Chương 13: Buôn bán cơ duyên
Sau khi tiểu lão sư biến mất, mọi người cũng lục tục ra về. Trần Cảnh vừa định quay đi thì bị một vị lão sư chặn lại.
- Ngươi, đưa ta viên dẫn thần thạch đó đây ta đổi cho ngươi viên khác!
Trong lúc Trần Cảnh còn đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm lão thì lại có một giọng khác vang lên:
- Lão Hồ, không nên bắt nạt một vãn bối như thế thật mất mặt mà! Vị huynh đệ này có thể nhượng lại cho ta không ta đổi hai viên dẫn thần thạch và một trăm chân linh xu.
- Lão Cửu! Đây là ý gì?
Hồ lão sư thấy Cửu lão sư ra giá như vậy liền trợn mắt lên trách mắng. Lão Cửu vừa định nói thì một giọng khác lại vang lên:
- Lão Cửu, Lão Hồ như vậy là không ổn, đồ tốt ai chả muốn ta ra giá ba viên dẫn thần thạch và một trăm chân linh xu.
- Lão Ngụy, ngươi thua rồi ta ra giá sáu viên dẫn thần thạch…
Sau đó nguyên một đám lão sư từ đâu bay tới, ra giá cao ngất ngưởng. Trần Cảnh thấy cảnh này thì choáng, xem ra viên đá này không đơn giản như vậy. Cảm thấy mùi thuốc súng có vẻ đậm, Trần Cảnh liền ho khan mấy tiếng:
- Khụ khụ khụ! Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh! Mọi người đều là lão sư cả, vì một viên đá giống quả trứng này mà đánh nhau thì thật không hay. Tiểu sinh có ý thế này, ta sẽ làm một buổi đấu giá nhỏ, ai trả giá cao hơn thì viên dẫn thần thạch này sẽ thuộc về người đó. Các lão sư nghĩ thế nào?
Đám lão sư nhìn nhau một lúc rồi mỉm cười, hình như đám lão hồ ly này đã đạt được ý định gì đó. Thấy vậy Trần Cảnh quyết định tương kế tự kế, anh dõng dạc hô.
- Vậy buổi đấu giá bắt đầu giá khởi điểm là mười viên dẫn thần thạch và một ngàn chân linh xu.
- Ta mười một viên dẫn thần thạch và một ngàn chân linh xu!
- Vâng, Hữu lão sư lần một, Hữu lão sư lần hai, Hữu lão sư lần ba. Vâng vậy từ giờ viên dẫn thần thạch này thuộc về Hữu lão sư!
“Mấy lão cáo già” Trần Cảnh nghĩ thầm rồi phất tay, Miêu Nhất và miêu nhị mang ra hai cái khay một cái có thẻ ngọc của Trần Cảnh một cái có viên dẫn thần thạch kia. Hữu lão sư lấy ra một thẻ ngọc màu tím chạm vào thẻ ngọc trong khay một cái rồi phất tay lấy từ hư không mười một viên dẫn thần thạch nhỏ bằng ngón tay đặt vào trong khay. Sau đó bắt vội lấy viên dẫn thần thạch kia rồi ung ung cười lớn mà rời đi cùng các lão sư khác. Trần Thừa thấy vậy thì bước tới nói nhỏ:
- Có vẻ ngươi bị bọn họ lừa rồi, viên đá kia giá trị phải cao hơn thế.
- Ta biết, nhìn kích cỡ so với mấy viên này lớn hơn nhiều, hơn nữa còn là đồ của tiểu lão sư hẳn là có chứa cơ duyên! Nhưng các ngươi cũng nên nhớ phàm phu vô tội, mang ngọc có tội. Phàm là báu vật nếu bị lộ, bản thân lại không có thực lực giữ thì bán chúng đi đổi lấy thứ mình dùng được đó mới là điều nên làm. Báu vật thì quý đấy nhưng cũng cần phải có mạng nhỏ để mà dùng!
Trần Cảnh vừa nói vừa vuốt ve ngọc bài, phía dưới chỗ in hình đồng xu đã nhảy tới số một ngàn. “Tấm ngọc bài này tương tự như thẻ tín dụng nhỉ! Ước gì có một xu tiền mặt để xem nó tròn méo thế nào.” Nghĩ tới đây bỗng tấm ngọc bài sáng lên xuất hiện một cái khe nhỏ, một đồng xu từ thoát ra rơi xuống đất.
Trần Cảnh ngạc nhiên nhặt lên thì thấy đây là một đồng xu đặc, có ánh kim vàng. Hai bên mặt là khắc hình hai con Cửu Vĩ ngược nhau, chúng được khắc họa khéo léo tương tự như con hồ ly phía sau ngọc bài vậy. Thấy vậy Trần Cảnh liền nghĩ: “Mười xu”.
Lập tức có mười đồng xu rơi ra khỏi thẻ bài, trong đó có một đồng là khắc hình rồng. “Xem ra chân linh xu là do mười tộc cùng quy ước phát hành, tộc nào sẽ in hình tộc đó lên. Như vậy xu này hẳn phải làm từ kim loại quý dạng như vàng ở địa cầu và bắt buộc về độ tinh khiết và trọng lượng phải giống nhau vậy mới có thể quy ước làm đồng tiền chung của nơi này”.
Nghĩ vậy Trần Cảnh hào hứng không thôi nhưng sau khi kiểm tra thì chỉ thấy có ba loại tiền đó là hồ ly tiền, long tiền và phượng tiền. Không thấy các tộc khác. Trần cảnh cũng thôi tò mò, thu lại các xu vào trong thẻ ngọc rồi dẫn đoàn người về núi.
Trần Thừa thì nói không thích lên núi, ở hàn xá có bạn bè thích hơn còn đám Miêu Nhị nhất quyết phải lên núi để chăm sóc chủ nhân. Trần Cảnh cũng bó tay đành phải mang họ theo.
Vậy là cả bảy người cùng nhau chen chúc trong cái động phủ nhỏ xíu. Trần Cảnh bảo bọn họ tự dọn dẹp chỗ cho mình rồi đi tắm. Tắm xong Trần Cảnh bảo bọn họ cũng đi tắm rồi đi ngủ sớm, nếu đói thì có một ít lương khô ở trong buồng, dùng nó để ăn tạm. Sáng mai hãy xuống núi mua thêm thực phẩm và chăn gối.
Sau khi dặn dò cẩn thận, Trần Cảnh lấy ra năm trăm xu cùng một cái thẻ bài ra vào đưa cho Miêu Nhất rồi bước vào phòng nhỏ có lái lư hương lớn và khóa lại. Trần Cảnh thở dài, ngồi xuống một bên cái lư trong tay cầm mười một viên dẫn thần thạch. Sau khi ổn định tâm lý, Trần Cảnh lấy trong áo con dao mà nữ vương thành chủ ban cho rạch một đường lớn trong lòng bàn tay để máu nhỏ vào đống dẫn thần thạch.
Ngay khi đám đá vụn này tiếp xúc với máu chúng liền bốc ra khói đỏ, Trần Cảnh vội hít đám khói này vào cơ thể, lập tức tâm trí của anh trở nên mơ hồ và ngất đi.
Khi tỉnh lại Trần Cảnh thấy cơ thể mình gần như trong suốt, xung quanh là một không gian trống trải với những đám khói màu vàng lấp lánh
- Thì ra đây chính là thế giới nội tâm của ta!
Trần Cảnh rất ngạc nhiên và hứng thú. Vì nơi này đúng như tiểu lão sư nói, nó chẳng có gì cả. Sau một hồi lâu Trần Cảnh tìm đủ mọi cách vẫn không thể nào gom đám khói màu vàng này lại được. Lúc này Trần Cảnh rất chán nản, xem ra hình như anh đã quá vội vàng mà không tìm hiểu kỹ vấn đề trước khi thử nghiệm. Là một nhà khoa học thiên tài mà phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy thì nhật là nhục mà!
Sau đó anh bắt đầu nằm ườn ra nơi đó và nhớ về một nhân vật trong trò chơi mà anh từng chơi, tự nhiên nhân vật đó hiện ra trước mặt anh. Trần cảnh giật mình và bị phân tâm, bóng hình kia cũng theo đó mà biến mất. Trần Cảnh lúc này mừng như điên và đứng đó nhảy múa, cuối cùng thì anh cũng có được manh mối rồi, đó là sự tưởng tượng và tập trung. Trần Cảnh ngay lập tức ngồi xuống và bắt đầu tập trung tưởng tượng vài thứ đơn giản…
- Xem ra nó đã nắm bắt được cốt lõi của cảnh giới này rồi!
Lão tổ Cửu Vĩ và tiểu lão sư đang ngồi uống trà cùng các vị trưởng lão khác của Cửu Vĩ tộc trong một căn phòng kín, mọi người đều tập trung vào màn hình phía trước, trong đó chính là cảnh tượng Trần Cảnh đang cố tập trung tưởng tượng ra một cây lúa.
- Tên nhóc này có tâm cơ rất sâu, biết cái gì nên cầm và không nên cầm. Ngoài ra nó cũng có tính cách kẹt xỉ và thối hoắc y hệt huynh.
Tiểu lão sư thấy lão tổ nói vậy liền tiếp lời. Tất nhiên lão tổ cũng không phải dạng vừa liền đáp lại ngay:
- Đệ nhìn lại đệ xem, hóa nhỏ giấu đuôi đóng giả lão sư lừa gạt tiểu bối bữa cơm trưa. Sao đệ không nói cho hắn là đệ là lão quái vật đã từng một người một đao đồ sát hai vạn tinh anh Long tộc trong chiến trường thượng cổ khi mới chỉ có bảy đuôi chứ!
- Huynh thì lợi hại rồi, giả làm lão đồ mù bắt người ta gọi ông nội. Sau này biết được sự thật, không biết nó có vác đao đến lột da huynh không!
- Ha ha ha! Nó có thể thử…
- Ha ha ha…
Hai lão quái vật cùng nhau cười lớn làm cho không khí trong phòng lạnh đi không ít! Lúc này Trần Cảnh cuối cùng cũng tưởng tượng thành công bông lúa, từng đường gân, từng nếp sợi điều rất chi tiết cho dù nhìn kỹ hay cắt ra đều không thể phân biệt được đâu là thật hay giả.
- Được rồi, bắt tay vào việc chính thôi!
Trần Cảnh hét lên một câu rồi đứng phắt dậy, cuối cùng anh cũng có thể làm chủ được sự tưởng tượng của mình và biến nó thành vật thực, không còn bị biến mất nữa.
Trần Cảnh vẫy tay một cái, khói vàng tập hợp và trở thành một khối chữ nhật rất lớn sau đó một tia sáng lớn xuất hiện tựa như một lưỡi dao laze khổng lồ cắt xuống khối chữ nhật kia từng ô vuông nhỏ cực kỳ chính xác đến từng milimet.
Các ô vuông sau khi đục xong thì xuất hiện một khối thạch anh trong suốt có miếng vàng ở giữa. Sau khi hoàn thiện thì khối chữ nhật kia đã bị đục sáu ngàn ô. Sau đó lớp phía trên tách ra nằm qua một bên, lớp ở phía dưới lặp lại chu trình trên. Tổng cộng có tất cả hai trăm lớp như vậy. Sau khi hoàn thiện, thì khói màu vàng đã hoàn toàn cạn kiệt. Ý thức của Trần Cảnh cũng mơ hồ đến điểm tan rã.