Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 128: Vật tế 1




Chương 128: Vật tế 1

Kiến Long thấy Trần Cảnh vui vẻ lạ thường như vậy thì liền hỏi:

- Trần thánh tử thu nhận được một đám chó hoang sắp c·hết như vậy thì có gì hay mà lại vui đến thế?

Trần Cảnh nghe vậy thì cười nhẹ một cái, anh ung dung ngồi xuống, nhấc chén rượu lên uống một hớp rồi nói:

- Thu nhận một đám người ngốc nghếch sắp c·hết quả thực chả có gì hay. Thứ làm ta vui duy nhất chính là viên dược điền thần châu kia, nó giúp ta có thể cạnh tranh giá cả đan dược cơ bản với Hiên Viên sơn. Đan dược cao cấp ta có nhiều nhưng lại kén người mua, đan dược cơ bản lại khác, tuy giá rẻ bèo nhưng nó được mọi người dùng hằng ngày. Đánh vào đan dược cơ bản chính là đánh vào căn cơ của Hiên Viên sơn, ta không vui sao được.

Tiểu Dương bệ hạ lúc này cũng gật gù đồng tình, tuy vậy ông ta vẫn tiết ra một chút sát ý, hướng Trần Cảnh mà nhắm tới.

- Trần thánh tử một khi làm vậy sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng từ Hiên Viên sơn, đến lúc đó không một ai có thể bảo vệ được thánh tử khỏi c·ái c·hết nữa đâu. Thánh tử có dự định gì sao?

Trần Cảnh nghe Tiểu Dương bệ hạ thuyết giáo như vậy thì cũng chỉ hời hợt đáp lại:

- Thực lòng thì ta chỉ muốn vỗ mặt Hiên Viên sơn mà thôi, đánh ngã chúng không mang lại cho ta lợi ích gì lớn cả. Thiết nghĩ ngay cả bệ hạ và Kiến lâu chủ cũng chẳng muốn Hiên Viên sơn sụp đổ. Thập đại thế lực vẫn là nên giữ nguyên vị trí của nó, chưa đến lúc cần phải thay đổi đúng chứ?

- Ha ha ha!



Kiến Long và Tiểu Dương không thể nhịn nữa mà cười lên thật lớn, Trần Cảnh thấy mấy người này chẳng có ý tứ gì cả thì lại tiếp tục uống rượu. Cuối cùng, Tiểu Dương bệ hạ cũng chịu dừng lại, ông vận khí mà nói:

- Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái. Tiếc là không phải ai cũng nghĩ giống ngươi, các thế lực muốn lật đổ bọn ta có rất nhiều, g·iết mãi không hết được. Quân Tử học cung là một ví dụ.

Ngừng lại một lúc, Tiểu Dương bệ hạ đứng dậy và quát lớn:

- Quân Tử học cung! Tử sĩ đại diện chúng ta đã ra sân sao các ngươi vẫn cứ mãi lề mề không quyết? Nếu các ngươi sợ hãi như vậy thì ta tuyên bố trận này Trần thánh tử thắng, các ngươi mau chóng nộp tiền cược rồi cút đi!

Khí thế hùng hổ, bá đạo này ngay lập tức trấn áp toàn trường, khiến người người đang tranh cãi rôm rả lập tức phải ngậm họng câm nín. Phát uy là vậy nhưng Quân Tử học cung cũng chả phải kẻ ăn chay, bí quyết tạo băng long nhất định là phải lấy.

Ngay lập tức, một giọng nói oang oang đáp trả từ phía bên kia, nó mang theo đạo ý vô cùng huyền diệu, phá giải toàn bộ bá khí của Tiểu Dương:

- Dương bệ hạ hình như có chút vội vã rồi, chúng ta ra sân trễ chả phải là do Trần thánh tử bên các người làm loạn hay sao? Dùng lý do không chính đáng này cưỡng ép chúng ta nhận thua quả thực là thủ đoạn của kẻ tiểu nhân. Cho các ngươi mặt mũi các ngươi lại không muốn vậy thì Số Một! Giết c·hết tên tử sĩ kia đi, không cần kiềm chế nữa.

Giọng nói vừa dứt, ngay lập tức bầu trời tối sầm lại, một cơn mưa máu điên cuồng trút xuống, chẳng mấy chốc đã khiến sàn đấu bị ngập trong máu tươi.

Sau đó chỗ máu này như có sinh mệnh, chúng từ từ đắp lên từng lớp từng lớp một. Cuối cùng hóa thành một người cao lớn, to gấp bốn lần từ sĩ của Trần Cảnh.

- Trận đấu bắt đầu!



Tiếng của trọng tài vang lên, tử sĩ bên Trần Cảnh liền ra tay trước. Người này vừa ra tay chính là dùng tuyệt kỹ mạnh nhất, chiêu nối chiêu đều là chí mạng. Không có thần thông màu mè, không có ám kỹ biến hóa. Tất cả chỉ tập trung vào quyền pháp, dùng quyền pháp đánh ra thần thông, dùng quyền pháp đánh ra ám kỹ.

Kiến Long nhìn mà miệng không ngừng than thở:

- Lưu phái chiến kỹ đại kết cục, Trần thánh tử quả thực có mắt chọn người. Nhân tài như vậy c·hết đi thánh tử không tiếc sao?

Trần Cảnh nhìn Kiến Long một cách khinh thường rồi nói:

- Hắn chả phải là cầm chắc án tử rồi còn gì? Đừng nói Kiến lâu chủ không biết sáu người này cùng mười con rồng nhỏ của ta đến từ đâu nhé. Sáu vị thân vương khác họ của Long Hán vương triều một khi đặt chân đến Long Trì chắc chắn phải c·hết. Mười vị công chúa này cũng vậy. May thay, mười vị công chúa nhỏ này chỉ là ấu long, chỉ cần cải tạo lại huyết mạch thì sẽ không còn là công chúa hoàng tộc nữa. Nhưng bọn họ thì không thể, vậy nên bọn họ chắc chắn phải c·hết. Ta chỉ qua sắp xếp cho họ một nơi hoàn hảo để c·hết mà thôi.

Tiểu Dương bệ hạ lúc này cũng kìm lại sát khí mà lạnh nhạt nói:

- Mười con rồng nhỏ này tuy đã cải biến huyết mạch, không còn là Thanh Long hoàng tộc nữa nhưng vẫn mang danh là công chúa tiền triều, c·hết chưa hết tội.

Trần Cảnh lắc lắc đầu, anh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Dương mà nói:



- Phải, nhưng bây giờ bọn chúng là thú cưỡi của ta, ta bảo chúng không phải công chúa chính là không phải công chúa. Hơn nữa bệ hạ đã tặng ta rồi, muốn đòi lại vậy thì hãy đưa cho ta mười vị công chúa của bệ hạ thế vào đi.

Tiểu Dương nhíu nhíu mày, hắn bắt đầu bộc lộ sát khí:

- Ngươi dám mặc cả với ta? Lại còn dám đánh chủ ý lên con gái ta?

Trần Cảnh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Dương bệ hạ không chớp lấp một cái, tuy vậy anh lại không bộc lộ bất kỳ uy áp nào cả mà chỉ vu vơ nói:

- Ta dám mặc cả với bệ hạ vì ta có đủ tư cách để làm điều này, việc ta có thể ngồi ở đây chính là minh chứng rõ nhất. Nói cho bệ hạ biết cũng chẳng sao, đến nữ vương Tiểu Cửu vẫn còn nợ ta hai lần lên giường vậy thì con gái của ngài trong mắt ta thật chẳng ra sao cả, thứ ta cần là mười con rồng kéo xe cùng đẳng cấp với mười con của ta đang giữ mà thôi!

Tiểu Dương nghe Trần Cảnh nói như vậy thì hai tay siết lại thật chặt, sát ý cũng trở nên nồng đậm hơn. Hắn gằn giọng nói:

- Ngươi hình như không giống miêu tả mà dân gian đồn đại lắm nhỉ? Suy thận, hèn nhát, luồn cúi… Tất cả đều phảng phất không phải.

- Ha ha há

Lúc này Kiến Long ngồi ở một bên bỗng cười lớn, ngay lập tức tất cả sát khí bị tiếng cười này đánh cho tiêu tan. Kiến Long ngửa đầu uống một hớp rượu rồi truyền âm cho Tiểu Dương bệ hạ:

- Ta đã bảo rồi mà bệ hạ không tin, bệ hạ không nên thử tên chán sống này nữa. Ngoài mấy con cáo mông mềm kia ra thì hắn chẳng chịu quỳ gối trước ai đâu. Ngay từ bé nó đã được con hồ ly già c·hết tiệt kia dạy dỗ như vậy rồi, với nó mà nói thì lên giường là chuyện lớn, ra chiến trường là chuyện nhỏ. Bị đè là chuyện lớn, b·ị c·hém đầu là chuyện nhỏ. Thay vì cố gắng dọa nạt hay mua chuộc hắn, cứ bảo đám con cháu của bệ hạ đè nó xuống vậy là được, bệ hạ có một trăm lẻ tám cô công chúa nên việc này chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tiểu Dương lúc này cũng giả bộ bực tức mà ngồi xuống uống rượu, hắn truyền âm trả lời:

- Ta cũng chỉ định thử nó thôi, một trăm lẻ tám cô công chúa này phần lớn đã có chồng từ các tộc hay các thế lực nắm giữ Long Trì quốc, vậy nên ý tưởng của Kiến lão là không thể nào. Mấy đứa chưa cưới chồng thì lần đó cũng đã cưỡi hắn rồi, đẻ được khá nhiều trứng nhưng cũng đã bị ta g·iết ngay khi đẻ xong nên hiện tại không có con gái để đưa cho hắn. nếu hắn chịu đợi khoảng mười năm, ta sẽ tạo thêm vài trăm cô công chúa nữa cho hắn tha hồ hưởng dụng. Tuy không thể bằng được mấy con cáo kia nhưng cũng không hề kém cạch các tộc khác…

Lúc này Trần Cảnh đang rất vui vẻ và dăc thắng, anh không hề biết là hai lão già ngồi cạnh đang không ngừng tính kế móc thận anh. Phía dưới kia, trận đấu đang không ngừng biến ảo. Cái tên Số Một này rất kì lạ, người của hắn cứ như một khối thạch rau câu làm từ máu. Dù đấm thế nào cũng không nát được, tất cả lực dồn vào đều bị hấp thụ hết mà tử sĩ phía Trần Cảnh cũng đã bắt đầu thấm mệt, cơ thể bắt đầu di chuyển chậm lại rồi.