Chương 127: Thu mua lòng người
Lời vừa ra, cả khán đài dường như náo loạn hết lên. Cái gì mà trị giá một tỉ cực phẩm linh thạch, chỉ cần Trần Cảnh xuất bán một torng mười con băng long lai tạp kia thì cũng đã có thể thu về mười tỉ cực phẩm linh thạch rồi. Vậy mà anh lại lấy ra công thức chế tạo băng long ra để đặt cược với giá rẻ mạt như vậy nên mọi người không thể không điên cuồng đấu tố:
- Trần thánh tử, ngài không cần đặt cược lấy chút tiền lẻ này làm gì. Chúng ta Minh Quy sơn nguyện mua lại bí mật trên với giá mười tỉ cực phẩm linh thạch!
- Vớ vẩn, Trần thánh tử xin nghe của lão nô, lão nguyện mua lại bí mật trên với giá mười tỉ cực phẩm linh thạch còn tặng kèm một dược điền thần châu rộng năm trăm mẫu!
- Câm mồm! Trần thánh tử, Quang Minh quốc ta nguyện ý đổi mười tòa thành câp năm, dân số hơn ngàn vạn. Không biết thánh tử có đồng ý?
- Hừ thứ vớ vẩn! Trần thánh tử ta…
Trần Cảnh ngồi nghe bên dưới tranh nhau đấu tố thì mỉm cười, bỗng anh nghe thấy “Dược điền thần châu” thì cảm thấy hứng thú. Viên châu này chính là cường giả cấp Đạo Thần tạo ra, bên trong tự thành càn khôn. Chỉ cần cho nó hấp thụ đủ linh khí đất trời thì nó chính là một túi dược liệu không bao giờ cạn.
Trần Cảnh nhảy xuống khỏi ghế, đạp lên đầu Băng Nhất mà bay tới trước mặt vị lão giả vừa ra giá kia hỏi:
- Ồ, dược điển thần châu quả là một thứ rất quý. Theo ta biết thì không gian chi châu có rất nhiều nhưng loại có thể trồng dược liệu thì cả Đào Đô ta cũng chỉ có bốn cái mà thôi. Vị lão giả này thục sự muốn đổi cùng ta sao?
Vị lão giả kia thấy Trần Cảnh đi tới thì vội vàng bắt ấn hành lễ sau đó cung kính đáp lời:
- Bẩm thánh tử, bốn dược điền thần châu kia ở Đào Đô là Thần Nông thánh nhân đích thân sáng tạo, bên trong nó chính là một thế giới khác, linh khí tràn đầy dược liệu mọc đầy đất. Ngay cả cỏ dại trong đó một cây cũng giá ngàn vàng, dược điền thần châu của ta chỉ qua là do học đồ của thánh nhân làm, diện tích cũng chỉ có vài trăm mẫu nhưng đảm bảo chất lượng cũng chỉ kém hơn một hoặc hai bậc mà thôi!
Trần Cảnh gật gù, anh nhìn xung quanh một lượt rồi nói:
- Cũng được, vậy thì…
- Khoan! Trần thánh tử hãy khoan!
Trần Cảnh đang nói thì bị một giọng già cả gắt lời. Anh quay người lại thì bắt gặp một lão giả tóc trắng, thân vận đạo bào của Quân Tử học cung. Vị lão giả này hình như có điều gì gấp gáp, hơi thở cũng rất nặng nề.
- Trần Thánh tử nghe ta, ngài hãy khoan giao dịch! Trận này là ngài đang thay Long Trì đấu với chúng ta, vậy nên có giao dịch hay cá cược liên quan đến trận chiến này cũng nên để chúng ta ra giá trước mới phải.
“Mặt đủ dày, ta thích!” Trần Cảnh nghĩ vậy thì liền mở một nụ cười thật tươi, anh hắng giọng một cái rồi nói:
- Lão sư nói cũng phải! Vậy thì bi mật này sẽ chính là vật đặt cược cho trận đầu tiên vậy. Ài, không biết Quân Tử học cung xuất ra được thứ gì đây, thật tò mò quá đi!
Nói xong, Trần Cảnh bỏ mặc lão giả mặt dày kia mà quay lại chỗ lão giả đang giao dịch nọ. Anh chắp tay tạo Cửu Vĩ ấn rồi nói:
- Ài! Ta quả thực rất muốn viên châu này nhưng bímật kia bị lấy ra làm vật đặt cược mất rồi. Hay là chúng ta đổi một cái khác đi. Lão cứ tự nhiên ra giá, nếu hợp lý ta sẽ trao đổi!
Vị lão giả kia gật gật đầu, sau đó ông taquay mặt đi giống như đang hỏi ý kiến ai đó rồi mới chắp tay bắt ấn mà thưa:
- Bẩm thánh tử, ta trên Lang Hoa là trưởng lão của bộ tộc Phệ Thiên Yêu Lang. Dược điền thần châu kia chính là bảo vật độc nhất, nó đã nươi sống tộc ta suốt mấy ngàn năm. Nay loạn thế sắp đến, chúng ta giữ lại viên châu này cũng vô giá trị, chỉ tổ làm con dê béo cho các nơi xâu xé mà thôi. Vậy nên xin Trần thánh tử hãy đổi cho tộc ta một món bảo vật có thể giúp tộc ta bình yên đi qua tai kiếp lần này.
Trần Cảnh nghe thế thì hai hàng lông mày nhíu lại. Đây quả là một vấn đề khó giải quyết vì dù sao trong tay Trần Cảnh không có thứ như vậy. Cho nên anh nói:
- Trên thế gian này bảo vật duy nhất có thể giúp Phệ Thiên Yêu Lang tộc vượt qua tai kiếp chỉ có thể là bản thân các tộc nhân Phệ Thiên Yêu Lang tộc mà thôi. Ta từng đọc qua một sự tích, nó viết rằng rất lâu về trước có một nhóm vài trăm Lang tộc đã chặn đường mười vạn thi quân suốt mười ngày mười đêm. Nhóm người này là tổ tiên của lão à?
- Bẩm, đúng vậy. Nhưng sau trận chiến ấy, truyền thừa của chúng ta cũng bị tổn hại nghiêm trọng, vậy là từ đó cứ mãi suy sụp cho đến nay, không ngượng dậy nổi.
Trần Cảnh lúc này lông mày mới dãn ra, anh nói:
- Hay là thế này đi, ta sẽ lấy viên dược điển thần châu này làm học phí. Thần Nông các hiện đang thiếu người, ta sẽ bảo Trần Thừa sắp sếp và giúp tộc đàn của lão di dời về Trấn Yêu thành. Chúng ta sẽ không thúc ép gia nhập mà là hợp tác song phương. Mọi người sẽ được ban bố đất canh tác, nhà cửa v·ũ k·hí cùng cộng việc. Tất cả sẽ được tiếp cận hệ thống giáo dục miễn phí, y tế miễn phí và rất nhiều phúc lợi xã hội khác, không còn phải sống lang bạt và nhịn đói nữa.
Vị trưởng lão này nghe vậy thì khá ngạc nhiên. Đúng là tộc nhân của ông nhiều ngày nay b·ị c·ướp giật, c·hết rất nhiều, đói khát cũng rất nhiều nhưng tại sao vị thánh tử này lại biết.
Trần Cảnh thấy vậy thì chỉ cười nhẹ một cái mà nói:
- Đừng ngạc nhiên, ta cũng là một dược sư. Mùi thuốc, mùi máu không thể thoát được mũi của ta. Hơn nữa mắt cùng nứu răng của lão đã nói cho ta biết rằng lão đang bị suy dinh dưỡng nặng, dù sao dược liệu cũng không phải là thực phẩm, không thể nhai chống đói được. Đến trưởng tộc mà còn thế này thì còn dân trong tộc đâu thể khá khẩm hơn gì đúng chứ! Đi theo ta đi, tuy phải chiến đấu và c·hết rất nhiều nhưng ít ra cũng sẽ không c·hết vì đói khổ hay d·ịch b·ệnh nữa.
“Tên nhóc quỷ này rất giỏi mua chuộc lòng người” Tất cả mọi người xung quanh lúc đó nghe Trần Cảnh nói vậy thì đồng loạt có chung một suy nghĩ. Còn vị trưởng tộc kia thì cảm động đến rơi lệ, ông quỳ xuống mà lấy trong cơ thể ra một viên châu nhỏ, hai tay cung kính dâng lên cho Trần Cảnh.
- Ài! Lang tộc các ngươi quả là những tên ngốc thật thà, xem ra dược liệu trong tay các ngươi cũng bị người ta lừa qua, c·ướp lấy không biết bao nhiêu lần đi. Nhưng ta cũng không ghét người thật thà, đi theo ta, tuy ta không thể giúp các ngươi thoát khỏi ngọn lửa c·hiến t·ranh ban cho một chỗ sinh sống ổn định vẫn là có thể.
Nói xong, Trần Cảnh cắt máu nhỏ lên viên châu kia, nó lập tức phát ra một ánh sáng màu xanh, các vết rạn nứt bên trên cũng dần dần lành lại, trở thành một viên dược điển thần châu hoàn hảo như ban đầu.
Mọi người nhìn vậy cũng không lấy làm lạ, viên châu đó tính ra tuy hiếm nhưng cũng không mắc tiền, hơn nữa Trần Cảnh có trong tay huyết mạch trực hệ của cả Thần Nông thánh nhân vả Phục Hy thánh nhân, nên mấy chuyện này chỉ qua là tiểu tiết mà thôi.
Hành động tiếp theo của anh sắp làm mới là thứ khiến người khác phải rung động. Trần Cảnh móc trong túi ra một cuộn giấy và bốn lá cờ. anh kéo lão giả kia đứng dậy bước ra một vùng trống đất rộng rãi sau đó ném mấy thứ trong tay lên trời. Ngay lập tức bố lá cờ hóa lớn rồi bao lấy cuộn giấy kia.
Sau khi mặt cờ buông ra thì chính giữa vồn là vị trí của cuộng giấy lại là một đám gần trăm người giáp trụ gọn gàng, trên mặt cũng đeo một cáo mặt nạ hồ ly màu đen giống hệt vị tử sĩ đang đợi đánh trận dưới đài kia.
- Trần Cảnh, có chuyện gì mà tự nhiên dùng triệu quân lệnh vậy? Chuẩn b·ị đ·ánh Hiên Viên sơn à, đừng lo bọn ta sẽ ngay lập tức bố trí đại trận truyền tống, mười vạn quân sẽ đến đây sớm thôi.
Một giọng nói sang sảng vang lên, vậy mà lại mang theo kiếm khía sắc bén, áp chế tất cả mọi người có mặt. Những người như Kiến Long hay Tiểu Dương bệ hạ chỉ cần hừ lạnh một cái là có thể phá vở áp chế nhưng những kẻ tép riu thì coi như phải chịu khổ rồi. cơ thể và linh hồn của chúng cứ như bị vô số thanh kiếm lóc thịt cạo xương vậy.
- Trần Thừa, đừng vô lễ! Thu hồi kiếm khí lại!
Trần Cảnh quát lên, Trần Thừa nghe vậy thì vội thu hồi tu vi và hạ xuống trước mặt anh. Đám binh sĩ phía sau ngay lập tức quỳ xuống mà hô:
- Thỉnh an công tử!
Trần Cảnh thấy cảnh này thì mỉm cười và khen:
- Tốt! Tu vi tốt, kỷ luật tốt. Ngươi làm tốt lắm!
- Còn phải nói! Lão tử đã ra tay thì bột xay thành cám nhé, không một tên cứng đầu nào chịu nổi quá ba ngày huấn luyện cả đâu, ngoan như cún con thôi!
Trần Thừa bước tới vỗ vỗ vai Trần Cảnh mà nói, Trần Cảnh cũng ôm trầm lấy hắn. Sau đó anh liền tách ra mà hỏi:
- C·hết nhiều không?
Trần Thừa gãi đầu nói:
- C·hết một vạn nhưng không sao, để mười vạn quân của ta trở thành tinh nhuệ trong năm năm thì đây là sự hy sinh cần thiết. Đây là danh sách cùng hình vẽ những người đ·ã c·hết, ngươi xây mộ cho họ đi.
Trần Cảnh không nói gì, anh nhận lấy cuộng giấy báo tử trong tay Trần Thừa mà đọc, trong không gian linh thai của Trần Cảnh, một vạn bức tượng, một vạn ngôi mộ từ từ mọc lên.
Sau khi xem xong thì Trần Cảnh thổi một hơi, cuộn giấy đo lập tức hóa thành tro tàn, bay đi khắp chốn. Sau đó anh kể lại mọi chuyện cho Trần Thừa rồi dặn dò:
- Được rồi Lang lão, tộc ngươi cứ tiếp tục bảo quản viên được điển thần châu này, các ngươi chăm sóc dược liệu và chúng ta sẽ mua lại với giá tốt. Khi về Thần Nông các sẽ có khế ước Thổ Bá ký kết cùng ngươi còn giờ thì bọn họ sẽ giúp ngươi bảo vệ tộc nhân an toàn di chuyển. Tiếc là triệu quân lệnh này là hàng thử nghiệm ếu không mọi chuyện đơn giản hơn rồi. Còn ngươi Trần Thừa, nơi này là Long Trì quốc. Không có luật lệ linh tinh như Đào Đô đâu, đứa nào láo toét thì cứ g·iết, ta tới gánh cho.
Trần Thừa nghe được lệnh tự do chém g·iết mấy tên mù mắt thì liền liếm mép một cái và nói:
- Có câu này của ngươi thì ta yên tâm rồi. Ta cũng không phải sát thần như ngươi nên cũng chả đồ thành diệt quốc gì đâu. Ha ha ha
Nói rồi cả đám liền cùng vị Lang lão kia rời đi, còn Trần Cảnh thì lúc này vui vẻ mà bay về quan sát trận đấu. Tự nhiên thu được một món hời cùng một nhóm nhân công miễn phí, lòng anh bỗng trở nên vui vẻ hẳn ra, trông vừa phởn vừa dê, rất mất thiện cảm.