Chương 130: Âm hiểm 1
Trận chiến dưới đài bây giờ thật nhàm chán, một bên ra sức đánh một bên thì chịu đánh, cứ như vậy gần ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa phân ra thắng bại. Trần Cảnh ngáp dài và hỏi Kiến Long:
- Tên quái nhân nhìn giống cục thạch này vậy mà có sức phòng thủ lớn thật. Hắn tên là gì nhỉ, không thấy thông báo.
Kiến Long lấy một miếng thịt khô ra vừa nhai vừa nói:
- Tên này không có tên, bên học cung gọi hắn là Số Một. Chúng ta cũng chỉ biết hắn là một trong những ngoại môn đệ tử của văn thánh và là người du hành. Tuy đã phái người đi điều tra nhưng đến nay vẫn chưa có thông tin hữu dụng nào cả.
Trần Cảnh nuốt ực miếng thịt người khô xuống bụng rồi uống thêm một hớp rượu. Mặc dù có được vài đặc quyền từ phía Đào Đô nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tiếp xúc với lớp vỏ của sự thật, đi sâu hơn là không thể nào.
- Ài, thật là đau đầu.
Trần Cảnh bực mình vò đầu than vãn, cuộc chiến sinh tử này dường như quá rắc rối rồi. Trần Cảnh chỉ qua là muốn làm “Một người bình thường” thôi mà, sao cứ mãi bị kéo vào mấy cái chuyện nhức não này nhỉ!
Ba tiếng sau, tử sĩ của Trần Cảnh cuối cùng đã thấm mệt. Ông đã thử hết mọi chiêu thức rồi nhưng hầu như cái tên đầu thạch trước mặt này hầu như không bị tổn hại gì cả. Ông quay người lại nhìn về phía khán đài, Trần Cảnh thấy vậy thì tóm Băng Thập đang trườn đi lung tung ở phía sau lưng mình lên lắc lắc rồi hôn chụt một cái vào cái đầu nhỏ của nó.
- Ha ha ha…!
Vị tử sĩ kia thấy cảnh này thì không những không tức giận mà lại vui vẻ cười lớn. Ông nghĩ:
“Thật là một người kì quái nhưng chả hiểu sao ta lại không ghét hắn, mấy lão tặc soán ngôi kia cũng không ghét hắn, ngay cả công chúa cũng không ghét hắn.”
Sau đó ông gầm lên một tiếng, hóa thân thành một co rồng khổng lồ. Bộ giáp cũng hóa thành một loại sáp lỏng bao phủ lấy thân hình to lớn ấy, cuối cùng thì hóa cứng lại và tạo thành một bộ long giáp đúng nghĩa nhất.
Toàn trường thấy cảnh này thì há hốc mồn kinh ngạc, áo giáp thường bị cất đi khi dùng hóa hình vì lúc này nó quá nhỏ và không cần thiết, chế một bộ giáp riêng cho hình dạng này thì lại quá hao phí tài nguyên, hơn nữa dạng hóa hình có thể biến lớn nhỏ linh hoạt, mặc khôi giáp chính là tự vứt đi ưu thế này.
Vậy mà giờ đây hiện ra trước mắt họ là một bộ giáp có chức năng biến hóa theo hình dạng của bản thể, tuy tốc độ ncó hơi chậm một chút nhưng đây quả thực là một báu vật hiếm có nhất trên đời. Ngay cả Lợi Trinh phường, nơi tập hợp những nghệ nhân giỏi nhất của tòa thiên hạ bên kia cũng không thể tạo ra được một thứ như vậy.
- Trần thánh tử, bộ giáp này thánh tử có muốn bán không?
Tiểu Dương bệ hạ lúc này không nhịn được kích động nữa mà bắt lấy tay Trần Cảnh mà siết chặt. Trần Cảnh nhăn mặt vì đau, anh cố gắng kéo tay mình ra và nói:
- Đây mới chỉ là bản thử nghiệm, tốc độ bao phủ còn chậm. Sản phẩm rác rưởi này ngài cần làm gì? Hơn nữa thứ này cũng có nhược điểm… Nói ở đây tiện sao?
Trần Cảnh lúc này cũng cảm giác được có người nghe lén liền ngưng lại câu nói của mình. Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì chỉ tặc lưỡi một cái:
- Trần thánh tử cứ nói, có một số thứ không nên giấu và cũng không thể giấu được. Trần thánh tử quả thực là một cái tụ bảo bồn biết đi, giờ ta cũng phần nào hiểu được tại sao mấy con cáo đó lại ưu ái thánh tử đến vậy, ngay cả nữ đế của mình cũng giao ra cho thánh tử vui đùa được. Lợi ích mà thánh tử mang lại là quá lớn, lớn đến mức việc g·iết Trần thánh tử đây chính là việc làm ngu xuẩn nhất thế gian này.
Trần Cảnh lúc này chỉ cười nhạt, hai tay anh không ngừng nhào nặn cái con rắn nhỏ màu trắng tội nghiệp kia:
- Chả phải là vẫn có người muốn g·iết ta đó sao? Ta đem lại lợi ích to lớn nhưng phần lợi ích đó không phải ai cũng có phúc để hưởng. Người không nhận được tất nhiên sinh lòng đố kỵ, thà đạp đổ hết chứ không bao giờ muốn người khác hạnh phúc hơn mình.
Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì ngay lập tức đáp lại không chút do dự:
- Vậy nên chúng mới là kẻ ngu ngốc, cả đời chúng chẳng thể làm nên trò trống gì mà chỉ mãi lăn lộn dưới đám bùn lầy nhơ nhớp đó thôi. Bọn chúng phải hiểu là có những người vừa sinh ra đã có được tất cả, dù bọn chúng có cố ngắng tranh đoạt cả đời, hy sinh mọi thứ thì cuối cùng cái mà chúng đạt được cũng chỉ là những thứ rác rưởi không ai thèm lấy mà thôi.
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười nói:
- Vậy ra bệ hạ không tin vào nghịch thiên cải mệnh sao? Nhìn dưới kia mà xem, tử sĩ của ta không phải đã làm được điều đó rồi sao?
Tiểu Dương nhìn thẳng vào mắt Trẩn Cảnh rồi cười gằn:
- Nghịch thiên cải mệnh? Trên đời vốn không tồn tại thứ ấy. Vì suy cho cùng con kiến dù lớn đến đâu vẫn chỉ là con kiến, Trần thánh tử có thể giúp một con kiến nghịch thiên cải mệnh sao? Phượng Hoàng bẻ gãy hay cánh, nhổ sạch lông mao thì sẽ hóa thành Kim Kê, nhưng Kim Kê dù cho có gắn thêm cánh, độ thêm lông thì cũng không bao giờ có thể hóa thành Phượng Hoàng được. Thánh tử phải rõ điều này hơn ai hết mới phải chứ!
- Ài, nói chuyện với bệ hạ thật sầu não. Sự thật lúc nào chả khắc nghiệt nhưng cũng nên tự lừa dối lòng một chút để có thêm ít hy vọng mà sống chứ. Tuy cái thứ này không thể mài ra ăn được càng không thể dùng để bảo vệ ai cả nhưng ít ra có vẫn tốt hơn là không có.
Trần Cảnh buông một câu như vậy rồi tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Lão tử sĩ kia sau khi hóa hình thì lực chiến tăng mạnh, lần này hoàn toàn có thể một kích đập nát cục thạch kia ra nhưng rất nnh nó lại tụ hợp lại như ban đầu.
- Ta không tin không có cách nào g·iết được ngươi!
Lão tử sĩ hét lên rồi há miệng thật to nuốt lấy cục thạch này vào trong bụng.
- Hồng lô yến!
Sau đó lão tử sĩ niệm chú, cuộn tròn thân mình thành một ngọn tháp xoắn ốc và không ngừng vặn xoắn các thớ cơ trên cơ thể. Một loại chất dính dầu màu đen chảy ra khỏi các kẽ vảy sau đó lập tức b·ốc c·háy dữ dội hệt như là xăng vậy.
Ngọn lửa rất nhanh đã bao trùm toàn bộ cơ thể lão tử sĩ. Trần Cảnh nhìn cảnh này mà toát cả mồ hôi hột. Thông số trong mắt anh nhảy loạn, một ngàn độ, một ngàn sáu trăm độ, hai ngàn một trăm độ, ba ngàn độ!
Nhiệt độ của ngọn tháp thịt này vậy mà kinh khủng như vậy, áo giáp và mặt đất xung quanh bi nung chảy hệt như mắc ma. Rất may là khán đài có trận pháp đặc thù bảo vệ giúp ngăn cách không gian nếu không thì sẽ có rất nhiều kẻ xấu số bị hóa thành thịt quay ngay lập tức.
Sau khi lửa tắt, thứ duy nhất còn lại ở trong sân là một bộ hài cốt long tộc bị nung đỏ, trên hộp sọ vẫn còn đeo một cái mặt nạ hồ ly rất lớn, sau khi nguội liền hóa thành một tòa tháp pha lê trong suốt tuyệt đẹp.
- Ta phục rồi đấy, đến c·hết mà ngươi vẫn có thể tỏa sáng mãnh liệt như vậy. Tuy ta không biết tên ngươi cũng không thể xây mộ cho ngươi, nhưng từ giờ ngươi sẽ là một phần của ta!
Trần Cảnh thấy cảnh này thì không nhĩn được mà bước ra phía trước. anh giơ tay kết ấn, ngay lập tức một thứ chất dịch kỳ lạ chảy ra từ mặt nạ bao lấy bộ xương, chúng nhìn xa giống như một loại nấm nhày ở địa cầu nhưng nhìn gần thì lại giống là những khối cơ thịt lúc nhúc, buồn nôn đến cực điểm.
Rất nhanh, bãi nhầy này đã ăn mòn toàn bộ khung xương và rút vào trong mặt nạ.
- Qua về!
Trần Cảnh ra lệnh, lập tức cái mặt nạ này mọc ra hai cánh cánh nhìn giống cánh dơi sau đó bay về chỗ của anh.