Chương 12: Chọc tiểu lão sư
Trần Cảnh nghe tới đây thì há hốc mồm, những lời lão sư tí hon này vừa nói không phải chính là triết học của địa cầu sao! Xem ra thế giới này không đơn giản chút nào.
Lão sư thấy Trần Cảnh tâm ở trên mây liền hất một ly trà vào mặt anh, Trần Cảnh lập tức tỉnh táo lại, anh liền quỳ xuồng dập đầu xin lỗi tiểu lão sư. Lão sư thấy vậy chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục giảng:
- Những người sinh linh cổ đại đã hấp thụ linh khí theo bản năng và mở ra linh trí gọi là hồng hoang thú, thời đại đó là thời đại hồng hoang. Sau thời đại đó, một chủng tộc mới là Long tộc xuất hiện, họ là người khám phá ra cách sử dụng thần thức, đặt bước chân đầu tiên cho việc tu hành. Đến thời đại thượng cổ Nhân tộc ba nhà xuất hiện, họ đã học lén được cách sử dụng thần thức từ Long tộc và truyền bá rộng rãi cho mọi chủng loài, tất nhiên cái giá của việc này là Nhân tộc suýt chút nữa thì tuyệt diệt. Qua rất nhiều chỉnh sửa và sai lầm của tiền nhân, cuối cùng cảnh giới tu luyện đầu tiên - Linh Thai cảnh ra đời.
Nói đến đây, lão thần tiên lại quay xuống nhìn Trần Cảnh, thấy được sự chú tâm và ngọn lửa hiếu kỳ trong mắt anh làm lão rất hài lòng. Sau đó tiểu lão sư thổi một hơi, tất cả bóng ảnh khói sương đều biến mất. Tiểu lão sư đi đến trước mặt Trần Cảnh và ngồi xuống chỉ tay lên trời.
- Thần thức là tập hợp của sức mạnh của suy nghĩ và tưởng tượng, nó vô hình vô tướng, không thể cầm nắm hay cảm nhận nhưng lại ở khắp mọi nơi. Nếu nội tâm ngươi là bầu trời thì nó chính là những đám mây kia, nhiệm vụ của ngươi là tóm lấy chúng, nén chúng lại thành thực chất, khắc họa chúng thành thứ mà ngươi có thể sử dụng được. Ta gọi thứ được tạo ra đó là nguyên thần. Sau khi có nguyên thần, dùng nó làm trung tâm tính toán, thiêu đốt thần thức cùng linh khí trong cơ thể để nung chảy hồn và phách, dung hợp chúng lại thành một thể như ngươi mong muốn. Ta gọi nó là linh thai, nhưng lợi ích lớn luôn kèm theo rủi ro đó là nếu thất bại sẽ gây thương tổn vĩnh viễn cho linh hồn, nhẹ thì điên khùng, nặng thì hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh! Có thể xem là một loại độ kiếp. Hình thái phổ biến nhất của nguyên thần chính là âm dương bàn, biến linh thai thành bàn tính, nguyên thần là bánh răng dùng để tính toán thiên địa. Tất nhiên nhiều người không muốn ràng buộc bởi lão sư liền chế tạo vô vàn hình dạng kỳ quái với sức mạnh và mục đích khác nhau, thường thì sau này họ trở thiên tài ngút trời hoặc chỉ là tên ngu ngốc tự đập ngãy chân mình mà thôi!
- Vậy thưa lão sư, công dụng của linh thai cảnh là gì?
Nghe được lời cảnh báo như vậy thì Trần Cảnh trong lòng cũng hơi chột dạ, lập tức hỏi về lợi ích khi trải qua lần độ kiếp này. Tuy vậy vị tiểu lão sư này chỉ cười cười giơ nắm đấm ra.
- Ngươi hết câu hỏi rồi, đi đi!
“F*** you!” Trần Cảnh tức muốn điên liền mắng thầm một tiếng, nhưng rồi anh lại tươi cười ngay, Trần Cảnh chợt nhớ ra mấy lão quỷ này rất thích uống rượu, ông nội là một con sâu rượu chính thống lão thần tiên này có thể cũng là vậy.
- Lão sư! Ngài là người đức cao vọng trọng, nỡ nào lại mặc kệ một hạt giống tốt lầm đường lạc lối trong tu hành mà hoang phí cả đời hay sao?
- Hừ! Ngươi tính là hạt giống tốt cái rắm, chỉ qua thông minh hơn những tên ngu si ta từng dạy một chút mà thôi! Duyên phận chúng ta đã hết, ngươi mau cút đi trước khi ta nổi giận.
Lão giả nghe Trần Cảnh tự nhận mình là hạt giống tốt thì hừ lạnh, thở phì phì còn Trần Cảnh nghe được ý tứ trong câu trả lời thì nụ cười trên mặt lại càng đậm.
- Ài, tiếc quá, tiếc quá. Tiểu sinh đang định ba tháng sau sẽ tổ chức tiệc của tiên gia tại động phủ. Bữa tiệc tiên gia trước đây thật là chán, không có thời gian để ủ ra rượu ngon. Tiểu sinh định mời lão sư ngài cùng nữ vương thưởng thức loại rượu ngon nhất thế gian - Bát hoang ngọc lộ tửu vậy mà nhân duyên đã đứt, ông trời thật biết trêu người mà!
Trần Cảnh tỏ vẻ tiếc nuối, miệng thì cứ không ngừng kể về độ ngon, thơm của loại rượu này. Thực ra thì tất cả là nói dóc, ngay cả cái tên bát hoang ngọc lộ tửu cũng là do nhất thời nghĩ ra mà thôi. Tuy vậy ai mà biết nó có thật hay không chứ! Trần Cảnh miệng cứ chậc chậc tiếc nuối mãi rồi hành lễ định quay người rời đi. Tiểu lão sư thấy thế thì liền cuống lên.
- Khoan, khoan đã làm sao ta biết ngươi nói thật?
- Lão sư ngài cứ hỏi nữ vương về bữa tiệc tiên gia mà ta đã thiết đãi vài hôm trước đi, ta đảm bảo nữ vương sẽ khen không tiếc lời cho mà xem!
Trần Càng tỏ vẻ thần thần bí bí khiến vị tiểu lão sư kia như ngồi trên cát nóng, buồn bực không thôi. Lúc này bỗng từ phía sau vang lên mấy giọng nói:
- Bẩm lão sư, chúng ta đã thưởng thức qua bữa tiệc tiên gia mà hắn làm. Quả thực là mỹ vị nhân gian, cho dù tửu lâu đệ nhất Đào Đô cũng không thể mô phỏng lại hoàn hảo được!
Trần Cảnh nghe vậy thì giật mình quay đầu lại, anh xuýt té xỉu khi thấy xung quanh phía sau vây đông nghịt toàn người là người. Mấy người vừa lên tiếng chính là các lão sư đang giảng đạo ở các đạo tràng kia.
“ Các lão sư gọi tiểu lão sư là lão sư, như vậy xem ra ta câu được một con cá lớn rồi, Ha ha!” Trần Cảnh nghĩ vậy thì cười toe toét, chả ai hiểu hắn đang cười cái gì.
- Được rồi, tạm tin ngươi một lần. Nếu ngươi dám lừa ta, ta một tát liền đập c·hết ngươi!
Tiểu lão sư cuối cùng cũng đã cắn câu, lão buông ra một câu như vậy rồi quay lại chỗ ngồi. Trần Cảnh cũng vội quay lại bồ đoàn, ngồi nghiêm túc với vẻ mặt đầy chờ mong. Tiểu lão sư chỉnh lại trang phục một chút rồi giảng:
- Sau khi hoàn thiện Linh thai sẽ có thể thông qua nó chủ động hấp thu thiên địa linh khí hoặc thực hiện một vài chức năng mà nó được tạo ra để làm. Biến đổi về thể chất cũng vì thế mà diễn ra ví như tộc ta sẽ mọc thêm một đuôi, vài tộc khác thì có thêm tuổi thọ hay tăng cường cơ bắp…khi hấp thụ linh khí cường hóa cơ thể tới mức tối đa, chỉ cần phá đi xây lại cách huyệt đạo dẫn khí tạo thành một thể thông suốt thì sẽ bước vào cảnh giới thứ hai - Ngọc cốt cảnh, nếu ngươi có thể dung hợp Linh thai với cơ thể sẽ tiến đến cảnh thứ ba - Tiên cốt cảnh.
Nói xong, lão giả đứng dậy phủi phủi quần sau đó bất ngờ ném thật mạnh một vật nhìn như viên đá vào bụng Trần Cảnh. Cú ném đó làm Trần Cảnh lập tức nằm sấp xuống và nôn khan. Lão giả thấy vậy thì cười toe toét nói:
- Ta vừa sử dụng một phần năm mươi sức mạnh của Linh thai cảnh, ngươi có thể dùng nó làm tiêu chuẩn để so sánh với sức mạnh của ngươi lúc này, ha ha! À, đó là dẫn thần thạch, ngươi nhỏ máu vào nó, nó sẽ giúp ngươi bước vào thế giới nội tâm của mình. Ba tháng kể từ hôm nay ta sẽ đến động phủ ngươi lấy rượu như ước hẹn, nếu nó không ngon thì, ha ha ha.
Lão giả cười lớn giơ tay tát một cái vào không trung. Ầm! Tường thành cách đó trăm mét bị thủng một lỗ lớn hình bàn tay to cỡ tòa nhà nhỏ.
- Một tát đ·ánh c·hết ngươi!
Tiểu lão sư nói gằn từng chữ một sau đó biến mất trong làn khói. Trần Cảnh ngay lập tức quỳ gối khấu đầu mấy cái về hướng lão biến mất, xem ra anh lại chọc phải thứ không nên chọc rồi!