra rồi mang đi cải tạo, sau nhiều lần thanh lọc cùng biến đổi, giờ dây nó đã biến thành một cục Thái Tuế, không ngừng sản sinh ra “Nguyên liệu sạch” từ đó bộ áo giáp này trở nên dễ khống chế hơn nhiều, không còn tác dụng phụ. Nhưng…

- Nhưng?

Toàn trường hiện tại đều hít vào một hơi thật sâu, tên điên trước mặt bọn họ vậy mà dám nhục mạ xác thân của A Tu La vương tử, điều này chỉ nghĩ thôi cũng khá là đáng sợ rồi. Nhưng thứ kinh hãi nhất chính là ngụ ý “Đào Đô chúng ta đã và đang sản xuất hàng loạt thứ này, các ngươi nên biết điều một chút” mà Trần Cảnh gửi gắm trong đó, anh đang hiên ngang tựa núi cao, vỗ mặt từng người trong đám bọn họ.

Tiểu Dương không nhịn được nữa vội thúc dục:

- Trần Thánh tử có điều gì khó nói sao?

Trần Cảnh mỉm cười nhẹ rồi đáp lại:

- Ài, sau khi biến đổi thì bộ giáp này không còn tốt lắm, tuy dễ khống chế hơn nhưng tính năng chỉ còn một phần ba so với ban đầu mà thôi.

Mọi người nghe vậy thì liền ra mặt kinh bỉ Trần Cảnh:



“Thứ quái nhân như ngươi chịu ngồi yên để một sản phẩm không hoàn hảo ra lò sao? Ngươi thông minh nhưng cũng đừng nghĩ kẻ khác là người ngu ngốc. Tin, quỷ!”

Tiểu Dương không vì mấy lời sáo rỗng của Trần Cảnh làm bực mình, hắn vẫn giữ cho mình phong thái của một bậc quân vương và ôn tồn hỏi:

- Vậy Trần thánh tử không sợ A Tu La tộc trả thù sao?

Trần Cảnh thấy lời đe dọa này thì chỉ nhếch miệng cười:

- Gì chứ, bệ hạ hẳn biết theo luật của A Tu La tộc thì thứ ta g·iết được chính là thuộc về ta. A Tu La tộc không giống chúng ta, họ tôn thờ b·ạo l·ực. Họ có thể đến g·iết ta nhưng chắc chắn không phải vì báo thù cho một vị vương tử trong quá khứ, huống hồ ta cũng không sợ họ. Còn có Ngoa Qua vẫn chưa hẳn là c·hết, ta tìm thấy thiên hồn của hắn được ẩn dấu trong trái tim kia, bảo sao tà tính của đám thịt thừa ấy lại mạnh đến vậy.

- Vậy Trần thánh tử làm gì với thiên hồn của hắn rồi?

Trần Cảnh cũng chẳng thèm dấu, anh nói:

- Tất nhiên là tận dụng rồi, thiên hồn của tên này hoàn toàn nguyên vẹn nên ý thức của hắn vẫn còn tồn tại. Vậy nên ta đã chào hỏi hắn một cách “Nhẹ nhàng” và đạt được một thỏa thuận nho nhỏ. Dù sao hắn cũng thích chém g·iết nên ta đã dung hợp hắn vào một món v·ũ k·hí, biến hắn thành hồn khí của nó và kết quả chính là cái mặt nạ này.

Trần Cảnh chỉ tay vào cái mặt nạ đang đeo trên người vị tử sĩ nọ khiến tất cả mọi người đều phải hít một ngụm khí lạnh.

- Nó là của ta!

Một vị cường giả không nhìn rõ mặt tu vi cực cao không nhịn được nữa mà xé mở hư không, một chưởng đập c·hết tươi vị tử sĩ nọ của Trần Cảnh sau đó chộp lấy cái mặt nạ mà biến đi mất hút!

- Ngu ngốc, cái mặt nạ này được thiết kế riêng cho ta, không có sự cho phép thì không một ai có thể dùng nó đâu. Hơn nữa, thứ ở trong đó rất là háu ăn đấy, một khi ta ngưng cung cấp năng lượng vậy thì đây chính là kết quả!

Trần Cảnh vừa dứt lời thì ngay lập tức, từ phía khán đài đối diện một tràng la hét vang lên:

- A… Quái vật, quái vật! Mau g·iết nó, g·iết nó!

Tiếng la này là từ trong một khu vip giống Trần Cảnh đang ngồi, Khi Trần Cảnh vừa ngừng cung cấp năng lượng thì cái mặt nạ giống như hóa điên, các xúc tu tựa như gai nhọn đâm ra tứ phía, g·iết c·hết mọi người xung quanh.