Chương 129: Vật tế 2
Nhìn thấy cảnh này, Trần Cảnh chỉ thở dài một hơi rồi lại nâng chén uống rượu. Dường như anh không hề quan tâm đến cuộc chiến dưới kia lắm. Một lúc sau cái tai mèo để trong túi áo Trần Cảnh rung lên, anh vội vàng đeo lên và ấn công tắc. Đầu bên kia, giọng Trần Thừa oang oang tới điếc cả tai:
- Trần Cảnh, ngươi dự liệu như thần. Quả thực bọn chó hoang này chỉ qua là tốt thí, bọn chúng rất biết cách diễn kịch, dặc biệt là vị trưởng tộc này.
Trần Cảnh nghe được thứ mình cần nghe thì liền nhếch miệng cười. Kiến Long và Tiểu Dương bệ hạ cũng ở một bên gióng tai nghe ngóng.
- Ha ha, cái này phải trách bọn hắn quá ngu thôi. Ai đời lại lấy bảo vật vẫn còn hồn ấn để tặng ta chứ. Lúc ta nhỏ máu lên đó thì đã tiếp xúc được với hồn ấn trong đó rồi. Viên dược điền thần châu hạ phẩm rách nát này vốn thuộc về một gia đình thầy lang nhỏ. Trong lúc chạy loạn c·hiến t·ranh họ đã lạc vào ngôi làng của chúng. Bọn chúng sống bằng cách lừa dối và c·ướp đoạt những người tị nạn bằng cách ra vẻ tử tế, và hiếu khách sau đó sẽ g·iết tất cả họ ngay trong đêm. Sau đó tất cả sẽ biến thành canh ngọt thịt tươi để mời chào những vị khách xui xẻo tiếp theo.
Trần Cảnh vừa nói vừa cười giống như đây chỉ là một câu chuyện khôi hài vậy. Thế đạo này vốn mục nát như vậy mà, ăn hoăc bị ăn chỉ có vậy thôi. Trần Cảnh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
- Xung quanh nơi đó hẳn là có rất nhiều cốt trắng nhỉ? Tổng cộng bao nhiêu bộ?
- Không, xương cốt được vất ở hẻm núi phía sau. Ta đang sai người kiểm tra. Ước chừng hơn một ngàn bộ, còn có xương trẻ con của đủ các tộc, số lượng rất nhiều, ít nhất cũng chất được một ngọn đồi nhỏ. Dù sao vì chế độ bắt lính nên người chạy nạn chủ yếu là phụ nữ và trẻ em. Thế gian này đâu phải nơi nào cũng như chỗ chúng ta chứ, nam nhân c·hết trận nữ nhân sát thần. Xem ra đầu quân cho Cửu Vĩ tộc vẫn tốt hơn.
Nghe Trần Thừa cảm thán như vậy thì Trần Cảnh xì một cái mà nói:
- Nói thừa! Tổ tiên của chúng ta nhìn người hơi bị chuẩn đấy.Cửu Vĩ vừa đẹp vừa bá đạo, chỉ cần ôm chặt cái đùi ấy là vừa được ăn vừa được chơi. Bỏ qua chuyện này, nhân chi sơ tính bản ác nên nếu không có giáo dục đàng hoàng, không có chuẩn mực làm mốc vậy thì con người ta có thể làm bất kỳ chuyện tàn ác nào với niềm vui thích điên loạn. Ngươi thấy Phệ Thiên Yêu Lang tộc này còn cứu được không?
Trần Thừa bên kia giọng đanh thép đáp lại:
- Không cứu được, bọn chúng đã hoàn toàn thối nát cả rồi. Từ trẻ con cho tới người già đều mục rữa nghiêm trọng. Với cái đầu mục ruỗng của chúng, chúng không thể hiểu là không ai có thể chạy trốn khỏi tội lỗi của mình. Ngươi tính cải tạo lại chúng sao?
- Không!
Trần Cảnh nghiêm túc trả lời, anh nhìn quang cảnh đánh nhau phía dưới một lúc rồi thở dài:
- Thuyết phục và cải tạo một người rất khó, chung quy g·iết họ rồi nuôi dạy mấy đứa nhỏ còn dễ hơn huống chi đây là cả một tộc. Tây Sơn quân! Tập hợp!
- Rõ!
Lời vừa ra lập tức có hàng loạt tiếng hô đáp lại. Trần Cảnh nhấc chén rượu lên uống cái ực để lấy khí thế rồi ra lệnh:
- Phệ Thiên Yêu Lang tội ác tày trời, nay chiếu theo luật Đào Đô, lập tức diệt tộc, những người cấp cao liên quan đến việc c·ướp b·óc người chạy nạn, xử tử lăng trì! Các người bị hại sẽ được chôn cất đàng hoàng. Tất cả tài sản thu được sẽ chiếu theo lệ, trả lại cho gia tộc người đ·ã c·hết, nếu không nhận sẽ xung vào công quỹ. Lập tức thi hành!
- Rõ!
“Keng, keng,…”
Một loạt tiếng hô cùng tiếng tuốt đao phát ra. Bỗng vị trưởng kia la lên:
_- Trần Cảnh, ngươi là một tên khốn nạn giả nhân giả nghĩa! Đây không phải Đào Đô, các ngươi không có tư cách phán xét chúng ta. Chúng ta làm việc này chỉ vì sinh tồn mà thôi, các nơi khác cũng có người làm như vậy tại sao chỉ có chúng ta bị diệt tộc? Bọn chúng chỉ qua là một lũ rác rưởi yếu đuối, chúng ta ăn thịt mấy đứa thì có sao đâu chứ? Chẳng phải các ngươi cũng như vậy sao?
Trần Cảnh nghe vậy thì nhàn nhạt trả lời:
- Ta, thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn chỉ nhiêu đó cũng đã đủ tư cách diệt tộc của ngươi. Với lại, mấy chuyện chém g·iết nhỏ nhỏ này miễn không phải Long tộc thì Long Trì quốc cũng chẳng quản. Các ngươi trước đây cũng thế mà, phải không? Thật là, trí tưởng tượng của các ngươi hẳn là nghèo nàn lắm, đó là lý do tại sao các ngươi chẳng hiểu được nỗi đau của người khác dù sao g·iết mấy đứa bé cùng mấy người chạy n·ạn đ·ói khát quả là một công việc thật dễ dàng phải chứ?
- Ngươi…
Vị trưởng tộc kia định mở mồn mắng chử thì ngay lập tức bị một binh tốt gần đó chặn họng lại. Trần Cảnh nghe thấy tiếng ặc ặc trong tai mèo thì mỉm cười nói tiếp:
- Ngươi nên giữ sức đi, kỹ thuật lăng trì của chúng ta hơi bị đỉnh đó. Chúng ta có y sĩ tốt nhất, đan sư tốt nhất, đao phủ tốt nhất nên ngươi có thể sống tới đao thứ một vạn cũng là có thể. Máu thịt dơ bẩn của các ngươi chúng ta không cần, chúng sẽ được trộn với đất để đắp mộ, xua đi oán khí của những người vô tội đ·ã c·hết. Từ nay về sau, trên thế gian sẽ không còn Phệ Thiên Yêu Lang tộc nữa.
Nói xong Trần Cảnh tắt tai mèo và cất đi. Kiến Long lúc này mới mở miệng:
- Tàn nhẫn thật đấy, không giống phong cách của Thần Nông gì cả. Mà Trần thánh tử hơi bị lãng phí thức ăn đấy!
Trần Cảnh xoa xoa đầu của Băng Nhất tỏ vẻ hưng phấn
- Vẫn là phong cách Thần Nông thôi, nhưng lần này áp dụng với những người đ·ã c·hết chứ không phải bọn chúng. Ta đâu cấm chúng không được g·iết người ăn thịt, nhưng có những thứ chúng không nên g·iết, không nên ăn. Nếu chúng đã phạm vào vậy thì c·hết thế thôi. Còn về chuyện lãng phí thì chúng ta có nguồn thịt cao cấp hơn nhiều, không cần thiết phải ăn mấy thứ rác rưởi ấy.
Trần Cảnh lấy từ tay áo ra một túi thịt khô và đưa cho Kiến Long cùng Tiểu Dương ăn thử. Anh cũng lấy một ít bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
- Mùi vị không tệ, đây là loại thịt gì vậy?
Tiểu Dương bệ hạ vừa nhai thịt khô vừa uống rượu, vẻ mặt rất hưởng thụ mà nói:
- Thịt Nhân tộc, chính xác là thịt đùi sấy khô của một kiếm tu bán thần cảnh. Sau trận chiến ở Trấn Kiếm thành ta được tặng rất nhiều.
Kiến Long thấy Trần Cảnh ăn ngon lành thì không nhịn được mà hỏi:
- Trần Thánh tử cũng là Nhân tộc mà nhỉ, sao thánh tử có thể ăn thịt đồng loại mình ngon lành như vậy? Nhân tộc không phải rất kinh tởm điều này sao?
Trần Cảnh chỉ cười khẩy một cái mà trả lời:
- Ta chỉ có một nửa là Nhân tộc với lại chuyện ăn thịt đồng tộc ở Cửu Vĩ thiên hạ là chuyện bình thường, miễn hai bên tự nguyện là được. Lúc ta nhận được thì bọn họ chỉ là mấy cái xác không hồn rồi. Ta sai người đã c·hặt đ·ầu chúng, rửa sạch sẽ, sau đó làm lễ bái và được chôn cất đàng hoàng, ngày rằm hàng tháng đều sẽ có người đến thắp hương tảo mộ. Nếu linh hồn bọn chúng còn tồn tại vậy thì chúng phải cảm ơn ta vì điều này mới đúng. Mất đi đầu rồi vậy thì phần xác thân phía dưới sau khi phanh thây mổ xẻ cũng giống nhau cả thôi, đều là thịt cả. Đó mới là cách Thần Nông săn bắn và ăn thịt.
Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì khen:
- Ra vậy, thảo nào miếng thịt này không có vị của oán khí. Trần thánh tử đã làm ta thực sự mở mang tầm mắt, sau này có thể ta sẽ không ăn tươi nuốt sống như trước được nữa, mùi vị quá tạp nham, không thuần khiết như miếng thịt này.
- Xem ra bệ hạ vẫn còn tốt hơn Tiểu Cửu nữ đế nhiều lắm. Nàng vẫn là thích ăn tươi nuốt sống kẻ khác, gắm nhấm những kẻ xấu số một cách từ từ và chậm rãi nhất có thể.
Trần Cảnh nói tới đây thì rùng mình mấy cái, anh bỗng nhớ về lúc nàng ói ra mấy cái xác c·hết bị gặm nham nhở kia. Mùi vị thật tởm lợm.